Phi Hoa Ngọc đột nhiên nói câu này khiến Bạch Tiểu Thố vô cùng kinh ngạc. Nàng
cảm thấy hết sức vui mừng.
Trời ạ, nàng có thể trở về bên cạnh Vương Gia phu quân rồi, thật sự quá tốt!
“Sư phụ thối, người không phải là đang gạt ta chứ?” Qua một hồi lâu, Bạch Tiểu
Thố vẫn không yên lòng hỏi.
Sư phụ thối sẽ không lật lọng, trêu đùa lừa gạt nàng chứ?
“Tiểu Thố nhi, nàng lại không tin lời vi sư à?” Trên gương mặt yêu nghiệt của
Phi Hoa Ngọc mơ hồ có một tia châm chọc, “Hay là nàng thích ở lại đây cùng vi
sư, không thích trở lại với Vương Gia phu quân của nàng?”
Tiểu Thố nhi, trong lòng vi sư hi vọng nàng sẽ ở lại, nhưng vi sư hiểu trái
tim nàng, trái tim của nàng không thuộc về vi sư.
“Hứ, còn lâu ta mới tiếp tục ở lại đây cho người nhốt, ta đã gần một năm không
được gặp Vương Gia phu quân rồi, tadđlqđ rất nhớ hắn!”
A a a, nàng sắp được về rồi, Vương Gia phu quân thấy nàng nhất định sẽ vô cùng
vui mừng cho xem!
“Tiểu Thố nhi, nàng luôn làm tổn thương trái tim của vi sư như!” Phi Hoa Ngọc
cúi đầu phát ra lời than thở vô cùng phiền muộn, trong con ngươi dài nhỏ chứa
đựng ưu thương không nói nên lời.
Tiểu Thố nhi, nàng đã muốn trở về, vi sư sẽ thành toàn cho nàng, nhưng nếu bi
thương thì đừng trách vi sư đối với nàng quá ác tâm!
Bạch Tiểu Thố hoàn toàn đắm chìm trong tâm trạng vui sướng khi được trở về, vì
vậy không hề chú ý tới vẻ✌dđ✌lqđ✌ mặt khác thường của Phi Hoa Ngọc.
Nếu Phi Hoa Ngọc đã nói rồi thì Bạch Tiểu Thố sẽ không để hắn có cơ hội đổi ý,
lập tức lắc lắc cánh tay hắn, yêu cầu Phi Hoa Ngọc chuẩn bị xe ngựa để trở về
Phượng Dực quốc.
Phi Hoa Ngọc không nói gì, chỉ mỉm cười đồng ý với yêu cầu của Bạch Tiểu Thố.
Chuẩn bị xong xe ngựa, Phi Hoa Ngọc đỡ Bạch Tiểu Thố lên xe.
“Sư phụ thối, tiểu Thanh đâu? Hắn không trở về cùng chúng ta à?” Bạch Tiểu Thố
hậu tri hậu giác hỏi.
Nàng cũng gần một năm không gặp tiểu Thanh rồi, cũng không biết hắn thế nào.
“Vi sư còn phải giữ tiểu Thanh lại một thời gian ngắn nữa, chuyện này Tiểu Thố
nhi đừng lo lắng!” Con ngươi dài◇dđ◇lqđ◇ nhỏ của Phi Hoa Ngọc lóe lên, sau đó
hắn cười ôm lấy Bạch Tiểu Thố, nhẹ nhàng nói, “Đường xá gồ ghề, Tiểu Thố nhi
lại đang có bầu, hãy tựa vào ngực vi sư ngủ một lát đi, có lẽ đợi lúc nàng
tỉnh dậy, thì có thể gặp được Vương Gia phu quân của nàng rồi!”
Phi Hoa Ngọc nói xong, từ trong tay áo móc ra một cây ngân châm sáng loáng,
ghim thẳng vào huyệt ngủ của Bạch Tiểu Thố.
Ngay sau đó, Bạch Tiểu Thố không thoải mái ‘ưm’ một tiếng, nghiêng đầu ngã vào
ngực Phi Hoa Ngọc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố ngủ say, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt
nhỏ nhắn yêu kiều, nụ cười trên khuôn mặt yêu nghiệt vô cùng dịu dàng.
Tiểu Thố nhi, vi sư cực kỳ không nỡ đưa nàng đến bên người Vũ Văn Tinh, nhưng
đó là chuyện vi sư phải làm, chờ sau khidđlqđ nàng nhận thấy rõ bộ mặt thật
lãnh khốc vô tình của Vũ Văn Tinh, vi sư tin rằng, nàng nhất định sẽ trở lại
bên cạnh vi sư một lần nữa.
Bạch Tiểu Thố như thể mơ một giấc mộng rất dài. Trong mộng có chuyện kỳ quái
thoáng qua, trong lúc giật mình nàng lại nhìn thấy mình và nam nhân – người mà
nàng vẫn không nhìn thấy diện mạo – ở cùng nhau.
Đợi nàng tỉnh lại, Phi Hoa Ngọc đã không có ở bên cạnh nàng nữa, bản thân nàng
lại đang ở trong một cung điện xa lạ, nàng cảm thấy phục sức của hai cung nữ
canh giữ bên cạnh quen mắt vô cùng.
Chẳng lẽ nàng đã trở lại quốc đô của Phượng Dực quốc rồi hả?
“Hoàng hậu nương nương, người đã tỉnh rồi !” Hai cung nữ kia thấy Bạch Tiểu
Thố tỉnh lại, lập tức quỳ rạp xuống trước mặt nàng, cung kính hỏi, “Hoàng hậu
nương nương có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không, chúng nô tỳ lập tức
kêu đầu bếp của Ngự Thư Phòng đi làm ngay.”
“Ta? Hoàng hậu?” Bạch Tiểu Thố kỳ quái nhìn hai người cung nữ trước mắt, chỉ
chỉ cái mũi của mình mà hoang mang không thôi.
Là nàng đang nằm mơ, hay là đầu ócdđlqđ của hai người cung nữ này có vấn đề
vậy?
Sao nàng vừa có cảm giác mình tỉnh táo lại, lại có thể có người gọi nàng là
hoàng hậu!
“Hoàng hậu nương nương, người là hoàng hậu nương nương mà!” Hai cung nữ cũng
không hiểu giống nàng, trăm miệng một lời nói rõ cho Bạch Tiểu Thố thân phận
của nàng.
“Các ngươi không lầm chứ? Ta không phải là hoàng hậu nương nương gì gì đó. Ta
là Cửu Vương Phi của Cửu Vương Gia!” Bạch Tiểu Thố dùng sức lắc cái đầu nhỏ,
kiên quyết không thừa nhận thân phận không phải của mình.
Đây nhất định không phải là nàng đang nằm mơ, mà là đầu óc của hai người cung
nữ này căn bản có vấn đề!
“Ta thấy hoàng hậu nương nương có chút khác thường, ngươi ở nơi này coi chừng,
ta đi bẩm báo với hoàng thượng!” Hai cung nữ đều cảm thấy Bạch Tiểu Thố khác
thường, một cung nữ phân phó với cung nữ còn lại.
“Ừ, ngươi mau đi đi!”
Bạch Tiểu Thố không để ý tới này hai cung nữ○dđ○lqđ○ bàn luận xôn xao, dụi dụi
mắt, vụng về bước xuống giường.
“Hoàng hậu nương nương, người muốn đi đâu ạ?” Cung nữ canh giữ bên cạnh Bạch
Tiểu Thố thấy nàng muốn đi ra khỏi cung hoàng hậu, không khỏi bước nhanh chân
ngăn cản đường đi của nàng, “Hoàng hậu nương nương, người không nên đi lại ra
ngoài, thái y đã phân phó người phải tĩnh dưỡng cho thật tốt!”
“Đừng cản ta, ta phải trở về vương phủ!” Bạch Tiểu Thố rất không bình tĩnh đẩy
người cung nữ kia ra, kiên trì đỡ cái bụng tròn trịa đi ra khỏi cung hoàng
hậu.
Sư phụ thối đến cùng là đang làm cái trò quỷ gì vậy? Hắn đã đưa nàng trở lại,
nhưng lại đưa không đúng chỗ. Sao không đưa nàng trở về vương phủ, mà lại đưa
nàng vào trong hoàng cung?
Điều khiến nàng khó chịu nhất chính là: sư phụ thối bỏ mình đi mà không một
lời từ biệt!
Nàng gặp phải một người sư phụ thôi nát như vậy, thật đúng là xui xẻo tám đời
nhà nàng!
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay người làm sao vậy? Cửu vương phủ đã bị hoàng
thượng niêm phong từ lâu rồi. Cửu vương gia đến nay chẳng biết đi đâu, người
còn muốn trở về vương phủ làm gì chứ?” Cung nữ vội vàng đuổi theo ra cung
hoàng hậu, nói những lời không nên nói nhất cho Bạch Tiểu Thố nghe.
“Ngươi nói cái gì?” Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố lập tức quay đầu lại hung hăng
nhìn chằm chằm vào cung nữ kia, trong đôi mắt to tràn đầy ‘không thể tin
được’, “Cửu vương phủ bị Hiên niêm phong rồi? Cửu vương gia đến nay chẳng biết
đi đâu? Ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!”
Cái gì mà rối tung rối mù thế này? Vương Gia phu quân đã xảy ra chuyện gì rồi,
không phải chứ!
Bạch Tiểu Thố cũng biết rõ mình rời khỏi Phượng Dực quốc lâu như vậy, có một
số việc phải xảy ra ắt sẽ xảy ra, nhưng nàng không thể tin được Vũ Văn Tinh sẽ
xảy ra chuyện gì.
“Hoàng hậu nương nương, hôm nay người làm sao vậy? Chuyện của Cửu vương gia
không phải người cũng rõ rồi sao? Vì❄dđ❄lqđ❄sao lại hỏi nô tỳ?” Cung nữ bị
Bạch Tiểu Thố trừng mắt đến phát khóc, quỳ gối dưới chân nàng không dám nhúc
nhích.
Không phải hoàng hậu nương nương bị trúng tà chứ? Nàng từng nghe mấy lão ma ma
trong cung nói: phàm là người trúng tà, cử chỉ và hành động sẽ khác hẳn với
dáng vẻ bình thường.
“Cái gì ta cũng không biết, cho nên bây giờ ngươi nhất định phải nói rõ cho
ta, nếu không ta sẽ nói Hiên chém đầu ngươi!” Bạch Tiểu Thố tức giận quát cung
nữ kia, thề nhất định phải biết được rốt cuộc Vũ Văn Tinh đã xảy ra chuyện gì.
Nàng vất vả lắm mới trở lại được, nhưng Vương Gia phu quân lại không thấy đâu,
đây là chuyện gì vậy!
“Hoàng hậu nương nương. . . . . .” Cung nữ run lẩy bẩy trước mặt Bạch Tiểu
Thố, không dám chống lại ý nàng, đang muốn thuật lại①dđ①lqđ① chuyện của Cửu
vương gia Vũ Văn Tinh cho Bạch Tiểu Thố, nhưng không ngờ đúng lúc này Vũ Văn
Hiên lại chạy tới.
“Con thỏ nhỏ, nàng làm sao vậy?” Vũ Văn Hiên một tay kéo thân thể nặng nề của
Bạch Tiểu Thố vào trong ngực, tay kia dịu dàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng, trong đôi mắt chim ưng là toàn bộ sự dịu dàng trong thiên hạ.
“Hiên!” Bạch Tiểu Thố vô cùng không thích Vũ Văn Hiên dựa gần vào nàng như
vậy, vì vậy nàng hết sức chán ghét hất bàn tay đang vuốt ve mặt nàng ra,
nhướng mày, hung dữ hỏi hắn, “Cung nữ này nói Cửu vương phủ bị ngài niêm phong
rồi, Vương Gia phu quân đến nay chẳng biết đi đâu, ngài có thể nói cho ta
biết, tất cả đều là sự thật sao?”
Nàng không tin đây đây đều là sự thật, nàng càng không tin Hiên sẽ làm những
chuyện quá đáng đối với Vương Gia phu quân!
Trong nhận thức của nàng, Hiên là một người tốt, Vương Gia phu quân cũng là
người tốt!
“Con thỏ nhỏ, hôm nay vì sao nàng lại kỳ quái như vậy? Chuyện của Cửu vương đệ
không phải chính nàng là người rõ ràng nhất sao?” Sự chán ghét bài xích của
Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Hiên cảm thấy không vui. Hắn càng thêm dùng sức ôm
chặt thân thể Bạch Tiểu Thố, ưng mâu đã xuất hiện chút tức giận, “Huống chi
nàng cũng đã đồng ý với trẫm, ở trước mặt trẫm sẽ không nhắc lại bất kỳ chuyện
gì có liên quan đến Cửu vương đệ nữa mà!”
Vũ Văn Hiên cũng cảm thấy thật kỳ quái. Kỳ quái, Bạch Tiểu Thố tại sao lại
quan tâm đến chuyện của Vũ Văn Tinh như vậy? Trước kia nàng không hề có chút
nào quan tâm nào kia mà.
“Ta không biết, ta cái gì cũng không biết, cho nên ta mới đang hỏi ngài đây
thôi, Hiên!” Bạch Tiểu Thố buồn bực kéo mái tóc dài của mình cho hả giận,
trong đôi mắt to tràn đầy vô số uất ức, “Van cầu ngài, nói cho ta biết sự thật
đi, Hiên, ta có quyền được biết chuyện gì đã xảy ra với Vương gia phu quân!”
Tại sao khi nàng trở lại cái gì cũng thay đổi, Vương Gia phu quân mà nàng ngày
đêm nhớ mong lại không rõ tung tích, mà Hiên lại không chịu nói cho nàng biết
chuyện gì đã xảy ra.
A ——
Ông trời, ta hỏi ông… có phải ông lại đang trêu chọc ta hay không!
“Con thỏ nhỏ, không cần của nhắc tới Cửu vương đệ ở trước mặt trẫm, trẫm không
muốn nghe!” Vũ Văn Hiên tức giận quát lên, “Hiện tại nàng đã là hoàng hậu của
trẫm, chuyện trước kia nàng cũng không cần nói tiếp nữa, an tâm sinh hài nhi
của trẫm ra, chắc chắn trẫm sữ thương yêu hài như giống như thương yêu nàng!”
Vũ Văn Hiên cũng cho là Bạch Tiểu Thố bị trúng tà, hắn đang âm thầm tính toán
muốn mời mấy cao tăng đức cao vọng trọng nhất ở Phượng Dực quốc tới hoàng hậu
cung làm lễ cúng bái, đuổi những thứ không sạch sẽ trong phòng này đi.
“Hiên, ta không hiểu những lời này của ngài, ta nghĩ ngài lầm rồi, ta không
phải là hoàng hậu của ngài, bảo bảo trong bụng ta cũng không phải là giọt máu
của ngài, nó là của Vương Gia phu quân!” Bạch Tiểu Thố nghe Vũ Văn Hiên nói mà
hoang mang vô cùng, đầu óc trống rỗng.
Tại sao lại thế này? Chẳng lẽ ngay cả Hiên đầu óc cũng trở nên không bình
thường rồi à?
“Con thỏ nhỏ, trẫm không gạt nàng, cũng không đùa cợt gì, nàng là do chính
miệng trẫm sắc phong làm hoàng hậu, từ lúc tám tháng trước rồi. Tiểu Thố nhi,
hôm nay nàng bị trúng tà rồi nên mới có thể nói hưu nói vượn với trẫm như
vậy!” Vũ Văn Hiên xiết chặt cổ tay mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, càng thêm
không vui quát khẽ, “Nghe lời trẫm, đi ngủ một giấc đi, tỉnh lại chuyện gì
cũng không có!”
Con thỏ nhỏ nhất định là bị trúng tà rồi, nếu không làm sao như thể trở thành
một người khác vậy, không còn nhu thuận nghe lời như trước nữa!
“Hiên, ta không bị trúng tà, trúng tà chính là các người!” Bạch Tiểu Thố ủy
khuất kêu gào nói: “Ta không phải hoàng hậu của ngài, ta là vương phi của
Vương Gia phu quân, nhất định là ngài nhớ nhầm rồi, ta mới vừa được sư phụ ta
thả ra, trước đó ta bị sư phụ nhốt trong hoàng cung Ô Quốc mà!”
Vì sao mọi chuyện lại trở nên quái lạ như vậy, là nàng sai à, hay Hiên và bọn
họ sai?
“Con thỏ nhỏ, trẫm biết nàng bị trúng tà, nên trẫm sẽ không tức giận với
nàng!” Vũ Văn Hiên đè nén sự tức giận trong lòng, lạnh giọng ra lệnh cho cung
nữ còn run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất, “Còn quỳ cái gì nữa, không mau đỡ hoàng
hậu nương nương đi vào nghỉ ngơi à?”
Xem ra con thỏ nhỏ trúng tà rất nặng, hắn phải nhanh chóng mời cao tăng tới
gấp để nghĩ cách giúp nàng!
“Ta không muốn nghỉ ngơi, các ngươi có nghe thấy gì không? Ta muốn về Cửu
vương phủ, ta muốn gặp Vương Gia phu quân!” Bạch Tiểu Thố kêu gào ầm ĩ không
chịu hợp tác, nhưng thân thể cồng kềnh của nàng là một trở ngại, muốn chạy
trốn căn bản là không thể.
Mấy cung nữ hợp lực kéo Bạch Tiểu Thố vào cung hoàng hậu. Ngay sau Vũ Văn Hiên
đó ra lệnh cho Trương Đức Vượng đi mời toàn bộ cao tăng của các chùa vào cung,
tiến hành một buổi cúng tế long trọng.
Bạch Tiểu Thố bị nhốt trong cung hoàng hậu, bị buộc phải nghe những cao tăng
kia lải nhải đi lải nhải lại, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.
Đừng để nàng gặp lại tên sư phụ thối tha kia, nếu không nàng thấy hắn một lần,
là lột một lớp da của hắn!
Buổi hành lễ cúng bái diễn ra trong ba ngày ba đêm những cao tăng kia mới rời
khỏi cung hoàng hậu, trở về chùa của mình.
Vũ Văn Hiên vốn tưởng rằng tiến hành cúng bái như vậy sẽ giải quyết được mọi
chuyện, nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ được Bạch Tiểu Thố chẳng những không
trở lại như trước, ngược lại tình hình càng thêm xấu đi.
Bạch Tiểu Thố vẫn hỏi Vũ Văn Hiên những chuyện có liên quan đến Vũ Văn Tinh,
vì thế mà Vũ Văn Hiên giận không kiềm chế được, nhưng lại không thể làm gì
thai phụ Bạch Tiểu Thố cả, chỉ có thể tăng thêm nhân thủ coi chừng mọi ngõ
ngách trong cung hoàng hậu để ngừa Bạch Tiểu Thố chạy trốn.
Bạch Tiểu Thố thay đổi trong nháy mắt mang đến phiền toái không nhỏ cho Vũ Văn
Hiên, cũng khiến cho nội tâm hắn hết sức khổ sở.
Hắn không hiểu một Bạch Tiểu Thố lúc trước biết điều động lòng người như vậy,
trong miệng đều nói chỉ thích một mình hắn, tại sao lại biến thành người như
hôm nay?
Sau khi Cửu vương đệ mất tích, vẫn không có bất kỳ tin tức gì, hắn đã xuất
động nhiều ám vệ đi tìm tung tích của hắn, nhưng đến nay cũng không có bất kỳ
tin tức nào cả.
Một ngày còn chưa diệt trừ được Cửu vương đệ là một ngày hắn không thể an tâm!
Mẫu hậu lại rất thiên vị Cửu vương đệ, bản thân hắn là một hoàng đế, mà ở
trước mặt mẫu hậu nói chuyện bà luôn trách cứ hắn làm những chuyện có lỗi với
Cửu vương đệ, nói không muốn gặp hắn.
Nếu thật sự có một ngày, Cửu vương đệ mang binh tấn công vào hoàng cung muốn
công khai tạo phản, hắn nhất định tin rằng mẫu hậu vẫn sẽ đứng về phía Cửu
vương đệ, ủng hộ Cửu vương đệ thay thế hắn!
Không, hắn sẽ không để mẫu hậu có cơ hội này, càng sẽ không để Cửu vương đệ có
cơ hôi tạo phản!
Hắn sẽ sớm tìm được chỗ Cửu vương đệ ẩn thân, sau đó sẽ giết hắn, giải quyết
hậu hoạn mãi mãi về sau!
Mà Vũ Văn Tinh – người Vũ Văn Hiên lo lắng vẫn ẩn nấu dưới mắt hắn. Vũ Văn
Tính tá túc trong phủ đệ của một vị lão tướng quân trên triều, tất nhiên Vũ
Văn Tinh biết rất rõ ràng những chuyện trong hoàng cung kia.
Vết thương trên người hắn sau hơn nửa năm đã dần dần chuyển biến tốt hơn. Lúc
ấy, hắn hộc máu ngất đi, đại phu nói là là cấp hỏa công tâm, thù hận tích tụ
trong lòng không tiêu tán được.
Bạch Tiểu Thố mang đến bao nhiêu vui vẻ cho Vũ Văn Tinh nhưng trong khoảnh
khắc nàng phản bội hắn thì đã cướp đi toàn bộ sự vui vẻ đó.
Vũ Văn Tinh hận Vũ Văn Hiên hoành đao đoạt ái, đoạt Bạch Tiểu Thố từ trong tay
hắn đi, đồng thời cũng hận Bạch Tiểu Thố phản bội hắn, nhưng thủy chung không
hạ được quyết tâm bức mình quên đi nàng.
Trong lòng Vũ Văn Tinh, tình cảm của hắn đối với Bạch Tiểu Thố là vừa yêu vừa
hận, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ khổ sở.
Khi biết được Bạch Tiểu Thố mang thai đứa con của Vũ Văn Hiên, làm hoàng hậu
của hoàng huynh mình, hắn càng thêm bi phẫn, hận không thể lập tức bay vào
cung giết chết Vũ Văn Hiên, sau đó sẽ mang Bạch Tiểu Thố về hành hạ một phen.
Hắn đau đớn bao nhiêu thì hắn sẽ phải khiến Bạch Tiểu Thố đau đớn hơn thế gấp
đôi!
Nếu không phải là Mạc Thanh kéo hắn khi hắn đang nổi điên lại thì hắn đã sớm
vào cung đi đòi lại công bằng cho mình rồi!
Mạc Thanh là tổng quản rất tốt, khi Vũ Văn Tinh nóng nảy mất bình tĩnh, hắn
luôn tận trung khuyên nhủ Vương Gia nhà mình không nên quá gấp gáp.
Vũ Văn Tinh ở lại chỗ lão tướng quân đã hơn tám tháng, tính tính toán toán
ngày Bạch Tiểu Thố còn có hai tháng là sinh rồi.
Hắn không muốn nhìn thấy Bạch Tiểu Thố sinh ra đứa bé thuộc về Vũ Văn Hiên.
Hoàng huynh bức hắn đến tình trạng này, hắn cái gì cũng không cần nữa.
Nếu như Vũ Văn Hiên có thể bất nhân, vậy vì sao Vũ Văn Tinh hắn không thể bất
nghĩa?
Trong thời gian gần một năm ở lại nơi đây, Vũ Văn Tinh dành được sự ủng hộ của
vị lão tướng quân này, ngầm lôi kéo những đại thần ủng hộ hắn. Đồng thời binh
quyền trên tay Vũ Văn Tinh không bị Vũ Văn Hiên đoạt đi, hơn nữa năm vạn quân
mã của vị lão tướng quân này đủ để tấn công vào hoàng cung, hoàn toàn có thể
đổi trắng thay đen.
Vũ Văn Hiên quá mức hoang đường hồ đồ đối với chuyện Bạch Tiểu Thố cho nên vẫn
bị thần dân trong thiên hạ bất mãn. Khi xây dựng cung Quảng Hàn lại hao tốn số
tiền tài lớn, đúng lúc này lại gặp mấy nơi nạn lụt liên tiếp, quốc khố cạn
kiệt không có bạc đi giúp nạn thiên tai, vì vậy dân chúng càng thêm bất mãn
với những hành động như thể hôn quân của Vũ Văn Hiên.
Vũ Văn Tinh vẫn án binh bất động cũng chính là vì lý do này. Hắn muốn Vũ Văn
Hiên hoàn toàn mất đi dân tâm, còn hắn sẽ khởi binh. Đó chính là sự bình định
lặp lại trật tự danh chánh ngôn thuận!
Vũ Văn Tinh trước kia không có dã tâm mưu phản, nhưng hôm nay hắn có, vậy hắn
sẽ phải danh chánh ngôn thuận lên làm tân hoàng đế của Phượng Dực quốc.
Vũ Văn Hiên đánh mất dân tâm, Vũ Văn Tinh cho là thời cơ đã đến, liền cùng vị
lão tướng quân kia thương lượng chuyện khởi binh tạo phản.
Bọn họ đang bí mật thương lượng chánh sự trong thư phòng lão tướng quân, thì
đột nhiên nghe thấy Mạc Thanh đứng bên ngoài gõ cửa bẩm báo.
“Vương Gia, thái giám tổng quản Trương Đức Vượng bên cạnh hoàng thượng nói
muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp hắn không?”
Nghe vậy, mắt phượng như ngọc đen của Vũ Văn Tinh nhíu lại, đầy nguy hiểm đấm
một phát xuống bàn, tức giận nghiến răng.
Tên cẩu nô tài đó sao có thể tìm đến đây được?
Nếu Trương Đức Vượng đã tìm tới, vậy chẳng phải Vũ Văn Hiên cũng biết chỗ hắn
ẩn thân ư?
“Vương Gia, hãy để cựu thần đi gặp tên nô tài đó!” Sắc mặt lão tướng quân cũng
rất khó coi. Ông chủ động “xin đi giết giặc”, giải quyết phiền toái bên ngoài.
Tên cẩu nô tài đó có can đảm tìm đến phủ của ông thì cũng đừng mong còn mạng
mà trở về hoang cung gặp đương kim hoàng thượng!
“Không cần làm phiền Tướng quân ngài, Bổn vương tự mình ra ngoài gặp hắn!” Vũ
Văn Tinh lạnh giọng cự tuyệt ý tốt của lão tướng quân, bước nhanh chân ra khỏi
thư phòng, trên mặt vẫn là vẻ âm tàn nguy hiểm