Sau khi Vũ Văn Tinh ra ngoài ngày thứ hai thì nhận được tin, lập tức quăng bỏ
chính sự, ra roi thúc ngựa quay trở về.
Vũ Văn Tinh sốt ruột như thế, tất nhiên không phải vì Bạch Tiểu Thố, chỉ là
hắn không muốn để cho Tướng gia có cơ hội tới hãm hại mình.
Phải nói, giữa Vũ Văn Tinh và Tướng gia có chút ân oán cá nhân như vậy, thật
ra cũng không gì to tát, chẳng qua là trong một lần xử lý vấn đề lũ lụt trên
sông Hoàng Hà hai người đã xảy ra mâu thuẫn, ân oán cũng bắt đầu từ đó.
“Vương gia, ngài đã trở lại!” Vũ Văn Tinh gấp rút lên đường, chạy liên tục vài
ngày, chạy đến chết ba con ngựa rốt cục cũng về tới phủ.
“Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, trong số các ngươi ai tới nói cho bổn vương
nghe!” Vũ Văn Tinh ném roi ngựa trong tay xuống một cách dữ tợn, trợn mắt
trừng về phía bọn hạ nhân có liên can của vương phủ.
Trước khi đi hắn đã dăn dò bọn họ, để bọn họ trông coi Bạch Tiểu Thố thật cẩn
thận, không cho phép nàng tự tiện rời khỏi vương phủ, nhưng làm sao có thể dự
đoán được chuyện sẽ phát sinh như vậy!
“Vương gia, kỳ thật, sự tình là như vậy. . . . . .” Có một người hầu gan lớn
không sợ uy nghiêm của Vũ Văn Tinh, đứng ra kể lại cho Vương gia nhà mình đại
khái toàn bộ tình huống.
Vũ Văn Tinh nghe vậy, lửa giận phút chốc cháy mãnh liệt trong đôi mắt phượng
như ngọc đen.
Bạch Tiểu Thố chết tiệt, ngoài việc ngươi ở bên ngoài gây rắc rối cho bổn
vương, ngươi còn có thể làm cái gì!
“Vương gia, ngài muốn đi đâu?” Mạc Thanh vẻ mặt phong trần mệt mỏi, thấy Vũ
Văn Tinh xoay người bước nhanh ra khỏi vương phủ, cũng nhanh chân chạy theo.
Ai, Vương phi ơi Vương phi, Vương gia lúc này vì chuyện của ngài đã thật sự
tức giận!
Thân phận Vũ Văn Tinh tôn quý ra sao, muốn đi đại lao hình bộ thăm một tù
nhân, chỉ cần vừa đứng trước mặt quan viên, nói một tiếng, quan viên này cho
dù có gan lớn bằng trời, cũng không dám ngăn cản Vũ Văn Tinh tiến vào đại lao.
“Vương gia, Vương phi nhất định không có làm những chuyện giết người phạm
pháp, ngài không cần tức giận quá mức, cũng không cần đi tới đây trách cứ
Vương phi.” Mạc Thanh đi theo phía sau, tốt bụng nhắc nhở.
Thật khó khăn mới có một cô nương coi trọng Vương gia nhà bọn họ, hắn cũng
không thể để cho Vương gia dọa Bạch cô nương bỏ chạy.
“Bổn vương tự biết chừng mực, Mạc Thanh, ngươi nói quá nhiều!” Vũ Văn Tinh mặt
nghiêm nghị, vòng hai tay ra sau lưng, nghênh ngang đi tới phòng giam của Bạch
Tiểu Thố.
Nữ nhân chết tiệt kia tự mình gây họa, vì sao luôn luôn kêu hắn tới xử lý,
thật sự phiền phức!
Ngục tốt nơm nớp lo sợ, sau khi mở cửa lao ra liền lập tức lui xuống, Mạc
Thanh cũng đi ra chỗ khác, nhân tiện canh chừng.
Mùi nấm mốc ẩm ướt trong nhà lao khiến cho Vũ Văn Tinh khó chịu nhăn mi lại,
sự u ám trong mắt phượng càng trở nên nồng đậm, chỉ có tăng, không hề giảm.
Nữ nhân chết tiệt này gây ra họa lớn như vậy, mà vẫn còn có thể ngủ ngon ở cái
chỗ quỷ quái này, hắn thực bội phục nàng!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi tỉnh lại cho bổn vương!” Vũ Văn Tinh dùng ống tay tao
nhã áo che mũi lại, lập tức không khách khí đạp lên mông của Bạch Tiểu Thố.
Đừng tưởng rằng nàng bị thương nặng như vậy, hắn sẽ nhận nhượng với nàng!
“Ôi, người khốn khiếp nào lại đá ta?” Bạch Tiểu Thố bị tra tấn đau đớn, lại bị
người hung hăng đá một phát, đau càng thêm đau, lập tức phẫn nộ tỉnh lại, nhe
răng trợn mắt mắng chửi.
Nàng toàn thân cao thấp đều đau, người này tại sao lại không có tính người như
vậy!
Bạch Tiểu Thố quả thật là bị nghiêm hình tra tấn đến trọng thương, tù phục (áo
tù) trên người bị roi đánh cho không còn lành lặn, không chỉ có thấm đầy máu,
còn dính cả da thịt của nàng .
“Bạch Tiểu Thố, lá gan của ngươi thật lớn, ngay cả bổn vương ngươi cũng dám
mắng ‘khốn khiếp’?” Khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh tối sầm lại, thanh âm
của giọng nói nghiến răng nghiến lợi của hắn ở trong nhà lao u ám này càng có
vẻ âm trầm.
Bạch Tiểu Thố thật láo xược!
“A. . . . . .” Giọng nói của Vũ Văn Tinh làm cho Bạch Tiểu Thố ý thức được
rằng mình lại mắng sai người, vò đầu bứt tai, lập tức nâng đôi mắt to đầy oan
ức lên, đáng thương túm lấy vạt áo của Vũ Văn Tinh, nghẹn ngào nói, “Vương gia
phu quân, chàng lại hung dữ với ta, ta bị bọn họ đánh thành như vậy, chàng một
chút cũng không đau lòng hay sao? Hu hu, ta đau quá, chàng còn nỡ đạp ta một
cái, chàng không phải là người tốt. . . . . .”
Bạch Tiểu Thố đau là thật, cũng thật sự oan ức, chỉ là diễn kịch thôi, nhưng
diễn cũng thành thật rồi.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố ôm hai chân của Vũ Văn Tinh mà gào khóc, cọ cọ khuôn
mặt ràn rụa nước mắt lên bộ áo bào sạch sẽ của hắn.
Mà từ trước đến nay Vũ Văn Tinh có bệnh sạch sẽ, thấy Bạch Tiểu Thố lớn mật
làm càn như thế, rất tức giận muốn đá văng nàng ra, nhưng thấy nàng khóc đến
thê thảm như vậy, vẫn không quở trách gì, hắn thậm chí cũng không biết mình
mềm lòng từ lúc nào, không đá văng Bạch Tiểu Thố, ngược lại, dùng sức giúp
nàng đứng lên.
“Không được khóc, bổn vương ghét nhất nước mắt của nữ nhân!” Sau khi nâng Bạch
Tiểu Thố dậy, sắc mặt Vũ Văn Tinh vẫn vô cùng không tốt, giọng nói lại càng dữ
dội ghê gớm.
“Vương gia phu quân, chàng vẫn còn hung dữ với ta, hu hu. . . . . .” Bạch Tiểu
Thố kìm nén không cho nước mắt cuồn cuộn chảy ra, quả thật bị dọa đến không
dám khóc tiếp, bất quá, nhìn nàng như vậy càng có vẻ mảnh mai đáng thương .
Vương gia biến thái này hung dữ chết đi được, nàng đã bị đến như vậy rồi, hắn
cũng không biết an ủi người ta một chút, đúng là đại ngu ngốc lãnh huyết vô
tình!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi lại khóc thử xem, bổn vương sẽ sai người trực tiếp kéo
ngươi ra ngoài, chém!” Gân xanh trên trán Vũ Văn Tinh mạnh mẽ giật liên hồi,
hắn thật sự chịu không nổi Bạch Tiểu Thố khóc lóc kể lể, chán ghét đẩy khuôn
mặt ỉu xìu của Bạch Tiểu Thố ra, khóe miệng co giật.
“Được rồi, người ta không khóc nữa!” Bạch Tiểu Thố cũng hiểu được cái đạo lý
gọi là chuyển biến tốt thì nên tận dụng, nhỡ đâu nàng thật sự chọc Vũ Văn Tinh
giận, bản thân sẽ không thể gánh chịu được sự bi thảm của số mệnh.
Bạch Tiểu Thố rất ngoan rất nghe lời lau khô nước mắt của mình, chu cái miệng
nhỏ nhắn, đặc biệt chân thành nhìn Vũ Văn Tinh, đôi con ngươi được nước mắt
rửa sạch thập phần sáng ngời.
“Vương gia phu quân, ta thật sự không có giết người, chàng phải tin tưởng ta!”
Ở thời đại pháp trị như hiện tại, nàng chính là một người dân tuân thủ nghiêm
túc luật pháp, chưa từng làm chuyện xấu nào.
Kỳ thật trong lòng Vũ Văn Tinh cũng rất rõ ràng, chỉ bằng khả năng của Bạch
Tiểu Thố, muốn giết cái tên công tử Tướng gia cũng có chút công phu mèo cào
kia là không thể nào, trong đó nhất định có ẩn tình.
“Bạch Tiểu Thố, bổn vương kêu ngươi đừng ra khỏi vương phủ, vì sao ngươi không
để lời bổn vương nói với ngươi vào tai hả?” Vũ Văn Tinh không đáp lại lời Bạch
Tiểu Thố, chỉ nguy hiểm nheo hai mắt lại, không khách khí quát chói tai.
Nếu nàng không đi ra khỏi vương phủ nửa bước, làm sao có thể rước lấy tai họa
lớn như ngày hôm nay!
“Ách. . . . . .” Bạch Tiểu Thố đối với những lời này không nói gì, cúi cái đầu
nhỏ xuống, một bộ dáng áy náy để mặc cho người khác muốn xử trí sao thì tùy.
Nàng không thể nói rằng kỳ thật mình muốn chạy trốn, nàng mới không ngu ngốc
như vậy có được hay không?
“Bạch Tiểu Thố, trả lời!” Vũ Văn Tinh quát chói tai, mắt phượng nheo lại gần
như thành một đường thẳng.
“Vương gia phu quân, ta hình như mất máu quá nhiều, chóng mặt quá. . . . . .”
Bạch Tiểu Thố không muốn trả lời, cái khó ló cái khôn, ngã vào trong lòng Vũ
Văn Tinh.
Chỉ cần nàng hôn mê, vậy không phải trả lời bất kỳ vấn đề nào rồi!
Vũ Văn Tinh tay mắt nhanh nhẹn đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Bạch Tiểu
Thố, muốn mở miệng chất vấn, nhưng sau khi nhìn thấy những vết roi loang lổ
trên người nàng, cho dù biết nàng là giả bộ bất tỉnh, hắn cũng không nói gì
nữa, còn nhanh chóng ôm Bạch Tiểu Thố giả bộ bất tỉnh vào trong ngực, nghênh
ngang địa đi ra khỏi nhà lao.
Chết tiệt, sao nàng lại bị thương nặng như vậy, hay là vì cái lão bất tử kia
muốn bức cung ép nàng nhận tội nhưng không thành!