“Vương gia!” Trong lúc hai người sắp sửa sánh vai nhau cùng đi ra khỏi lương đình giữa hồ, Lâm Lạc Tuyết rốt cuộc khắc chế không được, cắn răng gọi hắn, “Vương gia làm như vậy là xem như tuyên cáo với mọi người sao? Từ nay về sau, Lạc Tuyết phải làm như thế nào để sống yên trong phủ đây?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng bước lại, nhưng vẫn nắm lấy tay Tịch Nhan nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết, ngữ khí lạnh nhạt: “Gây ra trò khôi hài như ngày hôm nay, Lạc Tuyết, nàng muốn bổn vương về sau phải làm như thế nào để sống yên trong phủ đây?”
“Trò khôi hài? Ở trong mắt Vương gia, tất cả mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do Lạc Tuyết cố tình gây sự sao?”
Tịch Nhan nhíu mày, tiếp lời: “Đương nhiên không phải là trò khôi hài. Ngươi không nói ta xém chút nữa quên mất, nha hoàn của ta vô duyên vô cớ bị người ta đánh một bạt tai. Nếu cứ bỏ qua như vậy thì mọi người trong phủ sẽ cho rằng chủ tử như ta dễ khi dễ!” Nàng nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ: “Nói cho chàng một chuyện rất buồn cười, vào buổi sáng hôm nay, một vị cô nương đã làm cho ta thông suốt một đạo lý, dạy ta nên làm người như thế nào, rồi sau đó còn dạy nha hoàn của ta làm sao dùng tay để đánh người. Nhiều năm qua, ta chưa từng thấy người nào lại tốt như vậy đâu!”
“Nói như vậy, hẳn là phải trọng thưởng cho người đó rồi?” Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu nhìn về một phía, “Thôi Thiện Duyên, chuyện này giao cho ngươi xử lý.”
“Vâng, Vương gia.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại nhìn Lâm Lạc Tuyết đang cắn môi dưới, hốc mắt đỏ bừng, khẽ híp mắt nói: “Những ngày gần đây, Vương phi liên tiếp vất vả, mệt nhọc quá độ, mau đưa Vương phi về viện nghỉ ngơi cho tốt, thỉnh ngự y đến điều trị cho Vương phi.”
Bất ngờ ————————————————-
Trên đường quay về Hi Vi viên, sau khi rời khỏi tầm mắt mọi người, Tịch Nhan đột nhiên bật cười thành tiếng, đồng thời giãy ra khỏi tay Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay mình, thở dài: “Khó trách người ta thích hát hí khúc, hôm nay tự mình xướng một đoạn mới biết được thú vị trong đó. Đa tạ Thất gia giúp ta hát khúcnày.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu nhìn nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình, khẽ nhíu mày nở nụ cười: “Không quan hệ, Nhan Nhan, bất cứ thứ gì nàng thích cũng đều có thể.”
Bất cứ thứ gì nàng thích cũng đều có thể.
Thoáng chốc trong lòng Tịch Nhan cứng lại. Những lời này lại quá đỗi quen thuộc như thế.
Khi đó, bọn họ chưa viên phòng. Nàng muốn lấy chậu lục liên của hắn, hắn cũng như vậy, mỉm cười, bất cứ thứ gì nàng thích cũng đều có thể.
Rõ ràng thời gian đã trôi qua lâu như vậy, hôm nay nghe lại vẫn còn giống như hôm qua, rõ rang trong mắt, rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Chỉ là, nàng đã không còn là nàng ngày đó, mà hắn, cũng không còn là người nàng nhìn thấy nữa.
Nàng bất giác chậm bước chân, khóe mắt có chút nóng lên giống như có cái gì vướng vào mắt.
Cho tới bây giờ, mỗi một bước đi hắn đều tính toán tỉ mỉ, mỗi một chuyện hắn làm đều có mục đích của mình. Giống như lúc ban đầu, hắn đã thiết kế một cục diện như vậy, từng bước đi của nàng đều tự dấn thân vào cạm bẫy do hắn bày ra cho nàng. Khi đó, nàng đang ở trong cạm bẫy đó nên cái gì cũng nhìn không ra.
Cho đến nay, nàng vốn tưởng rằng mình đang ở bên ngoài cạm bẫy, nhưng vì cớ gì vẫn không thể nhìn thấu nhất cử nhất động của hắn?
Những chuyện vừa mới xảy ra, đối với nàng mà nói, chỉ là để nội tâm u sầu bấy lâu phát tiết một trận mà thôi, nhưng hắn lại vì sao cam tâm tổn thương đến tình nghĩa vợ chồng với Lâm Lạc Tuyết, để giúp nàng thống khoái một phen? Nếu nói không cần, lúc trước tội gì muốn kết hôn với cô ta? Nếu là để ý, hôm nay vì sao lại phải tàn nhẫn như vậy?
Tịch Nhan cúi đầu, bước từng bước một về phía trước, trong đầu toàn những suy nghĩ hỗn độn.
Không biết đi được bao lâu, nàng bỗng nhiên kinh ngạc khi không nhìn thấy thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh, lo sợ không yên quay đầu lại, nàng phát hiện hắn đã dừng lại phía sau cách mình mấy trượng, tay chống vào núi giả, thân mình hơi cúi xuống.
Nàng phút chốc nhớ lại thương thế cùa hắn, trong lòng hoảng hốt, bước chân hỗn loạn chạy tới bên hắn: “Chàng làm sao vậy?”
Hắn cúi đầu, hơi thở hổn hển, lòng ngực phập phồng.
Tịch Nhan dường như ngửi được mùi máu trong không khí, cúi người xuống quả nhiên nhìn thấy ngay chỗ vết thương của hắn có máu rỉ ra! Nàng cảm thấy da đầu run lên: “Chảy máu rồi, sao lại chảy máu chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, đôi môi trắng bệch nhìn nàng, bỗng nhiên nở nụ cười: “Nhan Nhan, trong lòng nàng vẫn còn có ta.”
Nhìn hắn cười, nước mắt nàng cố kiềm chế nãy giờ rốt cuộc chảy ra nơi khóe mắt: “Chàng đang chảy máu, chàng còn cười……”
Tay hắn rời khỏi hòn giả sơn, chậm rãi xoa mặt của nàng, khẽ lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng lặp lại: “Nhan Nhan. Trong lòng nàng vẫn còn có ta……”
Trong đầu Tịch Nhan vang lên ong ong, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn, nhìn đôi môi tái nhợt của hắn đang cử động nhưng không thấy nghe hắn đang nói gì.
Qua hồi lâu sau, những lời hắn nói rốt cuộc mới truyền được vào trong óc của nàng.
Thanh âm của hắn rất thấp, giống như thì thào, lại giống như thở dài, “Nhan Nhan, sao nàng lại ngốc như vậy, ta làm nhiều như vậy, vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?”
Hắn quả thật vẫn còn nhìn thấu nàng một lần nữa, nhìn thấu nghi hoặc trong lòng nàng, nhìn thấu mê mang trong lòng nàng, cũng nhìn thấu sự bồi hồi vô chừng của nàng. Vì thế, cuối cùng nói ra những lời mà hắn cho là cả đời cũng sẽ không bao giờ nói ra thành lời —
Vì sao nàng còn không nhìn thấu ta là vì ai?
Dường như nàng sắp nắm bắt được điểm mấu chốt, nhưng nếu nàng có thể nhìn thấu tất cả thì hắn không phải là Hoàng Phủ Thanh Vũ.
Tịch Nhan trong lúc kinh ngạc cùng khiếp sợ đã rơi lệ đầy mặt, không biết nên nói cái gì, làm cái gì, chỉ có thể vô lực lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy: “Chàng đang chảy máu……”
Hắn vô thanh vô tức nở nụ cười, khẽ lắc đầu có ý bảo với nàng hắn không có việc gì.
Một Hoàng Phủ Thanh Vũ suy yếu như vậy, nàng chưa từng gặp qua; lời nói chân thành như vậy, đối mặt với Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng chưa bao giờ nghe qua.
Trong lòng nàng sợ hãi tới mức không hiểu gì cả, nhưng cũng thực thuận lý thành chương, chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, nhưng không biết đến tột cùng là mộng đẹp, hay là ác mộng.
“Người đâu –” Cuối cùng, Tịch Nhan tìm được giọng nói của mình, chủ động ôm chặt lấy hắn, khóc không thành tiếng hô to, “Người đâu, cứu cứu chàng –“
Hoàng Phủ Thanh Vũ vô lực chôn ở đầu vai nàng, ý cười vẫn còn nguyên nơi khóe miệng.
Như vậy cũng đủ rồi.
Ít nhất, hắn vĩnh viễn sẽ không nói cho nàng biết, trước khi hai người bọn họ gặp lại nhau, hắn đã yêu nàng thật lâu, thật lâu……