Tiểu Thanh bị Vũ Văn Địch tấn công bất ngờ nên tức giận, quơ thật mạnh cái
đuôi của mình cản đòn công kích của hắn.
Nó tới tìm chủ nhân, không phải tới đánh nhau, tên này thật đáng ghét!
Tuy Vũ Văn Địch bị Tiểu Thanh tấn công rất mãnh liệt nhưng vẫn chưa rơi xuống
thế hạ phong, Liễu Diệp kiếm trong tay lại hung ác đâm về phía đôi mắt yếu ớt
của Tiểu Thanh.
Khả năng tấn công của con rắn này thật mạnh, đã hoàn toàn khơi mào hứng thú
chiến đấu của hắn!
“Cháu thái tử, đừng đánh nữa!” Sau khi Vũ Văn Địch dùng kiếm đâm vào thân thể
Tiểu Thanh, Bạch Tiểu Thố không thể không đứng lên chạy đến trước mặt Vũ Văn
Địch, sợ hãi thét chói tai, “Đừng giết nó, giết nó cháu sẽ xong đời, ta cũng
vậy!”
Nếu Vương gia biến thái biết con rắn bảo bối yêu quý của hắn bị thương, nhất
định sẽ băm nàng thành thịt vụn!
“Đừng ồn ào, hôm nay nhất định bản điện hạ phải giết chết ác xà này!” Vũ Văn
Địch càng đánh càng hưng phấn, sự khát máu nhuộm dần lên khuông mặt tuấn lãng,
vô cùng ma mỵ.
Hiếm khi hắn gặp được đối thủ mạnh như vậy, hôm nay nhất định phải thắng!
“Cháu thái tử. . . . . .” Bạch Tiểu Thố khóc không ra nước mắt, muốn tiến lên
ngăn cản Vũ Văn Địch nhưng không biết phải làm sao. Người ta biết khinh công,
nàng chẳng biết gì cả!
Không được, nếu cứ để cho cháu thái tử đánh tiếp, nàng khó mà giữ được cái
mạng nhỏ, phải nhanh chóng tìm Mạc Thanh đến giải quyết việc này!
Sau khi nghĩ ra cách, Bạch Tiểu Thố lập tức chạy đi cầu cứu Mạc Thanh .
Mạc Thanh ơi Mạc Thanh, bây giờ người có thể cứu cái mạng nhỏ của ta chỉ có
ngươi!
“Ai u!” Vốn Bạch Tiểu Thố đang cuống cuồng chạy đi tìm người nên không để ý
tới đường đi, đầu lại đâm sầm vào một người.
“Ngươi đi không nhìn đường à!” Bạch Tiểu Thố ôm cái trán bị ***ng đau, nhe răng
trợn mắt quát tháo.
Đang yên đang lành, tự nhiên có cái gì cứng rắn như tường chắn ở đây, thật
đáng ghét!
“Bạch Tiểu Thố, ngươi lại đang lén lút làm gì đấy?” Bức tường chắn đột nhiên
phát ra giọng nói cực kỳ không vui. Giọng nói này rõ ràng là của Vũ Văn Tinh.
“Vương gia phu quân, chàng đã về rồi!” Khi Bạch Tiểu Thố nghe thấy giọng Vũ
Văn Tinh thì hối hận không thôi. Nàng thà ***ng phải tường còn hơn.
Sao Vương gia biến thái này lại về lúc nguy hiểm thế này cơ chứ!
Bạch Tiểu Thố lập tức ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nịnh nọt lên, thẹn thùng
nói với Vũ Văn Tinh, “Người ta nhớ chàng nên đi ra cửa nhìn xem chàng về
chưa.”
Ụa?, lời này thật buồn nôn. Nàng không biết mình có thể nói ra những lời như
vậy. Thật sự rất bội phục bản thân!
“Bạch Tiểu Thố!” Vũ Văn Tinh cắn răng, gân xanh trên trán nổi lên , “Lần này
ngươi lại gây ra họa gì?”
Bạch Tiểu Thố mặt dày mày dạn kêu Vũ Văn Tinh là Vương gia phu quân đã rất
nhiều lần, Vũ Văn Tinh sau khi sửa cách xưng hô của nàng vô số lần không có
hiệu quả, đành chấp nhận xưng hô nghe đến mình mẩy đều phát run này. Nhưng
trong lòng thực sự khó chịu, càng không cho Bạch Tiểu Thố thấy sắc mặt hòa
nhã.
Mỗi lần nữ nhân này gọi hắn như vậy, không phải có việc cầu hắn, thì cũng là
gây ra họa muốn hắn xử lý giúp nàng!
“Ách. . . . . . Vương gia phu quân, chàng thật thông minh!” Từng chữ trong lời
nói của Vũ Văn Tinh khiến Bạch Tiểu Thố cảm thấy có vô số quạ đen bay vòng
vòng , kêu quang quác trên đỉnh đầu nàng. Thật lâu sau, nàng cố gắng nặn ra
một nụ cười trên khóe miệng run rẩy của mình, “Kỳ thật, ta không gặp rắc rối,
người gặp rắc rối là . . . . .”
Không đợi Bạch Tiểu Thố nói tên Vũ Văn Địch ra khỏi miệng, hắn đã cầm kiếm
đuổi giết Tiểu Thanh khiến nó chạy trốn thật chật vật về phía Vũ Văn Tinh.
Hu hu, xong rồi, lần này xong thật rồi. Cái tên thái tử ngu ngốc, sao lại đuổi
giết Tiểu Thanh tới trước mặt tên đại biến thái này chứ? Đây chẳng phải là cố
tình đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Bạch Tiểu Thố ủ rũ, cúi đầu thấp xuống tựa cây cà trong sương giá, hai tay che
mặt không dám nhìn sự việc bi thảm sắp xảy ra.
Híc, lúc này chắc chắn vương gia biến thái sẽ nổi giận!
“Vũ Văn Địch, sao cháu lại ở đây?” Vũ Văn Tinh không phải người mù, tất nhiên
thấy được cả người Tiểu Thanh đầy máu đang liều mạng trườn tới chỗ hắn cầu
cứu. Đôi mắt như ngọc đen của hắn lập tức nheo lại đầy nguy hiểm, quát lên.
Vũ Văn Địch, cháu không ở trong hoàng cung, chạy đến vương phủ của bổn vương
hành hung làm gì!
Vũ Văn Tinh thực sự phẫn nộ, nhìn thấy Liễu Diệp kiếm dính đầy máu trong tay
Vũ Văn Địch thì càng phẫn nộ hơn, cất bước đến trước mặt Vũ Văn Địch, khuôn
mặt tuấn mỹ lạnh lẽo dày đặc sát khí, “Cháu có biết cháu đang làm gì không?”
“Cửu Vương thúc, sao vẻ mặt thúc là lạ?” Vũ Văn Địch nhìn thấy Vũ Văn Tinh,
lập tức lộ ra biểu tình hưng phấn rất nóng lòng muốn tỷ thí, hoàn toàn không
phát hiện ra cả người thúc thúc của mình đang tỏa ra sát khí vì hắn.
Cửu Vương thúc thật kỳ lạ. Sao lại che chở cho con rắn kia!
“Vũ Văn Địch, cháu không biết mình đã làm ra việc sai lầm gì sao?” Thoáng nhìn
vết thương trên người Tiểu Thanh, mặt Vũ Văn Tinh đầy đau lòng, lời nói với Vũ
Văn Địch càng thêm âm lãnh, “Cháu cũng biết con rắn này là sủng vật của bổn
vương, nếu cháu giết Tiểu Thanh, bổn vương nhất định bắt cháu đền mạng cho
nó!”
Bàn tay dưới ống tay áo của Vũ Văn Tinh nắm chặt đến mức lộ rõ khớp xương
trắng bệch đầy hung dữ.
“Cửu Vương thúc. . . . . . Bản điện hạ không biết con rắn này là sủng vật của
thúc. . . . . .” Nghe vậy, mặt Vũ Văn Địch tràn đầy sợ hãi. Hắn sợ tới mức
suýt chút nữa thì đánh rơi Liễu Diệp kiếm xuống đất, khuôn mặt trẻ con vàng
như đất.
“Này, nha đầu, sao ngươi không nói cho ta biết con rắn này là sủng vật của cửu
Vương thúc?” Lát sau, Vũ Văn Địch phục hồi tinh thần lại, trừng mắt đầy hung
ác với Bạch Tiểu Thố đang chột dạ đứng ở một bên. Hắn đổ toàn bộ trách nhiệm
lên người nàng, “Cửu Vương thúc, đều tại nha đầu chết tiệt kia không tốt, muốn
bản điện hạ giết Tiểu Thanh!”
“Ta. . . . . . Không có. . . . . .” Bạch Tiểu Thố bị hắt một chậu nước bẩn (vu
oan), có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, ừ ừ à à, không cách nào
giải thích rõ chuyện này, nước mắt bắt đầu ngưng tụ nơi khóe mắt, rất đáng
thương.
Nàng có thể thề với trời là mình không nói thế. Sao tên thái tử khốn kiếp này
có thể đổi trắng thay đen mà vu oan cho nàng, khiến nàng vô cùng tức giận!
“Bạch Tiểu Thố, là ngươi xui khiến Vũ Văn Địch giết Tiểu Thanh sao?” Ánh mắt
lạnh như băng của Vũ Văn Tinh dừng lại trên dáng người nhỏ nhắn của Bạch Tiểu
Thố, giọng nói u ám uy nghiêm mà hung ác, “Bổn vương muốn nghe ngươi nói!”
Nếu thật sự là Bạch Tiểu Thố xui khiến Vũ Văn Địch làm thế, hắn nhất định
không bỏ qua cho nàng!
“Vương gia phu quân, ta không có. . . . . .” Bạch Tiểu Thố cắn chặt đôi môi
trắng bệch, đột nhiên khóc nức nở không ngừng, nhào vào Vũ Văn Tinh, vùi đầu
vào lòng hắn, nói đầy đáng thương, “Ta nói với cháu thái tử rồi, rằng không
được giết Tiểu Thanh, nhưng hắn không nghe lời ta. . . . . .”
Hừ, ngươi bất nhân ta bất nghĩa, nàng cũng không phải người dễ bắt nạt như
vậy!
Vũ Văn Tinh cực lực chịu đựng cái đầu nhỏ lộn xộn trước ngực hắn, đến lúc thật
sự không thể nhịn được nữa thì nắm lấy áo của Bạch Tiểu Thố, quăng nàng sang
một bên.
“Vũ Văn Địch, cháu làm cho Tiểu Thanh của bổn vương bị thương, tuy ta không
thể giết cháu nhưng tuyệt đối sẽ không để cho cháu lành lặn mà quay về hoàng
cung!”
Dứt lời, mọi người ở đây không thấy rõ Vũ Văn Tinh ra tay như thế nào, chỉ
thấy từng luồng ánh sáng màu vàng lướt qua đầu Vũ Văn Địch, lúc sau, những sợi
tóc đen nhánh của thái tử điện hạ đều phất phơ bay bay trong làn gió tháng ba,
rơi xuống.
Rất nhanh, vẻ mặt Vũ Văn Địch mờ mịt, sờ sờ cái đầu lạnh lẽo của mình.
Trống trơn, không có tóc. . . . . .
A ——
Cửu Vương thúc cạo sạch tóc trên đầu hắn, đáng ghét, hắn không muốn biến thành
hòa thượng. . . . . .
Vũ Văn Địch kêu thảm thiết một tiếng. Hắn không còn mặt mũi tiếp tục ở lại
vương phủ dọa người, xấu hổ muốn chết ôm mặt trèo tường chật vật chạy ra.
Hu hu, hắn hận chết Cửu vương thúc. Nhất định lần sau mình phải thắng thúc ấy,
tự tay cạo đầu Cửu vương thúc thành đầu trọc giống như hòa thượng!