Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – https://truyenfull.net
“Thất lang, vì sao chàng không cần ta…..” Nàng lầu bầu, cảm nhận được làn môi của người đó chậm rãi chuyển lên môi mình, lại còn ngửi thấy hơi thở quen thuộc thế này. Nàng đối với hắn, chưa từng có sức chống cự, huống chi là ở trong mơ chứ?
Tịch Nhan dần dần đáp lại nụ hôn của hắn, thỉnh thoảng lại gọi hắn: “Thất lang, Thất lang, đau quá …..”
“Ngoan nào, là ta không tốt, không đau đâu, sẽ hết đau nhanh thôi.”
Trong không gian mơ màng, có hai thân thể khăng khít, hòa vào sự ấm áp và nhiệt độ của nhau, Tịch Nhan không nhịn được mà thở dài, không cầm lòng được mà dùng thân mình cọ vào người hắn: “Thất lang, ta lại nằm mơ rồi, phải không?”
Đáp lại nàng là một tiếng than nhẹ, sau đó, giọng nói của hắn vang lên, hơi trầm xuống, giống như mang theo điều bi thương khó có thể nói: “Sao lại gầy vậy rồi? Nàng không ăn cơm sao?”
Tịch Nhan khóc thút thít, mũi sụt sùi từng tiếng, lẩm bẩm đáp lại một câu chẳng ăn nhập gì cả: “Chàng không cho ta gặp Bất Ly ….”
Thanh âm bỗng dưng bị chặn lại, chỉ còn lời nói gian dở, nhưng tất cả lại biến thành cảm giác không thể kìm nén đươc **, trong lúc hai cơ thể sát vào nhau, lý trí của Tịch Nhan dần dần mất đi ……..
*********************************
Hôm sau, ánh nắng mặt trời chiếu gay gắt.
“Quận chúa? Quận chúa?”
Tịch Nhan chỉ cảm thấy mỗi tiếng nói bên tai cứ lặp đi lặp lại vang lên không ngừng, làm người ta không thể ngủ yên, nên đành bất đắc dĩ mở mắt ra, nhìn cung nữ trước mặt, hơi cau mày: “Chuyện gì?”
Cung nữ kia cúi đầu xuống, nói: “Bẩm, Hoàng thường phân phó nô tỳ vào mời quận chúa, bảo hôm nay là ngày lên núi thăm Thái hoàng thái hậu, loan giá của Hoàng thượng đã đợi sẵn sau cửa cung điện, nhưng mãi vẫn không thấy quận chúa, nên mới bảo nô tỳ vào mời người.”
Tịch Nhan vốn hoàn toàn chẳng nhớ rõ việc gì cả, mơ hồ lên tiếng, gian nan ngồi dậy, đột nhiên trong đầu hiện lên điều gì đó, trong lòng bỗng cả kinh, kéo chăn ra nhìn thân thể mình, lại phát hiện trung y mặc ngủ vẫn còn nguyên vẹn trên người, vốn chẳng có gì thay đổi cả …….
Nói như vậy, cảm giác lửa nóng triền miên chân thật của đêm qua, hóa ra thật sự chỉ là một giấc mộng của nàng ……
Tịch Nhan không nhịn được mà hơi đỏ mặt, đặt chân xuống giường, đến lúc cung nữ kia hầu hạ mình rửa mặt, tinh thần mới phục hồi, khóe miệng không kìm được mà lộ ra ý cười chế giễu — hắn đã không cần nàng nữa, mà nàng, vẫn cứ tâm tâm niệm niệm thế này, thậm chí cả buổi tối còn mơ …..
Trên đầu bỗng dưng đau lên, Tịch Nhan cau mày, cung nữ phía sau quỳ thở gấp rồi quỳ rạp xuống: “Quận chúa thứ tội, nô tỳ nhất thời sơ ý, xin quận chúa thứ tội!”
Lúc này, Tịch Nhan mới nâng mắt nhìn vào gương, bỗng dưng kinh ngạc khi thấy, người trong gương chính xác là mình!
Nàng chưa từng nghĩ đến, có một ngày, bản thân sẽ có dáng vẻ như vậy — những lọn tóc đen vốn có, giờ khắc này lại rối tung cả lên, sắc mặt sáng bóng như ngọc trước kia, giờ khắc này cũng vàng vọt, sơ xác hẳn đi, đôi mắt thì lõm sâu vào trong, trước nay chẳng hề thấy được xương gò má mà giờ lại lộ ra, đôi môi trắng bệch, ánh mắt ảm đạm. Người trong gương, rõ ràng phảng phất vẻ quỷ mị, làm sao có thể là mình chứ?!
Tịch Nhan không dám tin nâng tay xoa mặt mình, chỉ có thể chạm vào tóc mình, rồi chậm rãi vuốt từng lọn tóc từ trên xuống. Tóc của nàng vốn rất khỏe, nhưng giờ phút này, vậy mà có thể dễ dàng rụng nhiều tóc đến thế! Tịch Nhan không nén nổi cảm giác hoảng sợ, lại nắm chắc một đoạn tóc, rồi giựt mạnh xuống!
“Quận chúa!” Cung nữ quỳ phía sau như bất chấp mọi thứ, kéo tay Tịch Nhan lại, “Quận chúa đừng làm nữa, quận chúa chỉ bị bệnh thôi, khi hết bệnh rồi, sắc mặt và tóc sẽ tự nhiên lại như trước thôi, xin quận chúa đừng nghĩ nhiều!”
Hồi lâu sau, Tịch Nhan lại nhẹ giọng nở nụ cười: “Ông trời, sao ta có thể hành hạ bản thân thành thế này chứ?”
Cung nữ kia nghe giọng nói như lẩm bẩm của nàng, nhất thời do dự không biết lúc này có nên nói tiếp không, rồi bỗng nhiên thấy Tịch Nhan vươn tay cầm lấy hộp son trên bàn trang điểm, mở ra xem xét, nói: “Son này không đủ hồng, ngươi đi lấy màu hồng hơn đến đây”
Cung nữ kia nghe xong sững người, cảm thấy bản thân mình nghe lầm. Tịch Nhan xưa nay không thích son phấn, cho dù chỉ trang điểm nhẹ, cũng tùy ý để người khác hầu hạ, nhưng hôm nay, nàng lại muốn nô tỳ đi lấy màu son hồng hơn sao? Cô nô tỳ vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần, bèn đứng dậy, nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay ạ”
Màu son đỏ bừng nổi bật trên sắc mặt và đôi môi tái nhợt, Tịch Nhan nhìn vào gương, rốt cuộc cũng hơi thấy bóng dáng mình trước kia, rồi nhìn sang mái tóc, thản nhiên nói: “Lúc ngươi chải tóc thì nhẹ tay thôi, rồi búi tóc đơn giản là được.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Phân phó ngự thiện phòng hôm nay chuẩn bị cho ta đồ tẩm bổ, rồi cho người đến Thái y viện hỏi nên dùng những loại thuốc nào, không được dùng sai.”
Cung nữ kia lại chấn động lần nữa, lúc sau mới thấp giọng trả lời: “Vâng.”
Khi nhuyễn kiệu của Tịch Nhan tới trước cửa cung, Hoa Quân Bảo sớm đã chẳng còn kiên nhẫn, vừa thấy nàng, không nhịn được mà hung hăn trừng mắt liếc nàng một cái, cuối cùng, ánh mắt lại trở nên nhu hòa: “Đi thôi.”
Tịch Nhan chậm rãi cong khóe miệng: “Vâng, hoàng đế biểu ca. Ta có thể ngồi cùng xe ngựa với huynh sao?”
Hoa Quân Bảo sửng sốt nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng hôm nay so với những ngày trước khác biệt rất lớn, nhất thời trong lòng cũng không biết nên sầu lo hay vui mừng đây, nên chỉ gật đầu, rồi để nàng cùng ngồi chung xe với mình.
Đến thiền điện tĩnh tu của Thái hoàng thái hậu, trước giờ vẫn luôn yên bình, Tịch Nhan lại chỉ thấy bên cạnh thiền viện chẳng có gì nhiều ngoài hai gian nhà tranh, không khỏi ngạc nhiên: “Đây là nơi ở của ai vậy?”
Hoa Quân Bảo giương mắt nhìn về nơi đó, lắc đầu, chậm rãi cong khóe miệng: “Chỗ tầm thường này, không có ai sống được đâu.”
Vừa vặn gặp được Lục Trúc người hầu hạ bên cạnh Thái hậu ra ngoài nghênh đón hai người, thấy hai người tò mò nhìn về gian phòng kia, không khỏi lộ ra ý cười nơi khóe miệng, nói: “Bẩm Hoàng thượng, bẩm Quận chúa, gian phòng kia là phòng của một vị tiên sinh từ xa đến viếng thăm Thái hậu, nhưng Thái hoàng thái hậu lại bảo ngài ấy không phải là người một lòng hướng Phật, mà vẫn chìm đắm trong thất tình lục dục, sẽ làm ô uế nơi thánh địa của Phật môn, nên không cho vị tiên sinh này tá túc trong thiền viện.”
Tịch Nhan bất giác dừng bước, hơi ngoảnh đầu nói: “Thế thì, ngoại tổ mẫu cũng không muốn đón ta và Hoàng thượng vào thiền viện này sao?”
Lục Trúc mỉm cười: “Vốn là vậy, nhưng quận chúa đã đích thân đến đây, Thái hoàng thái hậu sao có thể để quận chúa đứng ngoài cửa chứ?”
Tịch Nhan vẫn không phục lắm, nở nụ cười: “Vậy ngươi nên quay vào với ngoại tổ mẫu đi, đừng đứng đây nói những lời không cam lòng tình nguyện nữa, ngày khác ta sẽ xuống tóc, rồi cùng lão nhân gia tĩnh tu ở đây, một lòng cung kính hướng Phật!”
Lục Trúc chỉ cười nhưng không nói gì cả.