Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng – Chương 22: Danh hiệu vương gia không dùng được ở trong tù – Botruyen

Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 22: Danh hiệu vương gia không dùng được ở trong tù

Con trai bảo bối của tướng gia đương triều đã chết, ngoài tức giận đau lòng,
làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?

Sau khi đau lòng vì mất đi nhi tử, tướng gia lập tức phái người đi thăm dò
nguyên nhân con trai hắn chết, chỉ cần tra qua một lần liền tra đến trên đầu
Bạch Tiểu Thố.

Phải nói nếu muốn xử lý hung thủ đã sát hại nhi tử của tướng gia cũng không có
gì khó. Tướng gia ông ta chỉ cần nhúc nhích ngón tay là có thể dễ dàng bóp
chết Bạch Tiểu Thố không quyền không thế, nhưng chuyện này lại liên quan đến
Vũ Văn Tinh nên có nhiều phiền toái khó giải quyết hơn.

Tướng gia đã từng có chút xung đột với vị cửu vương gia này, vì vậy nhi tử hắn
lần này chết thảm, trong đầu hắn đã nhận định là do Vũ Văn Tinh phái nữ nhân
đó tới giết ái nhi của hắn rồi. Vì thế cục tức này tướng gia làm sao cũng nuối
không trôi, nhất định phải đi tìm Vũ Văn Tinh đòi một lời giải thích thõa
đáng.

Nhưng Vũ Văn Tinh không có ở vương phủ, vị tướng gia này không phải là không
biết, mà là muốn tấn công bất ngờ, làm người ta không thể đề phòng.

Cố tướng gia toàn thân bạch y mang người xông vào Cửu vương phủ, hạ nhân vương
phủ đều kinh hô tướng gia này muốn tạo phản phải không? Đường đường là Cửu
vương phủ mà hắn cũng dám tự tiện dẫn người xông vào!

“Giao cửu vương phi của các ngươi ra đây, bổn tướng gia muốn nàng đền mạng cho
nhi tử của ta!” Bi thương trong mắt tướng gia biến thành lửa giận ngút trời,
gầm thét với thị vệ vương phủ đang xông lên bao vây hắn.

Vũ Văn Tinh, ngươi dám hại chết con ta, ta cũng muốn nữ nhân của ngươi phải
chết!

“Tướng gia, Vương Gia nhà chúng ta không có ở đây, nếu ngài có chuyện gì xin
lần sau lại tới cửa bái phỏng!” Trưởng thị vệ vương phủ dẫn đầu nói.

“Hừ, nực cười!” Tướng gia vung ống tay áo tức giận quát lên, “Vương Gia các
ngươi dung túng vương phi hắn giết chết ái nhi của ta. Hôm nay bổn tướng gia
tới vương phủ này là để bắt kẻ sát nhân, nếu các ngươi dám ngăn cản đường đi
của bổn tướng gia, giết không cần hỏi!”

Nên nhớ hắn dù gì cũng là một tướng gia, chỉ là một tiểu thị vệ của vương phủ
lại dám không đem hắn để ở trong mắt, thật là quá càn rỡ rồi!

“Nếu tướng gia đã nói như vậy, chúng ta cũng chỉ có thể vô lễ!” Trưởng thị vệ
vương phủ dẫn đầu rút đao ra, ý tứ không cần nói cũng biết.

Tiếp đó, trong vương phủ liền diễn ra một cuộc hỗn chiến rất kịch liệt, thị vệ
vương phủ và người của tướng gia mang tới đánh đến ngươi chết ta sống.

“Các ngươi đi lục soát từng phòng trong vương phủ, nhất định phải tìm cho bằng
được tiện nhân đã giết nhi tử của ta!” Tướng gia thừa dịp hỗn loạn ra lệnh cho
nhóm người đang ở bên cạnh đi tìm Bạch Tiểu Thố xách ra ngoài.

Mà giờ phút này, Bạch Tiểu Thố vẫn còn nằm trong phòng mình ngáy to.

Chuyện ngày hôm qua làm cho nàng đến giờ vẫn còn thấy sợ, ban đêm mơ thấy rất
nhiều ác mộng, mãi đến lúc trời gần sáng mới ngủ say được.

Thị vệ tướng gia phủ đang lục soát từng gian phòng, lúc này họ đang đứng trước
gian phòng của Bạch Tiểu Thố.

“Đi, vào xem một chút!” Trong đó một thị vệ cầm kiếm, đạp cửa phòng ra rồi dẫn
người xông vào. Nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đang ngủ trên giường, lập tức lấy bức
họa trong ngực ra tỉ mỉ so sánh một phen.

“Không sai, chính là nàng ta!”

Bức họa truy nã Bạch Tiểu Thố là do gia đinh bên cạnh công tử tướng gia miêu
tả để họa sĩ vẽ ra, làm sao có thể sai được chứ!

Mấy thị vệ đang lục soát phòng đồng loạt xông lên, đem Bạch Tiểu Thố căn bản
còn không biết chuyện xảy ra đến trước mặt của tướng gia.

“Ngươi là ai, tại sao lại muốn bắt ta hả?” Bạch Tiểu Thố bị thị vệ ném mạnh
xuống đất đau đến nỗi làm nàng phải kêu to, xoa xoa đôi mắt còn nhập nhèm buồn
ngủ, chu cái miệng nhỏ nhắn, mơ mơ hồ hồ nhìn lão nhân trước mắt này giống như
hận không thể giết chết nàng vậy.

Người này hình như đang để tang đi, tại sao lại chạy tới vương phủ nổi điên
làm cái gì hả?

“Ngươi hỏi bổn tướng gia là ai hả?” Tướng gia đại nhân cười lạnh đầy khinh
thường, “Ngươi giết con ta, vậy mà ngươi còn không biết bổn tướng gia là ai
sao?”

Nữ nhân không có giáo dục như thế mà Vũ Văn Tinh cũng thích được sao!

“Lão bá, ta căn bản không có biết ông nha!” Bạch Tiểu Thố không hiểu tại sao
mình bị mắng, trong lòng rất khó chịu, phủi mông một cái đứng lên, không phục
đi theo sát tướng gia phản bác “Hơn nữa, ta ngay cả con trai ông là ai cũng
không biết, làm sao có thể đi giết hắn hả? Đừng có mà tùy tiện đem tội danh
này đổ lên trên người bổn vương phi. Nếu vương gia nhà ta trở lại biết ta phải
chịu ủy khuất này, cần quản ông là tướng gia hay cái gì gia, ông cứ chuẩn bị
mà nhận xui xẻo lớn đi!”

Nói xong, Bạch Tiểu Thố rất phách lối hai tay chống nạnh làm bộ dáng như người
đàn bà chanh chua, mắt to tà tà nhìn tướng gia bị chọc tức đến xanh mặt, không
có ý tốt cười xấu xa “Lão bá ngươi đừng quá tức giận, chẳng may bệnh cao huyết
áp của ông tái phát, trong vương phủ này cũng không có đại phu để chữa cho ông
đâu!”

Nàng là đứa bé ngoan biết kính già yêu trẻ, nhưng vị lão bá này cũng quá kiêu
ngạo rồi, nàng nhìn rất không vừa mắt!

“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Tướng gia giận đến liên
tục cà lăm mấy chữ “ngươi”, lời mắng chửi người không thể nào thuận lợi từ
trong cổ họng phát ra.

Nha đầu này miệng lưỡi còn rất lợi hại, nhưng hắn không tin mình lại không trị
được nàng!

“Người tới, bắt nàng đến đại lao của hình bộ đi, bổn tướng gia muốn đích thân
thẩm vấn tên sát nhân không biết tốt xấu này!” Tướng gia không kìm chế được
tức giận, run run chỉ vào Bạch Tiểu Thố rồi xông lên quát chói tai với thị vệ
của mình “Người trong vương phủ nếu ai dám cản trở, đều giết không cần hỏi!”

Vũ Văn Tinh, lão phu không sợ ngươi, nếu hôm nay lão phu dám vào vương phủ bắt
người liền quyết định trở mặt với ngươi rồi!

Vương phi bị bắt đi, mặc dù thị vệ vương phủ và hạ nhân ra sức chống cự, nhưng
cũng không địch lại tướng gia người đông thế mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Bạch Tiểu Thố bị tướng gia mang đi.

Chuyện này động tĩnh quá lớn, vương gia trở lại chắc chắn sẽ trách cứ bọn họ
không bảo vệ tốt cho vương phi.

Ngay sau đó, một hạ nhân biết chữ lại khá thông minh liền viết một lá thư để
cho thị vệ vương phủ ra roi thúc ngựa đưa cho Vũ Văn Tinh.

Trong đại lao ẩm ướt tối tăm của hình bộ, phòng giam cũng không thiếu chuột và
gián bò khắp nơi để tìm thức ăn.

Bạch Tiểu Thố bị bắt thay một bộ quần áo tù nhân, rồi cột trên giá hình thập,
tứ chi bị xích sắt nặng nề trói lại làm nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đám người kia đầu óc đều có bệnh sao ? Nàng đã nói nàng không giết người rồi,
tại sao bọn họ lại không tin nàng hả?

Ngày hôm qua nàng chỉ dùng tấm gạch đánh vào đầu tên bại hoại để cho hắn bất
tỉnh thôi, chứ có giết hắn đâu!

Bạch Tiểu Thố rất không cam lòng ở trên giá hình thập giãy dụa lung tung, rất
muốn thoát khỏi kiềm chế khó chịu này.

“Bạch Tiểu Thố ngươi thật to gan, nếu như ngươi không chịu ký tên thừa nhận
ngươi giết công tử tướng phủ, bổn quan sẽ dùng hình với ngươi!” Quan viên thẩm
vấn phạm nhân là môn sinh đắc ý của tướng gia, tất nhiên sẽ tức giận giống như
tướng gia.

“Ta không có giết người, tại sao cứ muốn bắt ta phải nhận tội hả?” Bạch Tiểu
Thố bị hỏi tới phiền, cuối cùng không kiên nhẫn dứt khoát nói “Dụng hình thì
dùng hình đi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi hả?”

Nàng nghĩ bọn họ không dám đâu, dù sao nàng cũng là vương phi mà, đánh chó
cũng phải ngó mặt chủ chứ !

Hứ, cái tên tướng gia hay cái gì gia , sao có thể so sánh với vương gia phu
quân thần thông quản đại của nàng được chứ?

Nhưng hình như Bạch Tiểu Thố nghĩ quá lạc quan rồi, Vũ Văn Tinh tấm giấy thông
hành này không phải ở chỗ nào cũng sử dụng tốt, ít nhất là ở địa bàn của tướng
gia thì không sử dụng được rồi.

Sau khi roi thứ nhất rơi vào trên người của Bạch Tiểu Thố, Bạch Tiểu Thố đau
đến muốn mắng chửi người.

Hu hu, nàng hối hận rồi, bây giờ nàng đã biết danh hiệu của tên vương gia biến
thái kia không dùng được ở trong tù rồi!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.