Bên trong một căn nhà rách nát bị bỏ hoang, mấy kẻ ám sát mới vừa rồi đều đang
quỳ rạp xuống trước mặt một nam tử mang mặt nạ.
Nam tử chắp tay sau lưng, gương mặt bị mặt nạ màu đỏ ngòm che mất hơn một nửa,
chỉ chừa một đôi mắt dài hẹp và môi mỏng đỏ tươi, ở trong bóng tối hiện lên
màu sắc mị hoặc đến mê muội.
“Không phải ta đã nói các ngươi không được động đến nửa cọng tóc của sau lưng
nàng sao?” Giọng nam tử trầm thấp vô cùng lạnh lẽo, tràn đầy sát khí đáng sợ.
“Không phải chúng tôi không nghe theo ngài phân phó, chẳng qua là lúc đó tình
huống khẩn cấp, chúng tôi. . . . . .” Nam tử lúc trước ám sát Vũ Văn Hiên
không phục chắp tay giải thích, lại bị nam tử mang mặt nạ cho một kiếm đứt cổ.
Lời còn sót lại của hắn để tới nói cho Diêm Vương nghe đi.
“Mệnh lệnh của ta, ai cũng không được phép làm trái. Nếu lần sau lại làm sai,
các ngươi sẽ có kết quả như thế !” Mặt nạ màu đỏ ngòm ở trong ánh trăng mơ hồ
tỏa ra mùi máu tanh. Nam tử tay cầm trường kiếm dính máu, đầu nâng diễn đà
n
lê qu
ý đ
ôn lên thật cao, con ngươi vô cùng ác độc, nói: “Thuận ta thì sống,
nghịch ta thì chết, thiên hạ này vốn là thiên hạ của ta, các ngươi đều không
được phép phản bội ta. Kẻ nào phản bội ta, chỉ có con đường chết mà thôi!”
“Dạ, tất cả chúng tôi đều nghe theo phân phó của ngài!” Những người còn lại
đồng loạt cúi đầu xuống, trăm miệng một lời chắp tay lớn tiếng nói.
“Các ngươi đi đi!” Nam tử mang mặt nạ hài lòng cười lạnh một tiếng, phất tay
muốn toàn bộ rời đi.
“Tiểu chủ tử, ngài không nên mềm lòng!” Chờ sau khi những người đó đi hết, một
ông lão vẫn núp ở trong bóng tối đi ra, con ngươi già nua mà sắc bén hơi trách
cứ liếc nhìn nam tử mang mặt nạ, khuyên nhủ, “Nghiệp lớn của ngài còn chưa
thành, tuyệt đối không thể vướng vào chuyện nhi nữ tình trường được!”
“Ta đã vướng vào chuyện nhi nữ tình trường rồi sao?” Nam tử mang mặt nạ không
vui mấp máy môi. Hắn cười tà một tiếng, trong con ngươi dài hẹp hiện ra vẻ bất
cần đời, nói: “Ta biết trên lưng mình còn đeo mối thâm thù đại hận như thế
nào. Để cho nàng ta sống, chính là để trong tay ta có thêm một con cờ có thể
lợi dụng.”
Thật sự chỉ thế thôi.
“Tiểu chủ tử, bản thân ngài rõ ràng là tốt rồi. Lão nô già rồi, sợ rằng không
hầu hạ ở bên người tiểu chủ tử được mấy ngày nữa, sợ rằng không thể chứng kiến
ngài đoạt lại tất cả những gì diễnđ
àn♪lêqu
ýđôn
vốn nên thuộc về mình. . .
. . .” Ông lão nhân bất đắc dĩ thở dài, trong con ngươi già nua sắc bén vô
cùng cô đơn.
Bao nhiêu năm trôi qua rồi, tiểu chủ tử vẫn không thể thay mẫu thân báo thù
sao?
“Không cần nói nữa. Mọi việc ta tự có chừng mực!” Nam tử mang mặt nạ thô bạo
cắt đứt lời nói của ông lão, sắc mặt vốn trắng giờ đây lại trở thành xanh mét,
“Không còn sớm, ngươi mau trở về đi, tránh để cho hắn sinh nghi!”
Mà bản thân hắn, hình như cũng nên về rồi.
“Tiểu chủ tử bảo trọng!” Giọng nói cứng rắn của nam tử mang mặt nạ khiến ông
lão chau mày, nhưng vẫn chắp tay cáo lui.
Nam tử kia chậm rãi lột mặt nạ màu đỏ ngòm trên mặt mình xuống, cuồng dại cười
to một tiếng. Mặt nạ màu đỏ ngòm từ đầu ngón tay trắng muốt lặng lẽ rơi xuống.
Hắn bước qua mặt nạ trên đất, đi ra khỏi căn nhà rách.
Với sự thù hận trong lòng, hắn đã sớm vong tình, vứt bỏ cái gọi là ‘yêu’, sao
lại có nhi nữ tình trường được chứ?
Sau khi Bạch Tiểu Thố hôn mê một ngày một đêm, rốt cuộc đã tỉnh lại.
Bạch Tiểu Thố mở mắt ra nháy mắt mấy cái, mê mang, không hiểu đến tột cùng đã
có chuyện gì xảy ra d☽iễn☽đà☾nlê☽q☾uýđô☽n với mình. Nàng vừa muốn cử động thân
thể tê dại do ngủ nhiều, lại ngoài ý muốn động tới vết thương sau lưng, truyền
đến một hồi đau rát, khiến nàng chau mày.
Cũng bởi vì trận đau đớn thấu xương này mà Bạch Tiểu Thố có thể nhớ lại toàn
bộ sự việc đêm hôm đó. Nàng kêu một tiếng rồi nhảy lên.
Hiên thế nào rồi? Bị thương, hay là đã. . . . . .
Bạch Tiểu Thố cố nén đau đớn như thể lưng bị xé rách, muốn xuống giường mang
giày đi thăm Vũ Văn Hiên một chút xem như thế nào.
Hiên không thể chết được! Nếu như hắn chết rồi, mình cũng cách cái chết không
xa!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi điên rồi sao? Bị thương còn dám chạy loạn khắp nơi!”
Đúng lúc này Vũ Văn Tinh bưng thuốc tiến vào, thấy Bạch Tiểu Thố đang khom
lưng đi giày. Nàng cúi xuống khiến Vũ Văn Tinh dễ dàng nhìn thấy y phục sau
lưng nàng bị nhiễm đỏ do máu tươi thấm ra ngoài.
Hắn quyết định thật nhanh, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, tức giận đằng
đằng chạy vội tới trước mặt Bạch Tiểu Thố. Mắt phượng đen như ngọc hừng hực
lửa giận mãnh liệt, “Ngươi muốn đối nghịch với Bổn vương sao?”
Thỏ ngu xuẩn đáng chết! Thiếu chút nữa là mất mạng rồi mà nàng ta còn không
nhớ, lúc này lại muốn chạy đi đâu!
“Vương gia phu quân, chàng tới thật đúng lúc!” Bạch Tiểu Thố ngẩng đầu nhìn
khuôn mặt hung dữ của Vũ Văn Tinh, suy yếu nắm chặt hai cánh tay của hắn, nhe
răng cười ngọt ngào, “Ta muốn biết Hiên có gặp chuyện không may không. Chàng
nói cho ta biết được không?”
Cái tên Vương gia biến thái này vừa rồi làm gì mà hung dữ với nàng như vậy,
yêu thương nên mới tức giận sao?
“Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không biết!” Vũ Văn Tinh nghe Bạch Tiểu Thố thân
thiết gọi tên hoàng huynh mình, còn quan tâm an nguy của hoàng huynh như vậy
liền cảm thấy mình sắp bị cảm giác ê ẩm nào đó bao phủ, sự tức trong người
đang cuồng loạn mà không phát tiết được.
Hoàng huynh, hoàng huynh, suốt ngày hoàng huynh! Rốt cuộc trong mắt con thỏ
ngu xuẩn này có hắn hay không!
“Nếu như chàng không biết, tự ta đi thăm Hiên vậy, xem rốt cuộc hắn thế nào
rồi!” Bạch Tiểu Thố thật sự không hiểu Vũ Văn Tinh đang tức giận cái gì. Cầu
người không bằng cầu mình, nàng tự đi là tốt nhất.
Bạch Tiểu Thố có chút giận dỗi thu tay nhỏ bé đang tóm chặt lấy cánh tay Vũ
Văn Tinh lại, nhịn đau tự mình xỏ giầy xong, khó khăn đi vài bước, chân đột
nhiên mềm nhũn, té ngã về phía trước.
Lúc này, Vũ Văn Tinh nhanh tay nhanh mắt từ sau lưng Bạch Tiểu Thố đỡ lấy, ôm
nàng vào trong ngực mình. Cánh tay cường tráng cẩn thận từng li từng tí tránh
vết thương sau lưng nàng, bế ngang con thỏ đang chu miệng mặt đầy uất ức nào
đó lên đặt xuống giường.