Hai người cùng lấy kiếm đánh nhau , ai cũng không chịu nhượng bộ.
Phi Hoa Ngọc vừa mới độc phát xong, thân thể đặc biệt suy yếu, tự nhiên không
phải là đối thủ của Vũ Văn Tinh, trên người bị kiếm trong tay Vũ Văn Tinh đâm
nhiều nhát.
Cuối cùng, Vũ Văn Tinh muốn một kiếm chấm dứt tính mạng Phi Hoa Ngọc, nhưng
Phi Hoa Ngọc lại cười ha ha.
“Vũ Văn Tinh, ngươi cứ thoải mái mà giết chết ta đi, còn tốt hơn để ta cũng
giống như ngươi khổ sở chờ độc phát rồi chết!”
Tiểu Thố nhi rời đi, hắn sống cũng không còn bao lâu.
“Ngươi. . . . . .” Nghe vậy, Vũ Văn Tinh kinh hãi, không rõ Phi Hoa Ngọc làm
sao lại trúng độc.
“Không cần quá kinh ngạc, giờ phút này ta với ngươi giống nhau thân mang kịch
độc. Không tới ba năm, ta sẽ cũng như ngươi khổ sở chết đi!” Phi Hoa Ngọc liều
lĩnh mà cười lớn, nhưng mà trên khuôn mặt yêu nghiệt lại tràn đầy bi thương vô
tận.
Đây có lẽ là ý trời đi, hắn và Vũ Văn Tinh đều không còn sống bao lâu nữa!
“Nếu ngươi giống như trẫm, hôm nay trẫm tạm tha ngươi một mạng, để cho ngươi
giống như trẫm khổ sở chết đi!” Thật lâu sau, Vũ Văn Tinh thu hồi trường kiếm
của mình, rất nhanh chém giết ra khỏi vòng vây đuổi theo, nhưng như cũ không
thể đoạt về nữ nhân hắn để ở trong lòng, Bạch Tiểu Thố.
“Mẹ, mẹ, hôm nay ca ca lại đi đã gây họa!” Một viên thịt nhỏ sôi nổi chạy vào
trong một y quán, la lớn về phía nữ nhân ngọt ngào đang phơi thuốc.
“Bạch Tiểu Phượng, ngươi ác nhân cáo trạng trước, họa rõ ràng là ngươi gây ra,
thế nào lại rơi vào trên đầu của ta!” Tiếp, một tiểu tử tuấn tú chân ngắn cũng
chạy vào trong y quán, không vui lớn tiếng la ầm lên với viên thịt nhỏ hung
dữ, “Mẹ, nếu lần này người thiên vị muội muội nữa, ta sẽ tức giận!”
“Hai người các ngươi đừng làm rộn, mẹ đang bận! Tìm tiểu Thanh thúc thúc của
các ngươi đi chơi đi!” Bạch Tiểu Thố nhức đầu vỗ trán, đối với hai đứa con
nghịch ngợm của mình thật không có biện pháp nào.
Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng này là hai ngôi sao gây rối, nàng thật hối
hận sanh bọn chúng ra.
Trong hai năm qua, nàng vẫn hành y cứu người ở xung quanh, mở ra y quán này,
chỉ là bản lãnh gây họa của hai bảo bối quá lớn, thường phải làm nàng đến nhà
ai đó nói xin lỗi, nàng cảm thấy chính mình cũng sắp không có mặt mũi gặp
người rồi.
“Tiểu Thanh thúc thúc đi ra ngoài giúp mẹ mua dược liệu rồi.” Bạch Tiểu Phượng
bẻ đầu ngón tay út mập mạp của mình, bỉu môi nói, “Tiểu Thanh thúc thúc phải
ba ngày sau mới có thể trở về.”
“Vậy các con đi chơi đi, Bạch Tiểu Long con trông chừng muội muội con cho tốt,
đừng để nó đi lạc!” Bạch Tiểu Thố vô lực rên rỉ, không có tiểu Thanh ở bên
người, nàng thật đúng là ứng phó không được với hai đứa dở hơi này.
“Mẹ, con sẽ trông chừng muội muội!” Bạch Tiểu Long hiểu chuyện hơn Bạch Tiểu
Phượng, thấy Bạch Tiểu Thố bận rộn như vậy, rất tự giác kéo Bạch Tiểu Phương
không chịu ra ngoài đi ra.
Bạch Tiểu Phượng đáng ghét, tại sao nàng lại là muội muội của Bạch Tiểu Long
hắn chứ!
Lúc hai đứa trẻ nắm tay chạy ra ngoài, không cẩn thận ***ng phải một người đàn
ông cao lớn, Bạch Tiểu Long hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng, sau khi
hung hăng trợn mắt nhìn người nọ một cái, liền lôi kéo muội muội của mình chạy
ra.
“Vương Gia, ngài không sao chứ?” Mạc Thanh đỡ thân thể Vũ Văn Tinh, ngước mắt
nhìn hai đứa trẻ chạy ra ngoài, ôn hòa trong mắt không khỏi xẹt qua một trận
vui mừng, “Hai đứa bé kia chẳng lẽ là. . . . . .”
Đều đã lớn như vậy sao!
“Đi vào trước đi!” Vũ Văn Tinh cũng có ý nhìn hai đứa bé này một cái, giọng
nói mặc dù lạnh lùng, nhưng nghe qua cực kỳ vô lực.
“Bạch Tiểu Long, không phải ta để cho con dẫn muội muội đi chơi sao, làm sao
con lại trở về rồi hả?” Nghe tiếng bước chân, Bạch Tiểu Thố cho là Bạch Tiểu
Long lại trở về nên rất không bình tĩnh, ôm ấm thuốc quay đầu lại.
Bốn mắt nhìn nhau, tất cả đều dừng lại.
Hai cặp mắt tựa như xuyên qua Thiên Sơn Vạn Thủy giao lại một chỗ, nhớ nhung,
vui mừng đan xen vào với nhau.
Ấm sắc thuốc trong tay Bạch Tiểu Thố 'choang' một tiếng rơi trên mặt đất, mùi
thuốc đầy phòng như che đi ánh mắt của hai người.
Vương Gia phu quân làm sao sẽ tìm tới chỗ này chứ? Là sư phụ thối nói cho hắn
biết sao?
Trong lòng Bạch Tiểu Thố có nghi hoặc như vậy.
Trong hai năm qua, cách một thời gian Bạch Tiểu Thố sẽ có thư từ lui tới với
Phi Hoa Ngọc. Bạch Tiểu Thố thừa nhận mình rất vô dụng, đối với Phi Hoa Ngọc,
nàng không có biện pháp thờ ơ được.
Vũ Văn Tinh cố hết sức bước từng bước đi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, sau
đó đứng lại, hắn dùng ánh mắt dịu dàng và nhung nhớ nhìn Bạch Tiểu Thố, cuối
cùng đưa ra ngón tay thon dài lạnh lẽo của phái nam, run rẩy sờ lên dung nhan
xinh đẹp mà hắn ngày đêm nhớ nhung, khàn khàn nói một câu, “Bạch Tiểu Thố. . .
. . .”
Con thỏ ngu xuẩn này rốt cuộc để hắn tìm được, sau này hắn không bao giờ cho
phép nàng rời khỏi mình nữa!
“Vương Gia phu quân!” Bạch Tiểu Thố cũng lộ vẻ xúc động nhanh chóng hồng vành
mắt. Một hồi lâu sau, rốt cuộc nhào vào ***g ngực Vũ Văn Tinh khóc, ôm chặc
lấy thân hình cao lớn của hắn.
Đã trải qua hai năm nhớ nhung đau khổ, hôm nay Bạch Tiểu Thố nhìn thấy Vũ Văn
Tinh – người đàn ông này, rốt cuộc hiểu rõ cái gì gọi là yêu.
Nàng trước kia là hồ đồ lờ mờ, hiện tại nàng hoàn toàn đã hiểu, nàng yêu vị
vương gia vừa lãnh vừa khốc lại biến thái và thích mắng người này, nàng yêu
chỉ có một mình hắn.
“Bạch Tiểu Thố, nàng hại Bổn vương tìm nàng thật khổ!” Vũ Văn Tinh cũng ôm
chặt lấy thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, như muốn khảm nàng vào trong cơ
thể của mình mới cam tâm.
Trong hai năm qua, hắn vẫn luôn phái người tìm kiếm con thỏ ngu xuẩn này,
nhưng hoàn toàn không hề có chút tin tức.
Mấy ngày gần đây, hắn nhận được một phần mật thư, nói rằng Bạch Tiểu Thố ở chỗ
này, hắn ôm tâm lý dò xét tới nơi này, lại không nghĩ rằng thật tìm được.
“Vương Gia phu quân, ta không phải cố ý muốn tránh chàng, ta chỉ là . . . . .”
Bạch Tiểu Thố không biết làm sao giải thích với Vũ Văn Tinh chuyện loạn thất
bát tao trong hai năm qua. Nói quanh co nửa câu đầu, không có nửa câu sau.
Trong hai năm qua, nàng một mực cố gắng cứu người, một mực muốn y thuật của
mình tiến bộ, nhưng nàng cũng rất thất bại, đến nay cũng không nghiên cứu ra
thuốc giải cho kịch động trên người của Vương Gia phu quân .
“Bạch Tiểu Thố, cái gì cũng đừng nói, Bổn vương không muốn nghe những lời nhảm
nhí kia!” Vũ Văn Tinh chỉ muốn ôm Bạch Tiểu Thố mất mà được lại, không muốn
những chuyện khác tới phá hư không khí giữa bọn họ.
Nhưng thân thể yếu đuối của Vũ Văn Tinh hoàn toàn không chống đỡ nổi, té
xuống, hôn mê.
“Vương Gia phu quân, chàng làm sao vậy, chàng mau tỉnh lại đi!” Bạch Tiểu Thố
bị dọa khóc, hoàn toàn quên mình là một đại phu, có thể chẩn mạch cho hắn.
“Vương phi, trên đường Vương Gia tìm đến chỗ người, độc đã phát một lần, lần
này chỉ sợ là rất nghiêm trọng rồi. Vương Gia mỗi lần độc phát cũng rất khổ
sở, vả lại thời gian một lần so với một lần còn dài hơn.” Nghe được tiếng la
của Bạch Tiểu Thố, Mạc Thanh canh giữ ở ngoài vội vàng chạy vào, hợp lực mang
Vũ Văn Tinh hôn mê lên trên giường, cũng nói rõ từng chi tiết với Bạch Tiểu
Thố.
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, nhìn nam nhân tái nhợt trên giường, khổ sở tiếp tục
khóc nói: “Mạc Thanh, ngươi tốt nhất chăm sóc Vương Gia nhà ngươi đi, ta đi
nghĩ biện pháp.”
Nói xong, Bạch Tiểu Thố lập tức đi ra khỏi phòng, dùng bồ câu đưa tin kêu Phi
Hoa Ngọc đến cùng nhau thương lượng đối sách.
Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu Phượng rất kì quái đối với việc trong nhà làm sao
sẽ nhiều ra một nam nhân xa lạ, Bạch Tiểu Thố cảm thấy cũng không còn cần
thiết gạt con của mình, liền nói cho bọn chúng biết đây là vương gia phụ thân
của bọn chúng.
Hai kẻ dở hơi tất nhiên rất vui mừng, sau này bọn họ không chỉ có mẹ thương,
còn có cha thương.
Nhưng tại sao Vương Gia phụ thân của bọn họ lại ngủ không nhúc nhích đây?
Hai ngày sau, Phi Hoa Ngọc đã tới y quán của Bạch Tiểu Thố, gương mặt yêu
nghiệt tái nhợt sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thố, không khỏi lộ ra một nụ cười
cực kì dịu dàng.
“Tiểu Thố nhi . . . . . .” Phi Hoa Ngọc bước tập tễnh đi vào y quán, trên
người vẫn là bộ trường sam hoa lệ rộng thùng thính như cũ.
“Sư phụ thối, tóc của người sao lại. . . . . .” Bạch Tiểu Thố rất kinh ngạc
Phi Hoa Ngọc, tại sao lại lấy tạo hình một đầu tóc bạc xuất hiện trước mặt của
mình.
“Khó coi sao? Vi sư cảm thấy rất đẹp mắt!” Phi Hoa Ngọc tránh nặng tìm nhẹ trả
lời vấn đề Bạch Tiểu Thố, từ từ đi vào bên trong, sau khi nhìn Vũ Văn Tinh nằm
hôn mê trên giường, nội tâm không khỏi cảm khái.
Không ngờ Vũ Văn Tinh cũng giống như hắn, không có còn dư lại bao nhiêu tuổi
thọ rồi.
“Sư phụ, ta cầu xin ngươi cứu Vương Gia phu quân được không?” Bạch Tiểu Thố
đột nhiên 'bùm' một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Phi Hoa Ngọc, lẳng lặng chảy
nước mắt, khẩn cầu hắn.
Nàng không thể để cho Vương Gia phu quân chết, không thể để cho Bạch Tiểu Long
và Bạch Tiểu Phượng không có cha!
“Tiểu Thố nhi, ngươi thật sự muốn vi sư cứu hắn một mạng sao?” Phi Hoa Ngọc tự
tay đở Bạch Tiểu Thố lên, vốn là cười khẽ nhưng trên gương mặt lại tràn đầy ưu
thương, “Nhưng nếu cứu hắn phải trả giá bằng mạng của vi sư, ngươi cũng muốn
vi sư cứu hắn sao?”
“Ta tin tưởng y thuật của sư phụ người, cũng tin tưởng người sẽ không chết, sư
phụ!” Bạch Tiểu Thố khổ sở cầu khẩn Phi Hoa Ngọc, trong ánh mắt vô cùng lo
lắng tràn đầy quan tâm đối với Vũ Văn Tinh.
“Tiểu Thố nhi, không khóc, vi sư đồng ý với ngươi sẽ cứu hắn, chỉ là ngươi
phải đáp ứng một điều kiện của vi sư.” Một hồi lâu sau, Phi Hoa Ngọc yếu ớt
nói, trên trán có đau thương vô tận, “Tiểu Thố nhi, chờ sau khi vi sư cứu hắn,
ngươi bồi vi sư một lần ngắm mặt trời mọc được không?”
“Có thể, ta đồng ý với người, sư phụ!” Bạch Tiểu Thố không ngừng gật đầu đồng
ý nói
.
“Vậy ngươi đi ra ngoài đi, đừng để cho bất cứ ai đi vào quấy rầy vi sư chữa
trị cho hắn!” Phi Hoa Ngọc xoay người, sau khi phất tay để Bạch Tiểu Thố đi
ra, hai giọt lệ nơi khóe mắt mới chảy xuống.
Tiểu Thố nhi, ngươi đây là vứt bỏ vi sư sao, vi sư thật sự rất đau lòng. . . .
. .
Bạch Tiểu Thố vẫn giữ ở ngoài cửa, cho đến trời sắp tối, Phi Hoa Ngọc mới mang
khuôn mặt trắng bệch đi ra từ bên trong.
“Sư phụ, người làm sao vậy hả?” Bạch Tiểu Thố nhìn sắc mặt Phi Hoa Ngọc rất
không thích hợp, vội vàng tiến lên đỡ hắn.
“Vi sư không có việc gì.” Phi Hoa Ngọc suy yếu cười nói với Bạch Tiểu Thố,
“Tiểu Thố nhi, lần này ngươi có thể yên tâm, vương gia phu quân của ngươi
chẳng những sẽ không chết, ngay cả độc của hắn cũng rất nhanh chữa hết, vi sư
cũng có thể yên tâm cho Tiểu Thố nhi rồi!”
“Sư phụ, người làm sao vậy?” Bạch Tiểu Thố cảm giác Phi Hoa Ngọc rất khổ sở,
nàng rất lo lắng cho hắn.
“Tiểu Thố nhi, bồi vi sư lên núi nhìn mặt trời mọc đi!” Phi Hoa Ngọc cũng
không để ý tới lo lắng của Bạch Tiểu Thố, cố gắng muốn lôi kéo nàng đến trên
núi gần đó ngắm mặt trời mọc.
Tiểu Thố nhi, bồi vi sư một đêm cuối cùng đi, sáng sớm ngày mai lúc mặt trời
lên, ngươi liền sẽ không nhìn thấy vi sư rồi.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố không cưỡng được kiên trì của Phi Hoa Ngọc, đỡ hắn
đến ngọn núi gần đây, dựa vào một cây đại thụ ngồi xuống.
“Tiểu Thố nhi, để vi sư ôm ngươi ngủ đi!” Phi Hoa Ngọc đưa tay ôm Bạch Tiểu
Thố vào trong ngực của mình, nụ cười trên khuôn mặt yêu nghiệt hòa lẫn ngọt
ngào và ưu thương.
Tiểu Thố nhi, Tiểu Thố nhi . . . . . .
“Sư phụ, người dùng cách nào giải độc trên người Vương Gia phu quân, còn có
làm sao hắn ta rất nhanh sẽ được chữa khỏi?” Bạch Tiểu Thố ngoan ngoãn tựa vào
trên bả vai Phi Hoa Ngọc, hỏi vấn đề mình nghĩ không thông.
“Tiểu Thố nhi, cái vấn đề này vi sư không muốn nói cho ngươi biết!” Phi Hoa
Ngọc cười nhẹ nhàng một tiếng, thuận tay nhéo gương mặt mềm mại của nàng một
cái, kéo môi nói: “Y thuật độc môn của vi sư cũng không thể dạy cho ngươi toàn
bộ. Tục ngữ nói đúng, dạy đồ đệ, sư phụ chết đói, vi sư cũng không muốn bị
chết đói!”
“Sư phụ thối, cũng biết người không phải người tốt bụng gì!” Bạch Tiểu Thố
hung hăng trừng mắt liếc Phi Hoa Ngọc, tiếp hai thầy trò bắt đầu đùa giỡn.
Cho đến lúc trời sáng, Bạch Tiểu Thố mới ngủ trong lòng Phi Hoa Ngọc, ánh mắt
Phi Hoa Ngọc lưu luyến nhìn Bạch Tiểu Thố trước mặt, trên mặt yêu nghiệt là nụ
cười vui mừng.
Tiểu Thố nhi, sau này vi sư không thể ở bên người ngươi rồi, ngươi phải chăm
sóc mình thật tốt. . . . . .
Vào sáng sớm, khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu cũng là lúc Bạch Tiểu Thố
thức dậy, Phi Hoa Ngọc bên cạnh nàng đã không còn ở đây, chỉ còn lại chiếc áo
hoa lệ, trong quần áo còn có một lá thư.
Bạch Tiểu Thố vội vàng mở lá thư ra xem, trong thư chỉ có một hàng chữ ngắn
ngủi.
Tiểu Thố nhi, vi sư đi đây, bảo trọng!
“Sư phụ thối, làm cái gì vậy chứ, đi cũng không nói với ta một tiếng!” Bạch
Tiểu Thố bất mãn ôm lấy chiếc áo hoa lệ đó, đi trở về y quán.
Vừa vào y quán, nhìn thấy Vũ Văn Tinh đang ngồi ở trên ghế chờ nàng.
“Vương Gia phu quân, chàng không sao chứ?” Bạch Tiểu Thố vội vàng chạy tới,
cực kỳ khẩn trương hỏi.
“Bổn vương không sao!” Vũ Văn Tinh đứng lên dắt tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố,
kêu Mạc Thanh chuẩn bị mang hai bảo bối vẫn ngáy o o lập tức lên xe ngựa.”
“Vương Gia phu quân, chúng ta đây là đi đâu?” Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh
mạnh mẽ túm lên xe ngựa, không hiểu hỏi.
“Về nhà!”
“Nhưng tiểu Thanh hắn. . . . . . y quán của ta. . . . . .”
“Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương!”
“Ta không. . . . . .”
“Câm miệng!”
Ngồi ở ngoài xe ngựa, Mạc Thanh nghe hai người trong xe ngựa đang ồn ào, không
khỏi ngẩng đầu nhìn trời, cười.
Hôm nay thời tiết thật tốt!