Lúc trời mới vừa lờ mờ sáng, đội quân liền chuẩn bị lên đường.
Cầm đầu chính là Vũ Văn Tinh cởi một con chiến mã toàn thân trắng như tuyết,
chỉ thấy hắn một thân khôi giáp màu trắng bạc tỏa sáng lấp lánh ở trong sắc
trời tối mờ mịt. Trên dung nhan lãnh khốc không có bất kỳ dao động.
Theo sát phía sau hắn là Mạc Thanh, hắn thay đổi hình tượng ôn hòa thường
ngày, người mặc áo giáp dầy cộm nặng nề giống với các quân sĩ, uy phong lẫm
liệt.
Mà ở trong một nhánh trong quân đội khổng lồ trang nghiêm này, cực kỳ không
đáng tin cậy dừng lại ở Phi Hoa Ngọc phía sau đội ngũ, cởi một con lừa lông
ngắn không biết được lấy từ nơi nào, học cưỡi con lừa giống như Trương Quả
Lão, không biết đang phe phấy thứ gì trong tay. Áo hoa lệ đã rơi xuống tới bả
vai, vô cùng thoải mái nhàn nhã, bộ dạng hoàn toàn không giống như đi đánh
giặc, càng giống như là đi theo đội ngũ du sơn ngoạn thủy.
Thật ra thì Phi Hoa Ngọc không có chút nào muốn đi chặng đường cực khổ này,
hắn là bị Mạc Thanh bức tới. Có lẽ sẽ có người cảm thấy kỳ quái, nên nhớ Phi
Hoa Ngọc hắn là người lông bông, làm sao có thể dễ dàng bị một tổng quản vương
phủ nho nhỏ định đoạt đây?
Aizz, chuyện này đều do hắn, tại sao không có việc gì đi trêu chọc mụ la sát
Liễu Như Yên đó làm gì? Mạc Thanh đáng hận dùng Như Yên tới uy hiếp hắn, nếu
như hắn không đi chuyến này theo Vũ Văn Tinh, hắn ta liền để cho huynh trưởng
Liễu Như Yên tới vương phủ thay muội tử của hắn chủ trì công đạo.
Huynh trưởng của Liễu Như Yên là minh chủ võ lâm, mặc dù mình không sợ hắn,
nhưng mình cũng không muốn bị nhân sĩ toàn bộ võ lâm đuổi giết, kết quả đó
thật bi thảm, nên chỉ có thể cỡi con lừa lông ngắn này, đi theo bọn Vũ Văn
Tinh ra chiến trường thôi.
Nên nhớ hắn đường đường là một đời thần y, giờ lại đi lên chiến trường làm một
quân y cực kỳ mệt mỏi, còn không có thù lao nữa chứ, hắn đúng là quá ủy khuất
bản thân mình rồi!
Trong lòng không thoải mái, vì vậy cố ý tìm một con lừa lông ngắn chạy không
nhanh, rơi vào phía sau đội ngũ, làm cho Vũ Văn Tinh cũng không thoải mái!
Đi được nữa ngày lộ trình, Vũ Văn Tinh ra lệnh đại quân dừng lại, nghỉ ngơi
ngay tại chỗ một lúc. Mình thì nhảy xuống ngựa, nhìn ra xa nhưng chẳng biết
Phi Hoa Ngọc còn ở bao xa, gương mặt tuấn tú không khỏi dính vào một tia đen
như mực.
Tên Phi Hoa Ngọc này, rõ ràng muốn đối nghịch với hắn mà. Cả trong đội ngũ,
hắn cũng đặc biệt độc hành một mình.
“Vương Gia không nên tức giận, hắn là bị thuộc hạ bức tới. Trong lòng tất
nhiên rất không thoải mái, ngài cứ mặc hắn đi!” Mạc Thanh há có thể không biết
Vũ Văn Tinh rất không hài lòng với Phi Hoa Ngọc, thấy Vương Gia nhà mình nổi
giận, liền vội vàng tiến lên khuyên giải.
“Bổn vương nghĩ rằng hắn căn bản cũng không dám giở trò gì với bổn vương! Phân
phó qua, sai người không cần chuẩn bị thức ăn cho Phi Hoa Ngọc!” Vũ Văn Tinh
lạnh lùng hừ một tiếng, liền không để ý tới bất luận kẻ nào nữa, một mình hắn
dắt chiến mã đi đến bên sông uống nước.
Mà ở trong hoàng cung, Bạch Tiểu Thố cũng rất không vui, bởi vì Vũ Văn Hiên
luôn ép nàng làm chuyện mà nàng không muốn làm, tỷ như ngủ thì nhất định phải
ngủ trên long sàng với hắn, tỷ như lúc hắn rãnh rỗi thì rất thích ôm nàng, còn
tỷ như. . . . . .
Vũ Văn Hiên sủng ái Bạch Tiểu Thố đã làm tiếng oán than của mấy phi tần trong
cung vang lên khắp nơi. Trước mặt thì không dám nói gì, nhưng sau lưng thì phi
tần nào cũng ghen ghét với số mệnh của Bạch Tiểu Thố, mắng nàng là hổ ly tinh.
Trong những nữ nhân đó, người hận Bạch Tiểu Thố nhất chính là đương kim hoàng
hậu. Nàng và Vũ Văn Hiên vốn là một đôi phu thê vô cùng ân ái, hôm nay Vũ Văn
Hiên vì Bạch Tiểu Thố đã lạnh nhạt nàng một thời gian rất lâu rồi. Một nữ nhân
không chiếm được yêu mến của trượng phu là đáng buồn nhất, huống chi nàng là
người đứng đầu hậu cung, có thể nào để những phi tần kia chê cười vì sự đố kỵ
của một hoàng hậu như mình chứ!
Có thể sống trong hậu cung, hơn nữa giữ chức vị cao như vậy, thì không phải là
một nữ nhân đơn giản. Mèo ăn cá sẽ làm cho bản thân toàn thân hôi tanh, chẳng
thà xui khiến người khác thay nàng trừ đi Bạch Tiểu Thố, cái đinh trong mắt
kia. Coi như khi đó chuyện thất bại, hoàng thượng cũng sẽ không hoài nghi đến
trên đầu của nàng!
Vì vậy, hoàng hậu ý định thâm trầm gọi Ngô phi được sủng ái vào tối vài ngày
trước tới cung điện của mình, thân thiện khuyên giải nàng ta một phen, nói
hoàng thượng có người mới liền quên người cũ.
Hoàng hậu rất nhanh khơi dậy sự ghen ghét mà Ngô phi cất giấu trong lòng đã
lâu. Nàng mỹ lệ vô song, sao lại cam tâm bại bởi một dã nha đầu chưa đủ lông
đủ cánh chứ ! Lúc này liền bái biệt hoàng hậu, trở về của trong cung của mình,
tính toán làm sao giết chết Bạch Tiểu Thố mà thần không biết quỷ không hay.
Ngô phi là một nữ nhân ngực lớn nhưng không có đầu óc, biện pháp nghĩ ra được
tự nhiên sẽ chẳng cao minh đến đâu.
Trong ngự hoa viên có một cái hồ nhân tạo rất sâu và lớn, trong hồ nuôi mấy
ngàn con cá chép màu sắc sặc sỡ. Ban ngày, chỗ kia chính xác là một nơi giải
sầu rất tốt, nhưng vào ban đêm, chỗ kia căn bản không có thủ vệ tuần tra. Bởi
vì trong cung từng có một tin đồn, rằng trong hồ này có một nữ nhân chết đuối,
nữ nhân kia bị chết oan, vì vậy mỗi đêm sẽ ra ngoài kêu oan, tìm người chết
thay thế nàng, dần dần đến ban đêm căn bản sẽ không có ai dám tới đây.
Vào một đêm không trăng, Ngô phi mua chuộc được một cung nữ hầu hạ bên cạnh
hoàng thượng, kêu Bạch Tiểu Thố từ bên người Vũ Văn Hiên tới đó.
“Ngô phi nương nương, không phải người nói để cho ta tới đây nhìn kỳ cảnh cá
chép Thổ Châu sao? Nhưng sao mặt hồ lại đen như mực, không có nhìn thấy gì
cả?” Bạch Tiểu Thố đứng ở bên hồ nhân tạo, lộ ra hơn nửa thân người cố gắng
nhìn vào trong hồ, nhưng hết lần này đến lần khác không nhìn thấy kỳ cảnh theo
lời Ngô phi nói.