Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn Bạch Tiểu Thố, mím môi không nói.
Hôm nay Tiểu Thố nhi cái gì cũng biết rồi, nàng nhất định sẽ không dễ dàng tha
thứ cho hắn!
Bàn tay run rẩy từ từ lau ngực không ngừng chảy máu của mình, Phi Hoa Ngọc kéo
môi nhẹ nhàng cười một tiếng, trong con ngươi dài hẹp tràn đầy ưu thương,
“Nàng là đồ đệ của vi sư, ngươi cũng là đồ đệ của vi sư, nhưng vi sư lại cứ
cưng chiều ngươi! Nàng chết là bởi vì nàng nói cho ngươi bí mật của vi sư. Mà
bí mật này, vi sư cũng không muốn để cho ngươi biết được, nhưng nếu ngươi biết
được, chắc chắn hận vi sư!”
Hắn làm nhiều chuyện lợi dụng Tiểu Thố nhi như vậy, sao nàng có thể tha thứ
cho hắn!
Bạch Tiểu Thố nhìn Phi Hoa Ngọc trước mắt vô cùng yếu đuối, không ngừng lắc
đầu, tựa hồ đang không tin những gì tất cả mình chứng kiến, nghe được.
“Sư phụ thối, ta không biết người có thâm thù đại hận gì, nhưng người cũng
không thể giết chết một người vô tội! Nàng mới thật sự là Bạch Tiểu Thố, mà ta
chỉ là giả thôi!”
Nàng không giải thích được tới thời không này, bị cuốn vào trong một cuộc
tranh đấu không giải thích được, cuối cùng mới phát hiện, người thân nhất bên
cạnh mình mới đúng là kẻ địch lớn nhất của mình!
“Vi sư phân biệt được rất rõ ràng hai người các ngươi, mặc dù diện mạo các
ngươi giống nhau, nhưng tính tình hoàn toàn bất đồng. Tính tình ngươi hoạt bát
đáng yêu, vi sư thích ngươi nhiều hơn thích nàng!” Tiếng nói của Phi Hoa Ngọc
rất nhẹ, cơ hồ là hơi thở mong manh rồi, nhưng hắn kiên cường chống đỡ thân
thể suy yếu của mình, khó khăn bước từng bước đi đến trước mặt của Bạch Tiểu
Thố, đưa bàn tay dính đầy máu tươi của mình ra, nắm chặt một cái tay nhỏ của
Bạch Tiểu Thố, ánh mắt cầu xin của Phi Hoa Ngọc khóa chặt ánh mắt lạnh lùng
của Bạch Tiểu Thố, “Tiểu Thố nhi, ngươi có thể tha thứ vi sư không? Vi sư chưa
bao giờ nghĩ tới muốn thương tổn ngươi. . . . . .”
“Ngươi không có tổn thương ta, nhưng ngươi tổn thương rất nhiều người vô tội!”
Bạch Tiểu Thố đau lòng hất bàn tay Phi Hoa Ngọc ra, nhắm mắt lại đau xót hét
lớn, “Ngươi biết không, sư phụ thối, ngay từ đầu ta đã rất ghét người, chán
ghét người quấn ta, nhất định bắt ta nhận thức người làm sư phụ. Người còn đặc
biệt dài dòng tham tiền, lần người bán ta cho Vương Gia phu quân làm vợ, ta
hận không giết được người, nhưng người lại cầm tiền bỏ trốn mất dạng. Ta hận
người, hận muốn chết, nhưng cuối cùng thì thế nào chứ! Ta vẫn không có nguyên
tắc tha thứ cho người, để cho người tiếp tục quấn ta dài dòng, bởi vì người là
thật lòng thương ta. Từ trong lòng, ta đã coi người là sư phụ của ta, mặc dù
biết rõ người không phải là sư phụ của ta, ta cũng vậy, không phải là Bạch
Tiểu Thố chân chính, nhưng ta vẫn thích người trở thành sư phụ của ta. Lúc ta
có uất ức gì, ta đều sẽ chạy trốn đến chỗ của người khóc lóc kể lể, bởi vì
người là sư phụ của ta, là người thân nhất của ta. Ta tin tưởng vô điều kiện
người là một người tốt! Nhưng hôm nay, ta hiểu rõ mình sai lầm rồi, hơn nữa
còn sai hết mười phần! Người là một người xấu, tin tưởng của ta đối với người
đều bị người dùng để làm chuyện xấu rồi! Ta sẽ không tha thứ cho người, sư phụ
thối!”
Tin tưởng của nàng giao phó đến một người bụng dạ khó lường, bị hắn lợi dụng
hoàn toàn, tổn thương thạt sâu nàng và người nàng quan tâm nhất, loại hành vi
này không đáng được tha thứ , không bao giờ!
“Tiểu Thố nhi, ngươi thật. . . . . . Sẽ ác tâm với vi sư như vậy sao?” Nghe
vậy, thân thể nhỏ yếu của Phi Hoa Ngọc giống như diều đứt dây lảo đảo muốn
ngã, cuối cùng tê liệt té xuống đất cũng không bò dậy nổi nữa, trong con ngươi
dài hẹp từ từ nhỏ xuống một giọt lệ trong suốt.
Tiểu Thố nhi, vi sư chỉ là vì mẫu hậu mình báo thù, chẳng lẽ điều này cũng có
lỗi sao?
“Đúng, là người đối với ta độc ác trước, sư phụ thối!” Bạch Tiểu Thố từ từ mở
cặp mắt đã khóc đỏ của mình ra, từ trên cao nhìn xuống nam nhân không ngừng bi
thương ngồi dưới đất, cực kỳ lạnh lùng nói, “Người không chỉ thương tổn tín
nhiệm ta đối với người, còn giết Hiên và đồ đệ chân chính của ngươi, người còn
hạ độc vương gia phu quân, người làm những chuyện này, người nói ta có thể tha
thứ cho người sao?”
Nàng tha thứ cũng có mức độ, thật sự là chuyện sư phụ thối làm rất quá đáng!
Báo thù có thể, nhưng tại sao muốn hại chết nhiều người vô tội như vậy chứ?
Bọn họ đều không phải chủ mưu sát hại mẹ con hắn, lại đều phải chết hết, bọn
họ chết quá oan uổng!
“Tiểu Thố nhi . . . . . .” Trên gương mặt tuấn tú tái nhợt của Phi Hoa Ngọc mơ
hồ toát ra vẻ tuyệt vọng, trong lòng đã sớm chết lặng, “Ngươi từng nói với vi
sư, ngươi sẽ hành tẩu giang hồ với vi sư, hành y tế thế. Hôm nay ngươi còn
nguyện ý đi cùng vi sư không?”
Sợ rằng Tiểu Thố nhi sẽ không đồng ý yêu cầu này của hắn rồi, nhưng hắn vẫn có
chút không cam lòng, muốn đem Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh mình, cho dù nàng
hận hắn, nàng không chịu tha thứ cho hắn, hắn cũng không cần, chỉ cần Tiểu Thố
nhi ở lại bên cạnh hắn, đơn giản như vậy thôi.
“Sư phụ thối, ta sẽ không đi hành tẩu giang hồ, hành y tế thế với người đâu!”
Bạch Tiểu Thố ôm Bạch Tiểu Phượng từ từ ngồi chồm hổm xuống, mắt to lạnh lùng
nhìn Phi Hoa Ngọc hơi thở mong manh, lạnh lùng nói, “Ta trước kia không biết
chuyện này, ta có thể thật vui vẻ theo người, nhưng những chuyện hôm nay ta đã
biết toàn bộ, ngươi nói ta thế nào tâm không khúc mắc mà đi theo người hành
tẩu giang hồ, hành y tế thế đây?”
Người không thể tha thứ một người từng tổn thương mình, để người đó ở lại bên
cạnh mình, ngày ngày ở trước mặt của mình lắc lư, đây không phải cố ý để cho
trong lòng mình ngột ngạt sao?
Bạch Tiểu Thố nàng không phải Thánh Nhân, không làm được chuyện gì cũng có thể
tha thứ. Tình hình cười cho qua chuyện này, trong thời gian ngắn nàng không
thể nào tha thứ cho sư phụ thối được.
“Tiểu Thố nhi, vậy ngươi sẽ về bên cạnh Vũ Văn Tinh sao?” Phi Hoa Ngọc nhẹ
nhàng cười một tiếng, tự giễu nâng khóe miệng lên, “Vi sư hại hắn thành như
vậy, trong lòng của ngươi khẳng định rất hận vi sư? Vi sư cũng không sợ nói
cho ngươi biết, độc của hắn không có thuốc nào giải được, không tới ba năm sẽ
độc phát mà chết! Ban đầu lúc vi sư nghiên cứu chế tạo độc dược, đã không nghĩ
tới phải cứu tánh mạng của hắn, trên thế gian này không ai biết loại độc này,
ngươi trở lại bên cạnh hắn, chỉ có thể nhìn hắn từng ngày bởi vì độc phát mà
khổ sở không chịu nổi, nhìn hắn từng ngày suy yếu, cuối cùng độc phát mà chết,
ngươi cũng sẽ bởi vì hắn khổ sở không dứt, Tiểu Thố nhi!”
Nếu hắn không có cách nào giữ Tiểu Thố nhi ở bên cạnh mình, như vậy Vũ Văn
Tinh cũng giống vậy, không có cách nào giữ Bạch Tiểu Thố lại, đây là số mệnh
chung của bọn hắn!
Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố trầm mặc thật lâu, mới kiên định mở miệng nói, “Ta sẽ
không về bên cạnh Vương Gia phu quân, dĩ nhiên cũng sẽ không ở lại bên cạnh
của người, chẳng qua ta sẽ đợi ở bên cạnh người một năm, người phải đem tất cả
y thuật của người dạy cho ta, đây là người đã từng đồng ý với ta, người không
thể đổi ý!”
Đây là yêu cầu duy nhất của nàng với sư phụ thối, chỉ cần mình học xong y
thuật, nàng mới có thể đi cứu mạng của Vương Gia phu quân!
Phi Hoa Ngọc nghe một câu nói đầu của Bạch Tiểu Thố thì cảm thấy vô cùng vui
mừng, cho là Bạch Tiểu Thố vẫn nguyện ý ở bên cạnh hắn. Cho thêm thời gian,
nàng nhất định sẽ tha thứ hắn, nhưng một câu nói sau của Bạch Tiểu Thố hoàn
toàn đánh nát tia hy vọng đáng thương cuối cùng của Phi Hoa Ngọc, để cho lòng
của hắn mới vừa tro tàn lại cháy, lại bị đánh vào trong vực sâu, cũng không
cháy lên được nữa.
Thì ra là Tiểu Thố nhi vẫn vì Vũ Văn Tinh mà học y với hắn, đến cuối cùng,
người sư phụ này như hắn làm được vô cùng thất bại!
“Lời vi sư đáp ứng ngươi sẽ không đổi ý, chỉ cần ngươi chịu học, vi sư nguyện
ý truyền tất cả y thuật của vi sư cho ngươi!” Phi Hoa Ngọc hao hết toàn bộ hơi
sức của mình, mới cực kỳ nhếch nhác bò dậy từ trên đất, con ngươi dài nhỏ nửa
hí lên, trong đó đều là nụ cười cưng chiều dịu dàng như nước.
Tiểu Thố nhi ở lại bên cạnh hắn một năm cũng tốt, dù thế nào đi nữa thời gian
hắn sống cũng không còn dài, có Tiểu Thố nhi hầu ở bên cạnh, rất tốt!
“Sư phụ thối, người yên tâm, lần này ta nhất định sẽ học tốt!” Bạch Tiểu Thố
cực kỳ nghiêm túc gật đầu, mắt to vẫn nhìn chằm chằm vào ngực Phi Hoa Ngọc,
lòng không đành, lại cứ cứng rắn chịu đựng ép buộc mình không đi quan tâm Phi
Hoa Ngọc bị thương rất nặng.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố và tiểu Thanh hợp lực an táng Bạch Tiểu Thố chân
chính đã chết, mang theo một đôi bảo bối long phượng thai của mình theo Phi
Hoa Ngọc quay trở về hoàng cung Ô Quốc.
Bạch Tiểu Thố nói được là làm được, ở hoàng cung Ô Quốc hoàng cung một năm,
nàng đi theo Phi Hoa ngọc rất nghiêm túc học tập y thuật, nhưng cũng không sẽ
giống trước kia làm nũng hay chơi đùa với Phi hoa ngọc nữa, quan hệ thầy trò
của hai người giống như người xa lạ, có rất ít giao thiệp, lại càng không hồi
phục được quan hệ thân mật trước kia.
Bạch Tiểu Thố học tập y thuật, không rãnh chăm sóc Bạch Tiểu Long và Bạch Tiểu
Phượng, vì vậy gánh nặng chăm sóc đứa bé liền rơi xuống đầu tiểu Thanh.
Vốn Tiểu Thanh không thích trẻ con, nhưng Bạch Tiểu Thố là chủ nhân của hắn,
chủ nhân nói thì phải nghe, coi như hắn không nguyện ý, cũng phải chăm sóc hai
đứa bé này.
Bạch Tiểu Long cũng không thích tiểu Thanh, cho nên thường không thích tiểu
Thanh ôm bé, một đôi mắt thật to lạnh lùng vô cùng nhìn chằm chằm tiểu Thanh,
cực kỳ giống phiên bản Vương Gia.
Mà Bạch Tiểu Phượng lại không giống, bé giống như đặc biệt thích tiểu Thanh,
tiểu Thanh chỉ cần ôm bé một cái, bé liền mở tâm cười khanh khách không ngừng
với Tiểu Thanh, bộ dáng kia cực kì vui vẻ. Không bao lâu, tiểu Thanh liền
thích tiểu nha đầu đáng yêu này, mà hắn lại hờ hững đối với Bạch Tiểu Long
chán ghét hắn.
Một năm này trôi qua rất nhanh, Bạch Tiểu Thố cũng ở chỗ Phi Hoa Ngọc học được
không ít, nên muốn rời khỏi hoàng cung Ô Quốc, tự mình đi cứu người.
Chỉ học lý thuyết là không thể dùng được, phải có thực tế mới được.
Vào một đêm trước khi đi, Phi Hoa Ngọc gọi Bạch Tiểu Thố vào gian phòng của
mình, giao một quyển sách thuốc hắn trân quý nhiều năm vào trong tay Bạch Tiểu
Thố.
“Tiểu Thố nhi, đây là sách thuốc vi sư của sư phụ hao hết tâm sức cả đời biên
soạn, con mang theo, có lẽ về sau sẽ có chỗ dùng được!” Phi Hoa Ngọc không
nhanh không chậm nói, trong con ngươi hẹp dài tràn đầy phiền muộn trước khi ly
biệt.
Ngày mai Tiểu Thố nhi muốn rời khỏi bên cạnh hắn rồi, sợ rằng sau này thầy trò
bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt.
“Cám ơn sư phụ thối!” Bạch Tiểu Thố lặng lẽ nhận lấy quyển sách kia, ngẩng đầu
nhìn Phi Hoa Ngọc so với trước đã gầy gò không ít, không còn lời khác có thể
nói với hắn.
Mình còn chưa có thể tha thứ hắn, đã từng thử nhưng thật không được, có lẽ là
thời gian còn chưa đủ!
“Tiểu Thố nhi, con lạnh nhạt với vi sư rồi.” Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cười chua
chát một tiếng, đau thương trong lòng ép hắn không thở nổi.
Tiểu Thố nhi, con có biết vi sư hy vọng con ở lại vi sư bên cạnh dường nào
không? Ở cùng với vi sư hai năm cuối cùng, nhưng vi sư biết tính tình của
ngươi, coi như vi sư mở miệng cầu xin ngươi ở lại bên cạnh vi sư, vi sư cũng
sẽ không giữ được ngươi.
“Sư phụ thối, ngày mai ta sẽ phải đi, người. . . . . .bảo trọng bản thân thật
tốt đi!” Cuối cùng Bạch Tiểu Thố vẫn không nhịn được quan tâm trong lòng nói
với Phi Hoa Ngọc một câu, do dự một lát, rốt cuộc mở ra bước chân của mình rồi
rời đi.
Sư phụ thối, ta nghĩ chúng ta sau này sẽ không gặp mặt lại rồi, vậy thì hãy
lưu lại cho nhau ấn tượng không quá kém đi.
“Tiểu Thố nhi, con chờ một chút!” Phi Hoa Ngọc nhanh chóng đuổi theo kéo cánh
tay Bạch Tiểu Thố lại, cảm giác đau thương không ngừng xuyên thấu qua thân thể
của Phi Hoa Ngọc, vô hình tỏa ra bốn phía xung quanh.
“Sư phụ thối, người còn có cái gì chưa nói sao?” Bạch Tiểu Thố xoay người, vô
cùng lạnh nhạt nói: “Nếu như người không có chuyện gì đặc biệt, vậy thì sớm
nghỉ ngơi một chút đi!”
“Tiểu Thố nhi, đáp ứng yêu cầu cuối cùng của vi sư được không?” Phi Hoa Ngọc
đi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, dùng giọng nói đau thương không ngừng khẩn
cầu, “Để vi sư hôn con một lần nữa, để cho con biến thành thỏ, bồi vi sư qua
một đêm, được không?”
Bạch Tiểu Thố nghe vậy, kinh ngạc trợn to hai mắt, sau khi do dự một hồi lâu,
rốt cuộc gật đầu đáp ứng.
Coi như là báo đáp sư phụ thối dạy nàng học y đi!
Bạch Tiểu Thố gật đầu đồng ý làm Phi Hoa Ngọc vui mừng như điên, hắn cẩn thận
từng li từng tí đè bả vai Bạch Tiểu Thố xuống, từ từ cúi khuôn mặt yêu nghiệt
trắng xanh của mình xuống, nhẹ nhàng áp môi mỏng lạnh lẽo lên môi hồng ấm áp
của Bạch Tiểu Thố.
Cả người Phi Hoa Ngọc cũng vì vậy mà run rẩy.
Bùm một tiếng, Bạch Tiểu Thố biến thành một con thỏ cào cào trên ngực Phi Hoa
Ngọc, mà sách thuốc vốn giấu trong tay áo cũng trực tiếp rớt xuống đất.
Phi Hoa Ngọc thương yêu không dứt mà quấn Bạch Tiểu Thố vào trong quần áo hoa
lệ, từ từ đi tới bên giường hẹp, cùng nhau nằm xuống.
Đêm hôm ấy, Bạch Tiểu Thố nằm ở trên ngực Phi Hoa Ngọc ngủ rất say, mà Phi Hoa
Ngọc lại nhẫn nhịn độc phát cực kỳ khổ sở, cắn chặt hàm răng không để cho mình
phát ra âm thanh đánh thức Bạch Tiểu Thố.
Môi mỏng bị cắn phá, máu đỏ tươi chảy xuống, mồ hôi lạnh trên người chảy ròng
ròng bao bọc dày đặc cả người, Phi Hoa Ngọc lại cứng rắn để cho thân thể đau
đớn của mình không chuyển động chút nào, vẫn chịu đựng đến khi trời sáng.
Trời đã sáng, Bạch Tiểu Thố biến trở về thành người, mặc quần áo tử tế nhìn
Phi Hoa Ngọc đưa lưng về phía nàng ngủ, lạnh lùng nói một câu, “Sư phụ thối,
ta đi đây!”
Sau đó cũng không quay đầu lại rời khỏi gian phòng của Phi Hoa Ngọc.
Chờ sau khi Bạch Tiểu
Thố bỏ đi thật lâu, Phi Hoa Ngọc mới chậm rãi xoay người, phun một miệng lớn
mau đen vào trong ống nhổ đối diện giường, gương mặt yêu nghiệt đã tái nhợt
đến gần như trong suốt.
Tiểu Thố nhi, con thật độc ác, bỏ vi sư mà đi….
Bạch Tiểu Thố trở về thu thập hành lý, cùng tiểu Thanh mỗi người ôm một đứa
be, rời khỏi hoàng cung Ô Quốc.
Đám người Bạch Tiểu Thố chân trước mới vừa đi, thì có một đám người ngựa xông
vào hoàng cung Ô Quốc.
Mấy ngày gần đay Vũ Văn Tinh nhận được tin tức, nói Tiểu Thố nhi ở hoàng cung
Ô Quốc này, nên hắn ra roi thúc ngựa chạy tới hoàng cung Ô Quốc, muốn mang
Bạch Tiểu Thố và đứa bé của hắn về.
Một đám đông người ngựa xông vào hoàng cung Ô Quốc la chuyện lớn mức nào, tự
nhiên kinh động Phi Hoa Ngọc.
“Vũ Văn Tinh, ngươi thật to gan, lại dám xông vào hoàng cung Ô Quốc!” Phi Hoa
Ngọc được người đỡ ra ngoài, bộ dáng suy yếu khiến Vũ Văn Tinh nhìn mà cảm
thấy kinh ngạc, “Nơi này là chỗ của ta, không phải hoàng cung Phượng Dực quốc
của ngươi, nói xông là có thể xông vào!”
Hừ, Vũ Văn Tinh, ngươi chính là đến chậm một bước, Tiểu Thố nhi đã rời khỏi
hoàng cung Ô Quốc rồi!
“Mau giao Bạch Tiểu Thố ra đây, nếu không trẫm liền san bằng hoàng cung Ô Quốc
của ngươi!” Vũ Văn Tinh xuống ngựa, đi dến trước mặt Phi Hoa Ngọc, lạnh lung
nói với hắn ta, “Đừng tưởng rằng ngươi là thủ túc của trẫm thì trẫm sẽ nhân từ
nương tay với ngươi!”
Hắn ta giết chết huynh trưởng Vu Văn Hiên của mình, mẫu hậu hắn bởi vì bi
thương quá độ, cũng rời khỏi nhân thế vào nửa năm trước, món nợ này hắn còn
chưa tính với Phi Hoa Ngọc đâu!
“Ta há có thể sợ ngươi mang tới một tiểu đội nhân mà!” Phi Hoa Ngọc liếc mắt
nhìn mười mấy người sau lưng Vũ Văn Tinh, cười khinh miệt nói, “Khoắc lác vô
sỉ, chổ này của ta có nhiều thị vệ như vậy ngươi muốn san bằng hoàng cung Ô
Quốc của ta, chỉ sợ không phải là một việc dễ dàng!”
Coi như Vũ Văn Tinh thật sang bằng hoàng cung Ô Quốc của hắn, hắn cũng không
có biện pháp giao Tiểu Thố nhi cho hắn ta!
“Trẫm không muốn dài dòng với ngươi, Bạch Tiểu Thố ở nơi nào, trẫm muốn gặp
nàng!” Vũ Văn Tinh lại tiến một bước gần Phi Hoa Ngọc, trong mắt phượng như
mặc ngọc đều là sát khí lạnh lẽo.
Nhưng nếu Phi Hoa Ngọc không chịu ngoan ngoãn giao Bạch Tiểu Thố ra đây, hắn
nhất định phải làm hắn ta muốn sống không được, muốn chết không xong!
“Nói thật cho ngươi biết, Vũ Văn Tinh!” Phi Hoa Ngọc đẩy cung nữ đỡ hắn ra,
đứng thẳng người, lãnh lệ theo sát Vũ Văn Tinh giằng co, “Ta cũng không biết
chỗ ở của Tiểu Thố nhi, nếu như ngươi có bản lãnh, tự mình tìm đi!”
Vũ Văn Tinh, ngươi và ta đều đáng thương, đều không thấy được Tiểu Thố nhi một
lần cuối rồi!
“Ý ngươi là gì?” Nghe vậy, mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh nguy hiểm
nueax hí lên, hung tợn nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, quát, “Con thỏ ngu xuẩn
kia xảy ra chuyện rồi sao?”
Không, nàng không có việc gì!
Ở trong lòng Vũ Văn Tinh một mảnh hốt hoảng, như trên gương mặt tuấn tú lãnh
khốc lại không hề lộ vẻ hốt hoảng.
“Tiểu Thố nhi rất tốt!” Phi Hoa Ngọc cười tà một tiếng, trong con ngươi dài
nhỏ hiện ra quá nhiều hài long, “Chỉ tại trước khi ngươi tới đây, Tiểu Thố nhi
đã rời hoàng cung, bên cạnh nàng có tiểu Thanh ngươi cũng có thể yên tâm!”
Vũ Văn Tinh ơi Vũ Văn Tinh, ngươi cũng sẽ ghen tỵ đi, ngay cả ta cũng ghen tỵ
tiểu Thanh – tên dáng ghết đó có thể hầu ở bên cạnh Tiểu Thố nhi!
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cũng không dài dòng với Phi Hoa Ngọc nữa, trực tiếp xoay
người nhảy lên ngựa của mình, quay đầu ngựa lại, lập tức mang người rời đi.
Con thỏ ngu xuẩn khia chắc vẫn chưa đi xa, có lẽ hắn ra roi thuc ngựa, có thể
đuổi kịp!
“Vũ Văn Tinh, ngươi tự tiện xông vào hoàng cung Ô Quốc ta, nơi này là chỗ của
ta, há lại cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Phi Hoa Ngọc ghen ghét
Vũ Văn Tinh, dĩ nhiên không thể để cho hắn ta đuổi theo tìm Bạch Tiểu Thố, vì
vậy hắn phái người ngăn cản đường đi của Vũ Văn Tinh, không cho Vũ Văn Tinh và
người của hắn ta rời khỏi hoàng cung.
“Phi Hoa Ngọc, ngươi muốn đối nghịch với trẫm phải không?” Vũ Văn Tinh nhảy
xuống ngựa, kiếm trong tay trực tiếp đâm về phía thân thể gầy yếu của Phi Hoa
Ngọc, “Vậy thì tốt, hôm nay trẫm và ngươi tính toán rõ rang ân oán quá khứ của
chúng ta, trẫm, muốn giết ngươi, thay hoàng cung trẫm báo thù!”
“Mấy người các ngươi liều chết xông ra, đi tìm vương phi trở về cho trẫm!” Lúc
Vũ Văn Tinh sử dụng kiếm đâm về phía Phi Hoa Ngọc, vẫn không quên lớn tiếng ra
lệnh với thủ hạ của mình.
“Cũng tốt, ta cũng nhìn ngươi không vừa mắt lâu rồi, rất muốn giết chết
ngươi!” Phi Hoa Ngọc cũng nhặtc kiếm lên đâm tới Vũ Văn Tinh, con ngươi dài
nhỏ đỏ hồng thành một mảnh.
Còn sống cũng là một loại khổ sở, còn không bằng chết đi cho xong!