Bạch Tiểu Thố mơ mơ màng màng nghe Vũ Văn Tinh nói. Nàng cực kì mệt mỏi, đầu
óc đặc như hồ dính, chỉ nghe thấy câu được câu chăng.
Vương gia biến thái phải đi ra ngoài đánh giặc ư? Vậy mỗi ngày nàng có thể
không cần lo lắng đề phòng, sống qua ngày nữa rồi. Ôi tốt quá!
Nhưng, đánh giặc chắc rất nguy hiểm! Nếu như Vương gia biến thái bất hạnh bỏ
mạng trên chiến trường, nàng sẽ. . . . . . đau khổ.
“Vương gia phu quân, chàng đáp ứng ta, nhất định phải bình an trở về!” Bạch
Tiểu Thố dụi dụi đôi mắt to đang buồn ngủ, chủ động đưa tay ôm lấy thân thể Vũ
Văn Tinh, tựa khuôn mặt nhỏ nhắn vào ngực hắn, nỉ non nói.
Nàng xem nhiều bộ phim cổ trang như vậy, sao lại không biết chiến trường có
bao nhiêu nguy hiểm chứ! Nếu như gặp phải một, hai gian thần cản trở từ bên
trong, thì trận đánh này lại càng nguy hiểm hơn.
Tên Vươngdđlqđ gia biến thái này chăm sóc nàng chu đáo như vậy, tất nhiên nàng
hi vọng hắn có thể bình an trở về.
“Bạch Tiểu Thố, Bổn vương hứa với nàng, chắc chắn sẽ bình an trở về, đến lúc
đó Bổn vương muốn nàng thành thân với Bổn vương!” Được Bạch Tiểu Thố quan tâm
khiến lòng Vũ Văn Tinh xuất hiện nhu tình hiếm thấy, gương mặt tuấn tú nhìn
qua cũng hết sức dịu dàng.
Ít nhất con thỏ ngu xuẩn này còn có chút lương tâm, biết quan tâm hắn.
“Hả?” Bạch Tiểu Thố nghe vậy, hoàn toàn ngây người, “Chuyện này không hay
lắm?”
Hắn đánh giặc trở về mình sẽ phải gả cho hắn, sau đó hắn sẽ danh chính ngôn
thuận bắt nạt nàng. Sao có thể như vậy được!
“Bổn vương quyết định rồi! Nàng không được dị nghị !” Vũ Văn Tinh bá đạo bác
bỏ kháng nghị ấp úng của Bạch Tiểu Thố, gọi nha hoàn giúp nàng ăn mặc chỉnh
tề, sau đó nắm lấy tay nhỏ bé, dắt nàng đến đại sảnh.
“Trương công công, Bổn vương giao vương phi của mình cho ngươi, ngươi cần phải
thay Bổn vương chăm sóc nàng thật tốt!” Vũ Văn Tinh mặt túc lãnh (nghiêm túc +
lạnh lùng) liếc nhìn Trương Đức Vượng đang tươi cười với hắn, sau đó trước khi
đẩy Bạch Tiểu Thố về phía trước, ở bên tai nàng dặn dò thêm một lần nữa, “Bạch
Tiểu Thố, nhớ những lời mà Bổn vương mới vừa nói với nàng, còn nữa, hãy ngoan
ngoãn chờ Bổn vương trở lại cưới nàng!”
“Ừm!” Khoảng cách tiếp xúc gần như vậy, hơi thở lạnh lẽo của Vũ Văn Tinh phả
vào bên tai Bạch Tiểu Thố, nhất thời khiến nàng cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, một
trận nóng ran từ lỗ tai nàng lan tràn đến mặt, cả khuôn mặt nhỏ xinh bởi vì
ngượng ngùng mà đỏ như gấc.
Tim của nàng đập rất nhanh! Vương gia phu quân thật là xấu, không có việc gì
sao lại cắn tai nàng!
“Xin Vương gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thay Vương gia chăm sóc vương
phi thật tốt!” Trương Đức Vượng vẫy vẫy cây phất trần trong tay, nhìn Bạch
Tiểu Thố nịnh nọt cười một tiếng, “Vương phi, theo chúng ta vào cung đi, hoàng
thượng đang chờ vương phi người !”
Bạch Tiểu Thố gật đầu một cái, sau đó đi theo Trương Đức Vượng ra khỏi đại
sảnh. Khi sắp ra tới cửa chính của vương phủ, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn,
chỉ thấy thân hình Vũ Văn Tinh thẳng tắp, đứng ở đđại sảnh, ánh đèn ấm áp xung
quanh làm nổi bật cái bóng có chút cô đơn của hắn, mà đôi mắt phượng như ngọc
đen kia mơ hồ lộ ra cảm xúc không đnói lên lời. (不舍= không thôi, ta tạm thay
là ‘không nói lên lời’, bạn đọc nào có từ khác hay hơn xin nhiệt tình góp ý,
ta sẽ nhiệt tình tiếp thu!)
Vẻ mặt như vậy của Vũ Văn Tinh không hiểu sao lại khiến tâm Bạch Tiểu Thố căng
thẳng. Ý thức của nàng không quản được hai chân của mình, chạy như bay đến
trước mặt Vũ Văn Tinh, lần nữa ôm hắn thật chặt.
“Vương gia phu quân, ta đồng ý chàng, chàng mà trở về ta liền thành thân với
chàng, tuyệt đối không đổi ý!” Đôi mắt to đầy sương mù rất nghiêm túc nhìn
chằm chằm Vũ Văn Tinh, sau đó dưới ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của đối phương,
Bạch Tiểu Thố dùng sức nhón chân lên hôn hắn một cái thật mạnh, “Đây là nụ hôn
may mắn ta cho chàng, chàng nhất định phải đánh thắng trận rồi quay trở lại,
Vương gia phu quân!”
Nói xong, Bạch Tiểu Thố ngượng ngùng cúi đầu, từ từ buông hai tay ‘dũng cảm’
đang ôm Vũ Văn Tinh ra, nhanh chân chạy té khói.
Nàng làm như vậy là đang tỏ tình với tên Vương gia biến thái này hay sao?
Ai nha, thật là quá mất mặt!
“Bạch Tiểu Thố. . . . . .” Vũ Văn Tinh sững sờ nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Thố
biến mất trong dđlqđtầm mắt của mình, mới chậm rãi nâng tay lên, ngón tay thon
dài nhẹ nhàng xoa xoa nơi Bạch Tiểu Thố mới hôn, đầu tay cảm thấy thật nóng
bỏng.
Sau đó, Vũ Văn Tinh nhẹ nhàng cười, nụ cười này như thể đóa hoa quỳnh rực rỡ
nở rộ trong đêm tối, ánh sáng chói mắt, thậm chí còn làm mất đi màu sắc của
thiên địa.
Bạch Tiểu Thố, nàng không nên trêu chọc Bổn vương, nhưng nếu nàng đã trêu chọc
Bổn vương rồi, vậy thì nàng hãy chờ Bổn vương giam chặt nàng bên người cả đời
đi!
. . . . . .
Bạch Tiểu Thố uể oải ngồi kiệu mềm vào cung, bị Trương Đức Vượng mang vào tẩm
cung của Vũ Văn Hiên.
“Những người khác lui ra ngoài đi.” Vũ Văn Hiên nhìn bộ dáng mơ màng đáng yêu
của Bạch Tiểu Thố, không khỏi cười thầm, phất tay lên để tất cả cung nữ thái
giám trong tẩm cung rời đi.
Chỉ có con thỏ nhỏ, mới có thể khiến hắn thực sự vui vẻ.
“Con thỏ nhỏ, tới đây, đến bên người trẫm!” Vũ Văn Hiên dịu dàng ngoắc tay với
Bạch Tiểu Thố đang dụi mắt ngáp dài, thâm tình bên trong ưng mâu (mắt ưng)
đang chầm chậm chuyển động, “Trẫm thấy nàng cũng rất mệt rồi, đến long sàng
của trẫm ngủ đi!”
Lần này Cửu vương đệ xuất chinh phải mất một ít thời gian. Hắn nhân cơ hội này
bắt giữ trái tim con thỏ nhỏ làm tù binh, để nàng cam tâm tình nguyện làm nữ
nhân của hắn!
“Hiên, ta không chen chúc một giường với ngài đâu, ngài sai người tùy tiện an
bài cho ta một gian phòng, ta đến đó ngủ vậy là được rồi.” Mặc dù Bạch Tiểu
Thố buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ rõ lời Vũ Văn Tinh nói, không thể tiếp xúc quá gần
với Vũ Văn Hiên.
“Con thỏ nhỏ, long sàng của trẫm rất rộng rãi, tới đây!” Vũ Văn Hiên nghe vậy
không vui, giọng nói rõ ràng cường ngạnh hơn trước kia rất nhiều.
Đây nhất định là do Cửu vương đệ giở trò quỷ, cảnh cáo con thỏ nhỏ không được
đến gần hắn!