Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia – Chương 145 – Botruyen

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia - Chương 145

Tịch Nhan vẫn chưa ý thức được câu nói vừa rồi của mình đã chạm đến điều gì, nên vẫn không thuận theo hắn, vẫn đeo bám muốn hắn nói rõ nguyên nhân, cho đến khi đột nhiên đôi môi bị người ta phủ kín, cảm giác lưỡi hắn đang cố gắng thâm nhập vào miệng mình mới giật mình hoảng hốt.

Nàng giãy dụa cố thoát khỏi hắn nhưng đã quá muộn rồi. Một tay hắn ôm lất thắt lưng của nàng, tay còn lại bắt lấy hai cổ tay của nàng, không cần tốn nhiều sức liền đẩy Tịch Nhan ngã xuống giường, nằm đè lên cơ thể nàng.

Bị hắn xâm nhập vào khoang miệng, Tịch Nhan chỉ có thể bất lực phát ra một ít thanh âm mơ hồ, hai chân đạp lung tung, nhưng nhanh chóng bị hắn ngăn chặn lại.

Ngay tại lúc nàng cảm thấy mình dưòng như sắp hít thở không thông nữa, hắn đột nhiên buông lỏng nàng ra, một đôi mắt đen tuyền lóng lánh như thủy tinh, nhưng cũng thâm thúy sâu không thấy đáy, ngữ khí nửa cưỡng bức nửa dụ dỗ: “Nói, cần ta hay không?”

Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua vẻ mặt hắn như vậy, trong nhất thời chỉ cảm thấy cảm xúc mênh mênh mông mông, cười hét toáng lên: “Không cần –“

Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhếch lên, hơi thở chứa đựng một tia nguy hiểm: “Nói lại lần nữa xem, hửm?”

“Không –” Tịch Nhan vừa thốt ra được một nửa, đột nhiên mở to đôi mắt, hơi nâng lên nửa người lên liền thấy bàn tay hắn đã nhanh chóng hành động, chỉ vài ba động tác đã sắp cởi ra ngoại y của nàng, vừa động một chút liền mở được trung y của nàng..

Tịch Nhan một lần nữa hét toáng lên: “Hoàng Phủ Thanh Vũ, không cho phép chàng cử động, nếu chàng đụng đến nữa ta thật sự sẽ không cần chàng nữa!”

Miệng hắn bất giác tràn ra ý cười mang theo một chút tà mị, ngữ điệu cũng ái muội vô cùng: “Nếu ta thật sự bất động, nàng sẽ cần ta như thế nào đây?”

Tịch Nhan dở khóc dở cười, khuôn mặt trắng trẻo ửng đỏ, cảm giác được tay hắn dần dần đi xuống phía dưới tìm kiếm, lúc này nàng mới cảm nhận được hắn thật sự hành động, vội vàng chịu thua cầu xin tha thứ: “Không cần, Hoàng Phủ Thanh Vũ, lạnh……”

Các căn phòng trong chùa tất nhiên là không thể so với Anh vương phủ, không chỉ nói đơn sơ thôi mà ngay cả cái bồn nước cũng không có. Da thịt trắng như tuyết của Tịch Nhan lộ ra bên ngoài không khí lạnh như băng, quả thật là cực kỳ lạnh lẽo.

Bàn tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không chịu ngừng lại động tác đang làm, cúi đầu xuống, vừa in lên đôi môi của nàng những nụ hôn khẽ khàng vừa thì thào thổ lộ: “Hôm nay nàng không uống thuốc, nếu còn không nghe lời, sẽ thật sự bị lạnh……”

Nói xong, động tác trên tay hắn phút chốc càng nhanh hơn, toàn thân Tịch Nhan cứng đờ, trong miệng bất giác phát ra những tiếng rên rỉ vô cùng ái muội, vội cắn môi dưới của mình, cố nén sự rung động của thân thể nhìn về phía hắn, vẻ mặt ai oán: “Chàng không sợ tổn thương đến đứa bé sao?”

Hắn dường như khẽ giật mình, động tác tiếp theo càng nhanh hơn, Tịch Nhan cơ hồ không chịu nổi, khó khăn lắm mới thốt ra được tên hắn trong những tiếng rên đứt quãng: “Hoàng Phủ Thanh Vũ……”

Hắn cúi đầu cười, kề sát ở bên tai nàng, trong thanh âm lộ ra sự mê hoặc, dụ dỗ: “Ngoan, ta dạy cho nàng, sẽ không thương tổn đến đứa bé …… Hiện tại, còn không cần ta nữa không?”

Tịch Nhan cắn môi, hai gò má nàng nơi những ngón tay hắn chạm vào đã phiếm hồng, rầm rì một câu nhưng cũng không nói được thành lời.

Nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, lúc nàng cơ hồ khắc chế không được muốn hét toáng lên, hắn đột nhiên dừng động tác, cúi đầu khẽ cắn chiếc cằm nho nhỏ của nàng, cười khẽ ra tiếng: “Nói, cần ta hay không?”

Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, một chút ủy khuất, một chút không cam lòng, nhưng đôi mắt lại càng lúc càng linh họat.

Cuối cùng, đôi mắt đen tuyền của nàng chợt lóe sáng mang theo ý cười pha chút động tình, sau đó vừa cười rộ lên vừa hét to: “Ta cần chàng — ta cần chàng –“

Trên mặt hắn cũng tràn ra ý cười rạng rỡ, vươn tay ra đè xuống đôi môi của nàng, hơi trừng mắt nhìn, bỡn cợt nói: “Nhỏ giọng một chút, Nhan Nhan, nơi này không phải vương phủ, nàng lớn tiếng như vậy, sẽ bị Bồ Tát nghe được .”

Tịch Nhan vẫn khanh khách cười như trước, giống như không chút nào kiêng kỵ, thậm chí còn nghịch ngợm vươn đầu lưỡi ra quấy rối từng ngón tay hắn.

Nhìn thấy ánh mắt hắn càng lúc càng sâu, nàng nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mềm mại không thôi: “Nếu chàng sợ bị Bồ Tát trách tội, thì đừng tới trêu chọc ta……”

“Ta thành tâm như vậy, Bồ Tát sẽ không trách tội đâu.” Thanh âm của hắn dần thấp hơn, ngay tại thời điểm hắn tiến vào nàng thân thể cũng đồng thời thành công ngăn chặn tiếng thét chói tai của nàng.

Lưu luyến triền miên cả một đêm, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ thả lỏng thể xác và tinh thần như thế này, mà hắn lại hết sức ôn nhu, cho nàng tất cả sự yêu chiều cùng sủng ái.

——————————————————–

Sáng sớm ngày hôm sau, Tịch Nhan nằm vùi trong lòng hắn không muốn thức dậy.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không vội, tùy ý nàng nhắm mắt ngủ tiếp tục ngủ lại, một tay ôm lấy cơ thể nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ về những sợi tóc rũ xuống của nàng, nhìn dung nhan tinh thuần, động lòng người của nàng, đôi mắt đen như mực dần dần mất đi ánh hào quang ngày xưa.

“Nhan Nhan.” Hắn khẽ gọi nàng một tiếng.

“Ừ.” Tịch Nhan đang ngủ mơ mơ hồ hồ, đôi mắt cũng không thèm mở ra, chui chui vào trong lòng hắn, tựa hồ rất bất mãn về sự quấy rầy của hắn.

Tay hắn xuôi theo những sợi tóc đen nhánh rũ xuống của nàng, xuôi theo vành tai tinh tế nhỏ nhắn của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai của nàng, giống như đang vỗ về nâng niu bảo vật trân quý hiếm có trên thế gian, vô cùng cẩn thận: “Ta có lời muốn nói với nàng.”

Tịch Nhan bất mãn xoay người, chỉ lầu bầu một câu “Đừng phiền nữa”, liền tiếp tục ngủ. Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn

Hắn ngồi dậy, cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu sau, cuối cùng cũng không nói gì thêm, tùy ý để nàng tiếp tục ngủ.

Mặt trời đã lên cao, lúc Tịch Nhan tỉnh lại một lần nữa, trong phòng đã không thấy thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ đâu.

Nàng ngồi dậy, tấm chăn nhất thời từ trên vai tuột xuống, trên người xuất hiện vô số dấu vết hoan ái đêm qua.

Nhớ tới những hành vi lớn mật của mình đêm qua giống như người bị say rượu, Tịch Nhan nhịn không được đỏ bừng mặt, ôm lấy chăn, lại bất giác nhớ tới nguyên nhân khiến mình lớn mật như thế.

Trong lòng vẫn còn chất chứa quá nhiều tâm sự nặng nề nên mới có thể mạc danh kỳ diệu muốn tìm kiếm trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ sự an ủi như vậy.

Nhưng dù cho nàng chịu đựng khổ sở như thế nào chăng nữa cũng nhất quyết không chịu đối mặt với Nam Cung Ngự, chung quy không phải Nam Cung Ngự .

Rõ ràng không phải máu mủ tình thâm, cũng không phải sớm chiều ở chung, cũng chưa bao giờ quá thân mật khăng khít, nhưng có một ngày phải đoạn tuyệt với một người từng song hành với mình trong quá khứ, thì ra là đau như vậy.

Giống như huyết nhục chia lìa, giống như vĩnh viễn mất đi người thân cận nhất.

Hôm qua, nàng không nói với hắn câu nói kia, giờ phút này lại lặp đi lặp lại trong lòng nàng —

Nam Cung Ngự, huynh làm sao có thể chỉ là sư huynh mà thôi!

Huynh cũng biết, huynh là người thân nhất của ta trên đời này !

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.