Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Căn phòng đơn giản mà sạch sẽ, mùi huân hương lượn lờ lan tỏa, do có đốt than nên hàn khí bị xua tan. Thiếu niên trong bộ thanh sam ngồi ở bên giường, trên mặt ửng đỏ, lẳng lặng canh chừng nữ tử còn mê man nằm trên giường.
Do trong phòng rất ấm áp nên Tịch Nhan tỉnh lại, trong miệng khô nóng, chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt nàng là thiếu niên tinh thuần với nụ cười ấm áp: “Nhan Nhan, nàng tỉnh rồi.”
Tịch Nhan chỉ cảm thấy bụng đau từng cơn nhưng vẫn cố nén đau ngồi dậy, nhìn quanh đánh giá căn phòng, chỉ cảm thấy đây là một gian nhà trúc nhỏ, chung quanh đầy các loại kinh thư, cho thấy đây quả thật là thánh địa phật môn.
Bị gian phòng nhỏ thanh tĩnh cùng vị thiếu niên tinh thuần hơi thở ấm áp cuốn hút, trong lòng Tịch Nhan cũng chợt trầm tĩnh lại, cười nói: “Tử Ngạn, mấy năm không gặp, huynh lại không thể xuất gia làm hòa thượng?”
Trên mặt vị thiếu niên đang tươi cười liền có chút ngượng ngùng: “Mẫu thân lên núi lễ Phật nên ta đi cùng người đến nơi này.
Rảnh rỗi đọc kinh thư, chăm sóc hoa cỏ, cũng cảm thấy rất thú vị.” Dứt lời, chợt nhớ tới điều gì đó nên hỏi: “Nhan Nhan, sao nàng lại ở nơi này?”
Sao nàng lại ở nơi này? Tịch Nhan nao nao, đang nghĩ tới phải trả lời hắn như thế nào, bên ngoài lại đột nhiên vang lên tiếng đập cửa.
“Nàng đợi một chút.” Hắn cười đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa là một thị vệ, Tịch Nhan liếc mắt liền nhận ra đó là người Hoàng Phủ Thanh Vũ mang đến.
Thị vệ kia thấy hắn, đầu tiên là ngẩn ra, ngay lập tức khom người hành lễ: “Bái kiến Thập Lục Vương gia.”
Trên giường trong phòng, Tịch Nhan kinh ngạc nhìn vị thiếu niên cùng tên thị vệ, sau đó từ cửa truyền đến tiếng bánh xe nàng rất quen thuộc, cùng với giọng nam nhân vang lên: ” Thập Lục thúc, đã lâu không gặp.”
Tịch Nhan trong đầu bỗng dưng sáng tỏ!
Cố nhân gặp lại, nàng thật sự quá mức vui mừng, thế cho nên đã quên, Tử Ngạn cũng họ Hoàng Phủ! Lúc trước, hắn mang thân phận tiểu Vương gia Bắc Mạc quốc đến Tây Càng làm con tin ba năm.
Nói cách khác, Tử Ngạn là Thập Lục thúc của Hoàng Phủ Thanh Vũ, mà nàng bây giờ là cháu dâu của Tử Ngạn.
“Thì ra là Lão Thất.” Thanh âm ôn hòa của Tử Ngạn truyền tới, “Sao lại nhớ đến ta mà tới nơi này vậy? “
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: ” Thập Lục thúc, ta đã tìm thê tử khắp khu vực phụ cận, đang nghĩ có phải Thập Lục thúc giữ nàng lại không.”
” Thê tử của ngươi?”
Đang nằm trên giường, Tịch Nhan lúc này mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại — nàng thiếu chút nữa quên mình đã rửa sạch vết sẹo trên mặt, hiện giờ là dung mạo thật của mình!
Ngoài kia, hai nam nhân tựa hồ đã hiểu ý của nhau, Tử Ngạn nhường đường cho xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi tiến vào phòng.
Tử Ngạn xoay người lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ từng chút từng chút một đi về phía giường, ánh mắt trở nên ảm đạm, nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng lại cách chiếc giường, lẳng lặng nhìn người trên giường trốn trong chăn nằm bất động.