“Trời hôm nay đẹp ghê!”
Đó là những gì Takemichi nghĩ trước khi cậu bắt đầu một ngày mới tại ngôi trường Đại Học A.S. Trời hôm nay đúng đẹp thật, cậu đã dậy từ sớm vì quá hào hứng cho chặng đường mới này.
“Tạm biệt, tôi đi đây.”
Takemichi trước khi đi luôn nói lời tạm biệt căn hộ của mình dù chẳng có ai ở nhà cả. Takemichi hơi thất vọng, cậu không có ba mẹ hay người thân cả. Ngay từ khi còn là trẻ sơ sinh, cậu bị vứt bỏ ngay trước cổng nhà trẻ mồ côi. Cả tuổi thơ gắn liền dưới mái nhà đầm ấm ấy, mọi người đều yêu thương cậu nên cậu cũng không nghĩ rằng nếu bố mẹ ruột mình quay lại nhận nuôi mình thì mình sẽ quay về.
May mắn rằng đến tận 14 tuổi vẫn chẳng có ai đến nhận cậu, thế là khi đã đủ 17 tuổi, cậu bắt đầu tự lập sống ra ngoài. Dù sao cũng không thể ăn bám các Mama trong khoảng thời gian dài như vậy được, cậu cũng đủ tiền tiết kiệm để thuê một căn hộ nhỏ trang trải rồi.
Kể về cuộc đời Takemichi như vậy là đủ rồi, quay lại một ngày mới của cậu nào. Lòng hụt hẫng mở cửa nhà ra, lại một lần nữa, đập trước mắt cậu là một chiếc hộp được đặt ngay dưới cánh cửa.
Takemichi thở dài, cậu nhấc chiếc hộp lên, mở nó ra thì bên trong là một cái cài áo hình đôi cánh và một bức thư kèm theo cọng lông chim trắng.
[ Hôm nay em cũng xinh đẹp lắm! Chiếc áo sơ mi trắng ấy sẽ hợp với cái cài áo này lắm đó~ Hãy cài nó lên nhé, chúng tôi đã mất khá nhiều thời gian để tìm ra cái cài đẹp như vậy đấy. Đêm qua em phấn khích quá nên trằn trọc không ngủ được nhỉ~ Chúng tôi đã lo em sẽ muộn ngày đầu tiên năm Đại Học nhưng bé cưng vẫn dậy sớm, bé cưng lớn rồi, cũng sắp đủ tuổi rồi mà~ Chúc mừng em đã đỗ Đại Học nha, bé cưng càng lớn càng dễ thương nhưng dễ thương quá cũng không tốt đâu. Chúng tôi sẽ luôn bên cạnh để bảo vệ em khỏi mấy thằng sói lăng. Đừng lo~ chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi! ♡ ]
Takemichi cảm thấy thật mệt mỏi, kể từ khi cậu chuyển ra ở riêng thì mỗi ngày đều nhận được những bức thư quái gở như vậy. Kì lạ nhất là không có tên người gửi, lúc đầu cậu chỉ nghĩ là một trò đùa của tên biếи ŧɦái nào đó nên không muốn làm quá mọi chuyện lên, ai ngờ mọi chuyện càng tệ hơn, mỗi ngày một bức thư cùng với nội dung quái đản.
Cậu sợ lắm chứ, nhất là cảm giác ghê tởm hắn, đã hơn 3 lần cậu nói chuyện này với cảnh sát nhưng họ bảo rằng có thể đó chỉ là trò đùa thái quá và nếu mọi thứ vẫn diễn ra như vậy thì khuyên cậu nên chuyển nhà, đến khi nào chúng làm hại cậu thì đó sẽ là một vấn đề lớn.
Takemichi cảm thấy bất lực, chẳng nhờ vả gì được với cảnh sát, cậu không muốn kể chuyện này với các Mama ở nhà trẻ mồ côi, sợ họ lo lắng. Mấy tháng rồi mà mọi chuyện vẫn tiếp diễn, thấy bọn hắn cũng không làm gì xấu lắm nên cậu cũng bỏ qua.
“Hừm……cái cài áo này cũng đẹp thật, chắc mắc tiền lắm….”
Takemichi ngắm nghía thật kĩ chiếc cài áo hình đôi cánh, đúng là lấp lánh thật. Thấy tiếc nếu bỏ đi nên cậu cũng đành cài nó lên chiếc áo sơ mi trắng của mình, bên ngoài khoác chiếc áo choàng mỏng có mũ, cậu ăn mặc rất phong cách nha~
Đặc biệt là mái tóc vàng để xoã rực rỡ như ánh mặt trời, cậu còn đeo một cặp kính tròn rỗng, cậu không bị cận, chỉ là đeo vào nhìn rất tri thức thui.
“Thôi, đi học!” – Nói xong, cậu khoá cửa rồi thảnh thơi đi bộ đến trường. Chỉ là không để ý rằng, cái áo ấy bỗng loé sáng lên một hình ảnh.
[Em ấy đeo cái cài áo tao chọn rồi kìa. Vâng lời ghê~]
[Mày đừng có mà ăn mảnh, Mikey! Chúng ta đã thống nhất là đợi thời cơ thích hợp để xuất hiện rồi]
[Đợi thời cơ đến bao giờ? Tao muốn mau chóng gặp em ấy, mau chóng ‘ăn’ em ấy trước bất kì tên khốn nào!]
[…. Đừng có vội, tao đã gắn camera và máy ghi âm vào cái cài ấy rồi. Tất cả cử chỉ và lời nói của Hanagaki sẽ được ghi lại]
[Chậc, mấy tên Thiên Quan khốn khiếp. Chúng tưởng nhốt chúng ta ở đây thì sẽ không làm được gì à]
[Tao đang chờ ngày có thể bẻ hết cánh chúng để xuống với bé cưng]
[Câm mồm hết đi. Bé cưng đang nói chuyện với con nào kìa!]
•
•
•
•
•
•
•
Quay lại phía Takemichi.
“Oaaaa! Trường to ghê, trên hình đã thấy to rồi mà ở ngoài còn to hơn nữa!”
Takemichi sững sờ trước ngôi trường Đại Học của mình, to thật! Trường có 3 dãy nhà chính, mỗi dãy có tầm 5 toà nhỏ hơn, đúng là trường Đại Học A.S có khác, ngôi trường danh giá và khó vào nhất Nhật Bản! (trường fake ngoài đời nha, tất cả chỉ là tưởng tượng~)
Đang đứng chiêm ngưỡng vẻ trang nghiêm của trường, bỗng có một vòng tay choàng ôm lấy cậu từ đằng sau. Takemichi giật mình, cậu quay lại nhìn thì không khỏi bất ngờ:
“Ema?!!”
“Hì hì, chào buổi sáng, Takemichi!”
“Cậu….cậu vào được trường này sao?”
“Hửm? Cậu coi thường bộ não của tớ sao? Trường này tớ vào dư điểm, chưa kể là nó có câu lạc bộ Karate nổi tiếng nữa! Không vào thì uổng”
Cô bạn Ema cười đắc chí, gì chứ mấy cái trường này thì cô dư sức vào được! Takemichi cười nhẹ, không phải là cậu coi thường bộ não cô bạn thân mình, sống cùng nhau dưới mái nhà tình thân hơn 10 năm cậu hiểu rõ con người cô còn hơn cậu hiểu bản thân mình. Chỉ là có điều mà cậu hơi thắc mắc:
“Tớ tưởng cậu học trường Sư Phạm? Cậu bảo là sau này sẽ lập một mái nhà tình thương giống các Mama mà?”
“Ừm…..tớ cũng muốn thế lắm. Nhưng bố mẹ nuôi bắt tớ học dược sĩ, sau này trở thành bác sĩ. Chẳng thích gì cả, nếu không phải bởi vì họ nhận nuôi tớ thì tớ đã về với Mama rồi~”
Ema chán nản kể lại, nếu không phải 7 năm trước bọn họ nhận cô về thì cô đã sống hạnh phúc với các Mama rồi. Takemichi chỉ đành thở dài bất lực, tình yêu họ dành cho Mama không bao giờ thay đổi cả.
•
•
•
•
•
•
•
[……….Kìa, em gái thất lạc của mày kìa, Mikey]
[……. Tao biết rồi, nhưng dù có là em gái thì tao cũng khó mà tha cho nó nếu có gì quá phận với Takemicchi!]
[Haiz, lo mà quản em gái mày đi, Mikey. Tao không nghĩ tình cảm nó dành cho bé cưng đơn giản đâu]