Editor: Hoàng Dung
Vũ Văn Tinh bình tĩnh mà đi vào trong đại sảnh phủ lão tướng quân, liếc mắt
liền nhìn thấy Trương Đức Vượng cười với hắn.
“Trương Đức Vượng, ngươi thật có bản lĩnh, là hoàng huynh phái ngươi tới tìm
Bổn vương sao?” Vũ Văn Tinh ngồi ngay ngắn ở trên chủ vị, nói ra giọng nói
nghiêm khắc nhất.
Tên này vẫn là cẩu nô tài tâm phúc của Vũ Văn Hiên. Hôm nay tìm tới cửa, nhất
định là phụng mệnh mà đến.
“Cửu vương gia quá lo lắng, hoàng thượng không biết nô tài xuất cung tìm đến
Cửu vương gia. Hoàng thượng cũng không biết Cửu vương gia ẩn thân ở chỗ này!”
Trương Đức Vượng kính cẩn ngoan ngoãn đáp lời: “Nô tài là tới giúp Cửu vương
gia ngài!”
“Hừ, cẩu nô tài như ngươi lúc nào thì học được bản lãnh chân ngoài dài hơn
chân trong vậy?” Vũ Văn Tinh không tin Trương Đức Vượng, trong mắt phượng như
mặc ngọc mơ hồ lộ ra sát ý, “Ngươi muốn chết ở trong tay bổn vương sao?”
Nói không chừng tên cẩu nô tài này là gian tế Vũ Văn Hiên phái tới, hắn quyết
không thể tin tưởng hắn ta!
“Nếu Cửu vương gia muốn giết nô tài, nô tài cũng không còn lời nào để nói!”
Trương Đức Vượng vẫn cúi đầu, vì vậy Vũ Văn Tinh không nhìn thấy nụ cười lạnh
trên mặt hắn, “Nhưng đại sự của vương gia ngài phải làm sao bây giờ? Nô tài là
tự nguyện tới đây cống hiến cho Vương Gia. Nô tài ta chết không có gì đáng
tiếc, nhưng đại sự của Vương Gia không thể bị dở dang!”
Vũ Văn Tinh nghiêng đầu, quan sát Trương Đức Vượng, trong lòng càng thêm suy
đoán không ngừng.
Hình như tên cẩu nô tài này biết không ít chuyện, nhưng nếu hắn ta thật muốn
giúp mình đối phó Vũ Văn Hiên, vậy mục đích hắn là gì?
“Cửu vương gia, nô tài ta là thành tâm tới đầu nhập vào Cửu vương gia đấy!”
Thấy Vũ Văn Tinh thật lâu cũng không nói chuyện, Trương Đức Vượng 'bùm' một
tiếng quỳ xuống trước mặt của hắn ta, dập đầu tỏ vẻ trung thành của mình, “Các
cửa thành hoàng cung đều có trọng binh canh giữ , nếu Cửu vương gia ngài không
có nội ứng sẽ rất khó phá được Hoàng Thành, giết đương kim hoàng thượng!”
“Trương Đức Vượng, ngươi thật to gan, lại dám nói ra lời nói phạm thượng như
thế!” Vũ Văn Tinh vỗ mạnh lên bàn một cái, trợn mắt quát Trương Đức Vượng chói
tai.
Tên cẩu nô tài nói lời này có thể là đang thử dò xét hắn có lòng phản nghịch
muốn mưu phản hay không!
“Nô tài có can đảm nói ra lời nói không dám nói ở trong lòng Cửu vương gia
ngài thôi!” Trương Đức Vượng rất lớn mật cãi lại Vũ Văn Tinh, “Hoàng thượng
làm tất cả đều quá không công bằng với vương gia ngài, ngay cả ta đây là một
nô tài cũng nhìn không được. Hoàng thượng còn đoạt vương phi của vương gia
ngài, bây giờ địa vị vương phi là hoàng hậu cao quý của Phượng Dực Quốc, nhưng
nàng sống không chút vui vẻ nào!”
Trương Đức Vượng – cẩu nô tài này rất thông minh, biết cái gì mới có thể thu
hút được sự chú ý của Vũ Văn Tinh.
“Nàng sống như thế nào không có quan hệ với bổn vương!” Sắc mặt Vũ Văn Tinh
đen như mực, quả đấm giấu ở trong tay áo trong nháy mắt nắm thật chặt .
Từ ngày con thỏ ngu xuẩn kia tự phản bội hắn, liền không hề có chút quan hệ gì
với hắn rồi!
“Vương Gia ngài hà tất gì phải như vậy chứ? Hoàng hậu nương nương gần đây luôn
nhắc tới người, nói rất nhớ người, muốn gặp người, vì thế hoàng thượng rất tức
giận, đem hoàng hậu nương nương nhốt ở cung hoàng hậu, không cho phép nàng ra
ngoài một bước!” Trương Đức Vượng tiếp tục quạt gió thổi lửa, ý cười lạnh đắc
ý trong mắt được hắn che giấu rất tốt.
Thiếu chủ, ngài cũng không thể học Cửu vương gia không quả quyết, vì nhi nữ
tình trường tổn hại đến đại kế báo thù của mình!
“Câm miệng! Bổn vương không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến nàng!”
Vũ Văn Tinh giận dữ gầm thét, trong lòng có một cỗ phiền muộn đè ép thân thể
của hắn rất không thoải mái.
Người trong lòng Bạch Tiểu Thố là hoàng huynh của hắn – Vũ Văn Hiên, nàng còn
nghĩ tới hắn làm cái gì, muốn gặp hắn làm cái gì!
“Vương Gia, lời hôm nay nô tài muốn nói đã nói xong, nhưng nếu Vương Gia ngài
không thể tin tưởng lời nô tài nói, nô tài cũng không nhiều lời vô ích, nô tài
xin cáo từ!” Trương Đức Vượng thấy Vũ Văn Tinh không có chút chịu dao động
nào, liền từ từ đứng dậy, kính cẩn ngoan ngoãn nói hết liền muốn đứng dậy đi
ra ngoài.
“Khoan đã!” Vũ Văn Tinh quát chói tai, gọi Trương Đức Vượng lại.
“Ngươi mới vừa nói nguyện ý giúp Bổn vương , nhưng nếu ngươi dám bán đứng Bổn
vương, Bổn vương sẽ làm cho ngươi chết không có nơi chôn thân!” Mắt phượng như
mặc ngọc bắn ra sát khí bén nhọn nhất, Vũ Văn Tinh lạnh giọng cảnh cáo Trương
Đức Vượng, “Nếu bổn vương cần gì chắc chắn sẽ sai người thông báo cho ngươi
làm, ngươi có thể đi về rồi!”
“Dạ, Cửu vương gia, nô tài xin đợi Vương Gia sai khiến!” Trương Đức Vượng chắp
tay cáo từ, giống như lúc đến vậy, nghênh ngang đi ra khỏi phủ tướng quân.
Chờ sau khi Trương Đức Vượng đi, Vũ Văn Tinh một mình lẳng lặng đi ở trong sân
phủ tướng quân, khuôn mặt thâm trầm.
Lời nói kia của Trương Đức Vượng làm cho Vũ Văn Tinh xúc động. Hắn cũng nhớ
Bạch Tiểu Thố, mỗi ngày đều nhớ, hàng đêm đều nhớ, chỉ là loại nhớ nhung khắc
cốt này bị ghen tỵ và thù hận che giấu. Trong ngày thường Vũ Văn Tinh luôn đè
nén mình, không muốn nghĩ đến những ngày vui vẻ hắn và Bạch Tiểu Thố ở cùng
một chỗ.
Nhưng nếu không có Vũ Văn Hiên hoành đao đoạt ái, có lẽ hắn và Bạch Tiểu Thố
đã có đứa bé rồi.
Chỉ là, toàn bộ đều là châm chọc như thế, Bạch Tiểu Thố mang thai không phải
là máu mủ của Vũ Văn Tinh hắn, mà là của Vũ Văn Hiên!
Trong viện, liễu rủ vẫn xanh nhạt như cũ, nhưng Vũ Văn Tinh cũng không còn là
Vũ Văn Tinh trước kia nữa.
Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố bị nhốt ở cung hoàng hậu không được đi ra, đến nha
đầu riêng cũng không có.
Mỗi đêm, Vũ Văn Hiên luôn tới ngủ với Bạch Tiểu Thố. Mặc dù Bạch Tiểu Thô
kháng cự qua rất nhiều lần, nhưng Vũ Văn Hiên vẫn quyết giữ ý mình như cũ.
Bạch Tiểu Thố cũng không còn cách nào với hắn.
Người ta là hoàng thượng, nàng cũng không thể chọc giận hắn, gọi hắn tới chém
đầu mình đi!
Hơn nữa, đứa bé trong bụng của nàng còn chưa ra đời đâu. Nàng phải giữ mạng
nhỏ lại để sinh đứa bé ra mới được, xem một chút đến tột cùng là thỏ, hay là
đứa bé!
Bạch Tiểu Thố làm một người bị nhốt, cũng không biểu hiện giống như liệt nữ
trinh tiết không ăn không uống. Nàng không có cốt khí lớn như vậy, đói chết
mình và đứa bé trong bụng, cái này không đáng.
Cho nên, có đồ ăn tốt gì được bưng lên, Bạch Tiểu Thố liền tận tình ăn uống
thả cửa, nói cho hay là vì bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé trong bụng.
Trong lúc rãnh rỗi, Bạch Tiểu Thố sẽ ở trong cung hoàng hậu đi tới đi lui mấy
vòng, mệt mỏi thì ngủ một giấc, tỉnh liền tiếp tục đi.
Ngồi ăn như vậy rồi chờ chết. Qua nửa tháng, đột nhiên thái hậu phái người tới
truyền Bạch Tiểu Thố tới cung thái hậu gặp bà.
Dĩ nhiên Bạch Tiểu Thố nguyện ý đi gặp Thái hậu, nhưng cung nữ giữ cửa không
để cho nàng đi ra ngoài, nhất định muốn đi kinh động Vũ Văn Hiên.
Vạn bất đắc dĩ, Bạch Tiểu Thố lấy ra bản chất hung hãn trấn áp mấy cung nữ,
khiến cho họ cũng không dám đi chỗ Vũ Văn Hiên đâm thọc. Sau đó mình liền theo
Lạc Hà đi cung thái hậu.
“Thái hậu nương nương, người tìm ta có chuyện gì à?” Vào cung thái hậu, Bạch
Tiểu Thố cảm giác mình đứng thật mệt mỏi, không chú ý tôn ti lễ nghi, tùy tiện
tìm cái ghế ngồi xuống, cười hì hì hỏi Thái hậu.
Đây là mẫu thân của vương gia phu quân đó, thật là thân thiết!
Thái hậu đối với Bạch Tiểu Thố không hiểu quy củ, rất không vui. Trong lòng
không vui, bà lại cảm thấy Bạch Tiểu Thố ở trước mặt không giống như người mấy
tháng trước mình nhìn thấy.
“Hoàng hậu, hôm nay ai gia bảo ngươi tới đây là vì hỏi ngươi, có phải hoàng
thượng tính lập đứa nhỏ trong bụng ngươi làm thái tử không?” Giọng nói thái
hậu rất lạnh, lộ ra ý cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.
Bà không thể để cho Hiên nhi hồ đồ như thế, cứ thế mãi, hắn chắc chắn mất
nước!
“À? Thái hậu nương nương, ta không hiểu ý của người.” Bạch Tiểu Thố chu mỏ,
gương mặt khốn hoặc, “Ta không phải hoàng hậu của Hiên. Hơn nữa đứa bé trong
bụng ta là của Vương Gia phu quân. Thái tử gì chứ, chẳng quan hệ với đứa bé
của ta!”
Bạch Tiểu Thố không hiểu, tại sao người trong hoàng cung này đều kể với nàng
một số chuyện kì quái, làm nàng nghe hoàn toàn không hiểu. Hiện tại đến Thái
hậu cũng là bộ dáng này!
“Ngươi tin chắc trong bụng ngươi là hài nhi của Tinh nhi, không phải của Hiên
nhi sao?” Nghe vậy, sắc mặt căng thẳng của thái hậu hòa hoãn đi một ít, nhưng
vẫn không tốt như cũ.
Bạch Tiểu Thố này trong lúc bị hai đứa con trai của bà gọi tới gọi lui, chỉ sợ
khối thịt trong bụng của nàng ngay cả chính nàng cũng không biết là của người
nào!
“Ta đương nhiên xác định được!” Bạch Tiểu Thố không cho là đúng, hơi nhíu mày,
bỉu môi không cam lòng nói, “Ta chỉ từng thành thân với một mình Vương Gia phu
quân, cũng chỉ cùng động phòng với một mình hắn, đứa bé của ta không phải của
hắn, chẳng lẽ còn là của người khác sao?”
Thái hậu cũng thật quá kỳ quái rồi, làm sao sẽ hỏi ra vấn đề kỳ quái như thế.
Nàng cũng không phải là Thánh mẫu Maria, không có nam nhân cũng có thể mang
thai!
“Nhưng ngươi trừ bỏ là nương tử của Tinh nhi, còn là nương tử của Hiên nhi,
ngươi giải thích chuyện này như thế nào?” Thái hậu vẫn không chịu tin tưởng
lời nói Bạch Tiểu Thố như cũ. Cặp mắt nghiêm nghị không khỏi càng lạnh hơn mấy
phần, “Tinh nhi ưa thích ngươi, nhưng ngươi và Hiên nhi đã làm cái gì với
hắn!”
Từ nhỏ Tinh nhi đã si mê ở trong thế giới võ học, đến hai mươi tuổi hắn cũng
không có một cung nữ thị tẩm. Vốn bà tưởng rằng Tinh nhi không thích nữ nhân,
muốn cô đơn tới già rồi, lại không nghĩ rằng hắn thích Bạch Tiểu Thố hư hỏng
này, cuối cùng rơi xuống kết cục như thế!
“Thái hậu nương nương, van cầu người đừng nói những chuyện kỳ quái như vậy
nữa. Giữa ta và Hiên phó chuyện gì cũng không có, ở trong cung này không có ai
nói cho ta biết đến tột cùng vương gia phu quân đã xảy ra chuyện gì? Nếu như
thái hậu nương nương biết, mời nói cho ta biết, tại sao vương gia phu quân mất
tích?” Bạch Tiểu Thố cảm giác mình và Thái hậu là ông nói gà bà nói vịt.
Trong hoàng cung này tất cả mọi người không tin lời nàng, nàng sắp bực chết
rồi!
“Bạch Tiểu Thố, đừng giở trò gì trước mặt ai gia, ai gia sẽ không bỏ qua cho
ngươi đâu!” Thái hậu đặt mạnh ly trà lên bàn, rất không vui quát lạnh với Bạch
Tiểu Thố, “Ai gia nghĩ tình ngươi đang có mang, nếu không ai gia đã sớm sai
người kéo ngươi ra ngoài loạn côn đánh chết!”
Bạch Tiểu Thố này thật không biết suy xét, bà nói một câu, nàng trả lời mười
câu, hoàn toàn không giống bộ dáng lúc trước!
“Thái hậu nương nương, ta thật sự không có lừa người, ta bị sư phụ bắt cóc
trong tám tháng, vẫn nhốt ở trong hoàng cung Ô Quốc!” Thái hậu liên tục không
tin tưởng khiến Bạch Tiểu Thố nóng nảy, trong đôi mắt thật to tràn đầy vô số
uất ức, “Nếu như Thái hậu còn chưa tin ta nói…, lần sau người gặp sư phụ ta,
người tự mình hỏi hắn là được, hắn là quốc chủ Ô Quốc!”
Nàng rất muốn làm thân với mẫu thân của Vương Gia phu quân, nhưng mẫu thân
Vương Gia phu quân giống như rất không thích nàng!
“Ngươi nói cái gì, sư phụ ngươi là quốc chủ Ô Quốc?” Nghe vậy, trên mặt Thái
hậu thoáng qua một vẻ kinh hãi, đôi tay trong nháy mắt cực kỳ run rẩy, đến
giọng nói cũng run rẩy theo, “Sư phụ ngươi tên gì, năm nay hắn bao nhiêu
tuổi?”
Không phải quốc chủ Ô Quốc đã sớm chết ở kinh thành rồi sao? Vì sao còn quốc
chủ mới xuất hiện?
Sẽ không, bà ta sẽ không còn sống ở trên đời này!
Thái hậu sợ hãi ôm chặt vị trí ngực mình, cả người giống như bị rút đi hồn
phách, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
“Thái hậu, ngươi có phải ngã bệnh rồi không?” Bạch Tiểu Thố nhìn vẻ mặt Thái
hậu rất không thích hợp, vội vàng cố hết sức vịn cái ghế đứng lên, nâng cao
một bụng bự đi tới trước mặt của Thái hậu, quan tâm hỏi.
Nói thế nào bà ta cũng là mẫu thân của Vương Gia phu quân, nàng không thể bỏ
mặc bà ta!
“Ai gia không có việc gì!” Giọng nói thái hậu giống như suy yếu, dùng sức nắm
chặt cánh tay Bạch Tiểu Thố, nỉ non hỏi, “Sư phụ ngươi tên gì, nói mau, nói
mau đi!”
Thái hậu vùi lấp mình bên trong tâm ma của mình, không thể tự kềm chế.
“Thái hậu nương nương. . . . . .” Cánh tay Bạch Tiểu Thố bị Thái hậu nắm rất
đau, nhưng nàng cũng không dám nói ra, chỉ có thể cắn răng cứng rắn chịu đựng,
“Sư phụ ta gọi là Phi Hoa Ngọc, hình như hắn là một thần y rát nổi danh trong
chốn giang hồ, ta chỉ biết chừng đó thôi!”
Sư phụ thối đáng chết, tại sao người muốn đưa ta vào trong hoàng cung.Ta hận
người chết đi được, hu hu hu!
“Phi Hoa Ngọc. . . . . .” Thái hậu mất hồn lẩm bẩm lặp lại tên của Phi Hoa
Ngọc, lập tức lại khôi phục yên tĩnh, không còn trạng thái điên cuồng như
trước nữa.
“Không có việc gì rồi, ngươi trở vể đi!” Đột nhiên thái hậu buông hai tay của
Bạch Tiểu Thố ra, ưu nhã lãnh tuyệt nói.
Nó không phải là con trai của bà ta, trận hỏa hoạn năm đó nó không còn khả
năng sống sót!
“Thái hậu nương nương, người thật không sao chứ?” Bạch Tiểu Thố không yên tâm
hỏi.
Sao nàng cảm giác mẫu thân vương gia phu quân giống như cất dấu một bí mật lớn
gì đó!
“Ai gia vốn không có chuyện gì, ngươi nhanh trở về cung hoàng hậu đi, ai gia
không muốn nhìn thấy ngươi!” Thái hậu không muốn để cho Bạch Tiểu Thố nhìn
thấy tâm sự bà che giấu, cố nghiêm nghị đuổi nàng đi.
“À, vậy thái hậu nương nương nghỉ ngơi đi, ta sẽ rời đi ngay!” Bạch Tiểu Thố
cũng biết Thái hậu rất không hoan nghênh nàng, cho nên nàng lưu lại cũng không
có ý nghĩa gì! Sau khi nói xong, Bạch Tiểu Thố nâng cao bụng rời đi cung thái
hậu.
Chờ sau khi Bạch Tiểu Thố rời đi, Thái hậu thở dài một hơi thật dài, trên
khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ áy náy.
Chuyện năm đó là bà làm sai. Bà không nên bị lòng ghen ghét che mắt lương tri
của mình, càng không nên để cho con trai của mình lên làm thái tử, mà làm ra
những chuyện thương thiên hại lý kia.
Tinh nhi cũng chính bởi vì chuyện này, từ nhỏ đã hận bà cho
đến hôm nay.
Nghiệp chướng, tất cả đều là bà tạo nghiệt, vẫn sống sở sở nhưng
lại báo ứng trên ng của Tình nhi.
Tinh nhi từ khi ra đời nó cũng chưa từng ngủ. Bà cũng biết đây là
nguyền rủa của bà ta, trả thù mình những chuyện sai lầm mà mình
đã làm với bà ta!
Bà hối hận hơn nửa đời, nhưng thủy chung không cách nào tha thứ cho
mình. Tình nhi cũng thủy chung không cách nào tha thức cho bà!
Thời gian đã trôi qua một tháng, bụng Bạch Tiểu Thố lại lớn hơn một
chút, đã sắp muốn lâm bồn rồi.
Nàng đã xuống giường đi lại không được, chỉ có thể cả ngày nằm ở
trên giường than thở.
Nàng nghe mẹ của mình nói qua, sanh con là một chuyện rất khổ sở.
Bụng của nàng lớn như vậy, hơn nữa còn là thai đầu, nhất định sẽ
đau đến gần chết mất!
Hơn nữa đây là cổ đại, không có thiết bị chữa bệnh hiện đại, cũng
không có sinh mổ. Người nàng có thể trông cậy vào chỉ có sư phụ
thôi, nhưng tên sư phụ khốn kiếp lại cố tình không cho nàng biết tung
tích!
Đáng buồn hơn chính là, làm trượng phu nhưng vương gia phu quân cũng
không ở bên cạnh mình. Nàng đã rất muốn hắn ở bên cạnh mình, vào
lúc nàng sinh cổ vũ nàng cố lên, nhưng tỷ lệ nguyện vọng này được
thực hiện là cực kỳ bé nhỏ.
Vũ Văn Hiên gần đây vì nạn châu chấu không chịu nổi quấy nhiễu, các
đại thần rối rít dâng tấu khuyên giải Vũ Văn Hiên mở kho giúp nạn
thiên tai.
Vũ Văn Hiên cảm thấy cách này không thể làm, không có giải quyết
được căn bản vấn đề, dù mở khi giúp nạn thiên tai cũng là vô dụng
thôi
Vũ Văn Hiên do dự không ngừng làm cá đại thần đối với vị hoàng đề
này càng ngày càng bất mãn, muốn khuyên gián, lại sợ bị Vũ Văn
Hiên kéo ra ngoài chặt đầu
Chuyện Vũ Văn Hiên không làm, gần đây lại bị một nhóm người thần bí
làm. Bọn họ chẳng cho những nạn dân chịu thiên tai có cơm ăn, còn
dạy bọn họ làm sao để tiêu diệt châu chấu. Trong lúc nhất thời,
những dân chúng kia đối với đám ng thần bí này cảm tạ ân đững,
cũng không biết truyền thế nào? Tới cuối cùng, bọn họ đều biết đây
là chuyện tốt của Cửu vương gia Vũ Văn Tinh làm, danh hiệu Cửu vương
gia truyền ra ở phượng dực quốc, lập tức những dân chúng kia đều
ủng hộ Vũ Văn Tinh .
Chuyện này truyền đến tai Vũ Văn Hiên, làm hắn cực kỳ tức giận.
Cửu vương đệ không biết tung tích lại có thể ra ngoài giúp nạn thiên
tai. Điều này nói rõ cái gì! Điều này nói rõ hắn ta đã lung lạc
được dân tâm, muốn công khai tạo phản!
Vũ Văn Hiên tuyệt đối không thể để Vũ Văn Tinh chiếm hết tiên cơ, cố
lập tức phái người đi mở kho giúp nạn thiên tai.
Hành động lớn này của đương kim hoàng thượng đã mất tiên cơ, coi như
mở kho giúp nạn thiên tai, dân chúng cũng không một lòng cảm kích Vũ
Văn Hiên nữa.
Vũ Văn Tinh thắng được dâng tâm, liền làm vài chuyện khiến dân chúng
vỗ tay khen hay. Mà hoàn toàn tương phản, Vũ Văn Hiên mất hết dân tâm,
ngay cả mấy đại thần của hắn cũng oán than dậy đất với hắn. Vị
hoàng đế như hắn đã tràn ngập nguy cơ rồi.
Tại một đêm khuya yên tĩnh nào đấy, trong hoàng cung vang lên một
tiếng chém giết ngập trời. Một quân đội thiết huyết tiến vào hoàng
cung yên tĩnh, bắt đầu một cuộc chính biến cung đình trong lịch sử.
Trong cung, tiếng kêu thảm thiết ngập trời, rất nhanh kinh động đến
Vũ Văn Hiên đang ôm Bạch Tiểu Thố ngủ.
“Trương Đức Vượng, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ồn ào
như vậy!” Vũ Văn Hiên cẩn thận từng li từng tí đẩy Bạch Tiểu Thố
đang ngủ rất sâu ra, mặc quần áo xuống giường.
“Khởi bẩm hoảng thượng, cửu vương gia hắn… Hắn mang binh đánh vào
trong cung rồi!” Trương Đức Vượng lảo đạo đụng vỡ cửa cung, một đầu
té nhào vào trước mặt của Vũ Văn Hiên, sợ hãi không ngừng nói.
“Cửu vương đệ hắn tạo phản!” Vũ Văn Hiên kêu lên một tiếng sợ hãi,
sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch.
Vũ Văn Tinh thật là to gan, lại dám tạo phản thật!
“Hoàng thượng, ngài mau chạy đi. Cửu vương gia rất nhanh sẽ tiến vào
trong cung rồi, nô tài chỉ sợ cửu vương gia tiến vào sẽ không bỏ qua
cho hoàng thượng!” Trương Đức Vượng trunh thành đỡ chủ khuyên can.
Bạch Tiểu Thố bị âm thanh của Trương Đức Vượng và vũ vă hiên đánh
thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ mờ mịt, dùng sức ngồi từ trên
giường dậy.
“Các ngươi đang nói Vương Gia phu quân sao? Hắn trở về à?”
Nàng mơ hồ nghe bọn họ nói như vậy.
“Tiểu Thố nhi, cùng trẫm đi, trẫm không cần ngôi vị hoàng đế này,
trẫm chỉ cần nàng ở bên ng trẫm!” Vũ Văn Hiên luyến tiếc nhất chính
là Bạch Tiểu Thố. Hôm nay vô cùng cấp bách, hắn chỉ muốn Bạch Tiểu
Thố, không cần quyền lợi.
“Ngươi ở đây nói gì vậy, hiên. Ta không đi theo ngươi, ta muốn gặp Vương
Gia phu quân?” Bạch Tiểu Thố nhất quyết không đi theo Vũ Văn Hiên, không
muốn đi cùng hắn.
Lúc này, một nhóm ng đạp cửa cung hoàng hậu, xông vào. Người cầm
đầu kia, một đôi mắt phượng như mặc ngọc hiện ra một tia rét lạnh
yên tĩnh.