Lắc lư mấy ngày, cuối cùng Vũ Văn Tinh đã mang theo Bạch Tiểu Thố trở lại
vương phủ.
“Vương Gia phu quân, chàng thả ta xuống đi, nhiều người đang nhìn ta như
vậy…ta cũng cảm thấy không tốt lắm đâu” Ở cửa lớn của vương phủ, Vũ Văn Tinh
bận tâm trên người Bạch Tiểu Thố bị thương, liền tự mình ôm nàng xuống xe
ngựa, lập tức đưa tới chú ý của tất cả người làm trong vương phủ.
Những ánh mắt nóng bỏng kia làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố thoáng
chốc đỏ bừng, vùi mặt trong ngực của Vũ văn Tinh, ngay lập tức xuất hiện một
bộ dáng đáng yêu của một thiếu nữ.
Thật là mất mặt, quả thật mắc cỡ chết người rồi!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi nghe kỹ cho Bổn vương, Bổn vương muốn ôm ngươi, là nể
tình trên người ngươi có thương tích. Ngươi cho rằng Bổn vương thật muốn ôm
ngươi sao? Nặng như heo vậy!” Vũ Văn Tinh cũng không có ý tốt, hắn là Vương
Gia, Vương Gia nên có dáng vẻ Vương Gia, cho dù ôm Bạch Tiểu Thố trong lòng
cũng là cam tâm tình nguyện, nhưng ngoài miệng lại cứ muốn nói ra lời nói tức
chết người.
“. . . . . .” Vốn là đang vui vẻ trong lòng, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thố nghe
những lời châm chọc này xong, tâm trạng vui vẻ đã không còn, buồn bực cong
miệng lên, không để ý tới Vũ Văn Tinh.
Vương Gia thối, ngươi mới là nặng như heo!
Vũ Văn Tinh cũng không nhận thấy được sự khác thường của Bạch Tiểu Thố, vẫn ôm
nàng sải bước đi vào vương phủ.
“Mạc Thanh, nhìn một chút Vương Gia nhà các ngươi, làm người thật thất bại,
đến tâm tư của nữ nhân mà cũng không hiểu, hắn há có thể giành được trái tim
của Tiểu Thố nhi. Ngươi á, tiết kiệm tâm một chút đi, Tiểu Thố nhi thân ái của
ta không làm được vương phi của Vương Gia nhà ngươi được đâu!” Sau đó đi xuống
xe ngựa, Phi Hoa Ngọc yếu ớt được Mạc Thanh đỡ vào trong vương phủ. Tai thính
nên tự nhiên nghe được lời nói kia của Vũ Văn Tinh, môi mỏng tà mị kéo lên,
híp mắt không có ý tốt nói với Mạc Thanh.
Không dịu dàng, lại càng không hiểu phong tình, Tiểu Thố nhi mà thích Vũ Văn
Tinh mới là lạ đó!
“Sư phụ, Bạch cô nương có thể không làm được vương phi của Vương Gia nhà chúng
ta. Nhưng ta biết chắc chắn rằng Bạch cô nương tất nhiên cũng không làm được
nương tử của ngài đâu!” Đối với khiêu khích của Phi Hoa Ngọc, Mạc Thanh vẫn là
sử dụng giọng nói nhàn nhạt của hắn chặn lại, làm Phi Hoa Ngọc tức nhưng không
có chỗ xả.
“À, đúng rồi, rời phủ nhiều ngày, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ bên trong phủ cũng
cần một tổng quản như ta đi xử lý. Vậy ta cũng không đỡ ngài tiến vào nữa, sư
phụ!” Mạc Thanh giống như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau khi áy náy cười một
tiếng với Phi Hoa ngọc, vẫy vẫy ống tay áo, nhẹ nhàng lướt qua.
“Ngươi được đấy Mạc Thanh, ngươi cho là ta không thể tự mình bò vào vương phủ
sao?” Nhìn bóng dáng Mạc Thanh đang đi xa dần, Phi Hoa Ngọc hận đến nghiến
răng nghiến lợi, rồi lại không thể nghênh ngang đi vào vương phủ, chỉ có thể
khom lưng, chậm rãi đi từng bước nhỏ vào trong vương phủ.
Hừ, trong vương phủ này căn bản không có một người tốt, chỉ ngoại trừ hắn và
Tiểu Thố nhi thân ái. Mạc Thanh đáng ghét, Vũ Văn Tinh thì càng ghê tởm hơn!
Vào đại sảnh, Vũ Văn Tinh đặt Bạch Tiểu Thố vẫn còn hờn dỗi lên trên ghế.
“Vương Gia phu quân, ta về phòng trước đây, chàng thích làm cái gì thì làm cái
đó đi!” Bỗng nhiên Bạch Tiểu Thố từ trên ghế đứng lên, buồn buồn nói xong với
Vũ Văn Tinh, liền sải chân chạy đi.
Nàng rất buồn bực, nàng nặng chỗ nào chứ!
“Bạch Tiểu Thố. . . . . .” Vũ Văn Tinh đưa tay kêu lên, nhưng con thỏ nào đó
đã sớm đã chạy không còn thấy bóng dáng rồi.
Chân mày lơ đãng nhíu lại, Vũ Văn Tinh ngồi ở trên ghế, rơi vào trầm tư.
Bạch Tiểu Thố đang tức giận sao? Tức giận ai? Là hắn sao?
“Vương Gia thối, chàng đi chết đi!” Nổi giận đùng đùng chạy về gian phòng của
mình. Bạch Tiểu Thố rất dùng sức đóng sầm hai cánh cửa phòng lại, chạy nhanh
mấy bước đến giường hẹp, muốn nhào vào trong giường đệm mềm mại, cắn chăn phát
tiết một phen. Trong nháy mắt đang nhào lên, rõ ràng cảm thấy giống như có
người bị mình đè ở phía dưới.
Bạch Tiểu Thố vội nhảy dựng lên, vừa vén chăn lên nhìn. Quả nhiên trên giường
nàng nằm một người, còn là một mỹ nam lõa thể mà nàng không biết.
Sợi tóc đen như mực giống như dây leo quấn quanh lấy thân thể như bạch ngọc
của nam nhân này. Trên gương mặt tuấn dật, một đôi mắt xanh lá đẹp như bảo
thạch đang vô cùng vui vẻ nhìn nàng.
Chuyện này. . . . . . Sao lại có yêu nghiệt ở nơi này, làm sao lại ngủ ở trên
giường của nàng hả?
Từ từ, Bạch Tiểu Thố trì độn cuối cùng ý thức được mình thấy được cái không
nên thấy. Khuôn mặt nhỏ nhắn lần nữa xấu hổ đến bạo hồng, lập tức xoay người,
dùng tay nhỏ bé trắng nõn che kín cặp mắt của mình, cà lăm mở miệng.
“Bất kể. . . . . . ngươi là ai. . . . . . cũng mời. . . . . . ngươi mặc tốt y
phục rồi đi ra ngoài, bởi vì nơi này. . . . . . nơi này là phòng của ta. . . .
. .”
Ai nha nha, nàng nhìn thấy vật kia của nam nhân, hơn nữa còn nhìn rất lâu đó,
có thể đau mắt hột không đây?
“Chủ nhân, người cuối cùng cũng trở lại, tiểu Thanh ở chỗ này chờ người đã lâu
rồi!” Trên giường mỹ nam yêu nghiệt mà lười biếng trần truồng từ trên giường
đi xuống, đi tới sau lưng Bạch Tiểu Thố, thân mật ôm lấy Bạch Tiểu Thố đang
xấu hổ, khuôn mặt tươi cười đặc biệt yêu nghiệt yêu thích cọ cọ trên cần cổ ấm
áp của nàng.
Chủ nhân, ta rốt cuộc biến thành hình người rồi, về sau ta liền có thể hầu hạ
ở bên cạnh của người, chăm sóc người, bảo vệ người rồi.
“Ngươi. . . . . . Ngươi buông ra. . . . . .” Bị nam tử xa lạ ôm như vậy, Bạch
Tiểu Thố nhất thời bị dọa đến trái tim cũng muốn ngừng đập luôn. Hơn nữa cần
cổ nàng truyền tới nhiệt độ lạnh lẽo, càng làm cho nàng sợ đến hít vào một
ngụm khí lạnh.
Trời ơi, hắn đến cùng có phải là người không, tại sao trên người hắn ngay cả
nhiệt độ của con người cũng không có!
“Chủ nhân, ta là tiểu Thanh, người không biết ta sao?” Mỹ nam lõa thể càng
thêm ủy khuất ôm chặt Bạch Tiểu Thố, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo dính vào chút
nhiệt độ nóng bỏng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, liếm liếm lấy
lòng.
Tiểu Thanh? Không phải là tên của con rắn mà tên Vương Gia biến thái kia nuôi
sao?