Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng – Chương 102: Chân tướng được tiết lộ – Botruyen

Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 102: Chân tướng được tiết lộ

Trong một đêm hoàng cung đã biến đổi lớn. Thái hậu biết được chuyện Vũ Văn
Hiên chết thảm, tim như bị dao cắt, thiếu chút nữa đứt hơi mà đi theo Vũ Văn
Hiên.

Sau khi Vũ Văn Tinh biết được hoàng huynh mình chết cũng cực kỳ bi thống. Hắn
biết chắc chắn chuyện này là do Phi Hoa Ngọc làm, nên đã phát lệnh truy nã
trên toàn Phượng Dực quốc. Người nào có thể bắt sống Phi Hoa Ngọc sẽ thưởng
mười vạn ngân lượng.

Mặt khác, Vũ Văn Tinh để cho Lạc Hà trở về cung thái hậu chăm sóc thái hậu,
bên cạnh hắn không cần bất kỳ phi tử hay nữ nhân nào cả, bởi vì hắn đã cưỡng
chế người mà hắn yêu nhất đi rồi.

Vũ Văn Tinh một mình đi vào cung hoàng hậu trống vắng, híp mắt quan sát đồ vật
bên trong, đột nhiên một miếng ngọc bội trước gương trang điểm thu hút sự chú
ý của hắn.

Hắn sải bước đi tới, cầm khối ngọc bội lên nắm chặt trong tay, trong đôi mắt
phượng như ngọc đen tràn đầy áy náy.Con thỏ ngu xuẩn kia ngay cả ngọc bội hắn
đưa cho nàng cũng để lại, chẳng lẽ điều này biểu thị sau này nàng sẽ không bao
giờ gặp lại hắn nữa ư? Còn có đứa bé của bọn họ. . . . . .

Vũ Văn Tinh trầm mặc một hồi lâu, sau đó lặng lẽ cầm khối ngọc bội trong tay
dắt vào bên hông của mình, xoay người rời khỏi cung hoàng hậu.

Mặc kệ con thỏ ngu xuẩn kia và Phi Hoa Ngọc đi đến đâu, hắn cũng nhất định sẽ
tìm nàng về. Đời này, bọn họ nhất định phải ở chung một chỗ!

Thi thể của Vũ Văn Hiên được Bạch Tiểu Thố mang đi. Nàng không cam lòng, nên
đã dùng mật hàm nói cho thái hậu đang nằm thoi thóp trên giường biết chân
tướng cái chết thảm của Vũ Văn Hiên. Sau khi thái hậu biết được càng thêm cực
kỳ bi thương. Đây tất cả đều là do bà tạo nghiệp chướng, tại sao người chết
không phải là bà mà lại là Hiên nhi.

“Hiên, đây là nữ nhi của chúng ta, chàng xem dung mạo của nó thật đáng yêu!”

Trong rừng núi hoang vắng, một cô gái trẻ bồng một bé gái vừa sinh, đứng lẩm
bẩm trước một ngôi mộ vô danh.

Hiên, ta đã sinh ra đứa bé của hai ta, nhưng chàng lại không có cơ hội nghe
con gọi chàng một tiếng ‘phụ hoàng’ nữa rồi.

“Hiên, ta sẽ không bỏ qua cho sư phụ ta, là hắn giết hại chàng, ta sẽ báo thù
cho chàng!” Cuối cùng, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trẻ tuổi toát ra hận
ý ngập trời. Sau khi nàng quỳ gối lạy ba lạy trước ngôi mộ kia, liền xoay
người ôm bé gái vẫn đang khóc lóc không ngừng rời đi.

“Thiếu chủ, ngài báo thù như vậy là xong sao?” Giọng nói già nua rất bất mãn,
“Vũ Văn Tinh vẫn chưa chết, đương kim thái hậu cũng vẫn chưa chết, ngôi vị
hoàng đế ngài cũng không đoạt lại, ngài không cần những thứ vốn thuộc về ngài
sao?”

“Ta không có hứng thú với cái ngôi vị hoàng đế đó!” Phi Hoa Ngọc lạnh nhạt
nhìn Trương Đức Vượng đang chỉ trích trước mặt hắn, con ngươi dài nhỏ ẩn giấu
ý không vui, “Vũ Văn Tinh bị ta hạ độc, không tới ba năm hắn phải chết là điều
không thể nghi ngờ, về phần lão thái bà ác độc kia, bà ta đã trải qua nỗi đau
xót khi mất con, còn có thể sống được lâu nữa hay sao? Sợ rằng nỗi đau đó còn
khiến bà ta khổ sở gấp nghìn lần so với việc giết bà ta!”

Mà hắn cũng không muốn ở lại Phượng Dực quốc nữa, hắn muốn cùng Tiểu Thố nhi
lưu lạc chân trời, làm một đại phu nhàn vân dã hạc trên giang hồ, ân ân oán
oán không còn liên quan gì đến hắn nữa. (
Nhàn vân dã hạc: mây thảnh thơi nhàn
rỗi, hạc hoang dã tự do, chỉ những con người sống tự do, an nhàn)

“Thiếu chủ, ngài không thể làm như vậy, lão nô nhiều năm tân tân khổ khổ tiềm
phục trong hoàng cung Phượng Dực quốc làm làm nội ứng cho ngài như vậy, vì một
ngày kia ngài sẽ báo thâm thù đại hận vì mẫu hậu ngài, hơn nữa còn lên làm
Hoàng đế của Phượng Dực quốc!” Trương Đức Vượng tiếc hận lắc đầu không dứt
nói, “Ngài không nên vì một nữ tử mà từ bỏ khát vọng chứ!”

Thiếu chủ vẫn bị vướng vào chuyện nhi nữ tình trường rồi, vì tình yêu mà bỏ
qua thù hận, nếu tiên hoàng hậu đã qua đời ở dưới suối vàng mà biết, chắc chắn
sẽ hết sức đau lòng và thất vọng.

“Trương Đức Vượng, ta nể tình ngươi nhiều năm trung thành tận tâm giúp ta, ta
không giết ngươi, ngươi đi đi! Từ nay về sau, giữa chúng ta không còn quan hệ
gì nữa!” Phi Hoa Ngọc cực kỳ không vui quát lớn, trong đầu không thoải mái
khiến hắn muốn giết người.

Chuyện sau này của hắn sẽ do chính hắn quyết định, không cần chịu sự gò ép của
tên cẩu nô tài này nữa!

“Thiếu chủ, lão nô biết ngài không thích nghe lão nô nói, lão nô cũng khiến
thiếu chủ ngài thất vọng rồi, chỉ là trước khi đi lão nô còn muốn nói với
thiếu chủ ngài nói một câu, đừng nên cưỡng cầu, nếu không một ngày nào đó
thiếu chủ sẽ phải hối hận!”

Nói xong, Trương Đức Vượng lắc đầu mà thở dài rời đi, bước chân lảo đảo.

Thiếu chủ không nghe lời ông khuyên bảo, ông cũng chỉ có thể tùy hắn thôi.

Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn bóng dáng già nua đáng thương của Trương Đức Vượng
đi xa, khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Không, hắn sẽ không hối hận!

. . . . . . . . .

Tiểu Thanh dẫn Bạch Tiểu Thố tới một khách điếm sạch sẽ nghỉ ngơi. Bạch Tiểu
Thố cũng không hỏi nhiều, mà là vội vàng chăm sóc đôi Long – Phượng thai bảo
bối của nàng.

Bạch Tiểu Long rất biết điều, không khóc rống lên. Bạch Tiểu Phượng thì ngược
lại, cái nha đầu kia rất thích náo, Bạch Tiểu Thố chỉ có thể bồng con bé đi
tới đi lui trong phòng để dỗ.

Bởi vì tiểu Thanh không chịu nổi tiếng trẻ con khóc nên tự giác một mình đi ra
ngoài.

“Tiểu nha đầu, đừng khóc nữa, còn khóc nữa là con sẽ không đẹp đâu!” Bạch Tiểu
Thố dỗ rất lâu mà cũng không dỗ được Bạch Tiểu Phượng, vì vậy nàng vừa tức
giận vừa gấp mắng con gái của mình.

Bạch Tiểu Phượng bình thường cũng không phải là hay khóc như vậy, hôm nay
không hiểu sao nó lại khóc không ngừng !

Đang lúc Bạch Tiểu Thố sắp để Bạch Tiểu Phượng lên giường mặc kệ thì cửa kẽo
kẹt mở ra. Bạch Tiểu Thố cho là tiểu Thanh trở lại nên cũng không quay đầu,
chỉ nói một câu.

“Tiểu Thanh, sao ngươi quay về sớm vậy?”

Bạch Tiểu Thố sau khi nói xong câu đó mà một lúc lâu tiểu Thanh vẫn không trả
lời, liền sinh lòng nghi ngờ, quay đầu để nhìn rốt cuộc là người phương nào
đến đây.

Vừa quay lại nhìn, Bạch Tiểu Thố không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Đây quả thực là bản thân mình khi soi gương. Người kia nàng đoán là chính là
Bạch Tiểu Thố thực sự.

“Diện mạo của hai chúng ta quả thật tựa như cùng một khuôn khắc ra!” Bạch Tiểu
Thố thật nhìn thấy “chính mình” thì khóe miệng không khỏi giương lên nụ cười
cực kỳ châm chọc, “Nếu như hai chúng ta xuất hiện đồng thời ở trước mặt sư
phụ, nghĩ đến chắc hắn cũng sẽ không nhận rõ được ta và ngươi, ai là ai.”

“Ta biết ngươi là Bạch Tiểu Thố thực sự. Hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì
không?” Bạch Tiểu Thố ôm Bạch Tiểu Phượng vẫn còn đang khóc rống đi tới trước
mặt “chính mình”, mắt to nhìn thẳng vào đối phương, vô cùng khẳng định nói:
“Những ngày ta không có ở, nhất định là ngươi đã giả trang thành ta trước mặt
Vương Gia phu quân và Hiên, khiến cho hai huynh đệ bọn họ sinh ra mâu thuẫn.
Mục đích cuối cùng của ngươi là gì?”

Mặt của các nàng giống nhau như đúc, người ngoài nhìn, thật đúng là không phân
rõ ai là ai.

“Không sai, một năm nay ngươi không ở đây đều là chính ta giả trang ngươi. Ta
không cố ý muốn giả trang ngươi, mà là có người ở sau lưng sai khiến ta, ngươi
muốn biết người này là ai không?”

Sư phụ, ngươi vô tình sát hại nam nhân ta yêu nhất, vậy ta cũng sẽ không để
cho Bạch Tiểu Thố này ở lại bên cạnh ngươi đâu!

“Người nào?” Bạch Tiểu Thố rất quan tâm đến vấn đề này, cho nên nàng mở to cả
hai mắt tò mò nhìn đối phương.

Chẳng lẽ còn có người ở phía sau âm mưu này hay sao?

“Người này là chính là. . . . . .” Bạch Tiểu Thố thật cười lạnh một tiếng,
đang muốn nói ra tên của người kia thì cửa lại một lần nữa cót két mở ra.
Người đi vào là Phi Hoa Ngọc.

“Tiểu Thố nhi . . . . . .” Phi Hoa Ngọc không ngờ sẽ thấy hai Bạch Tiểu Thố
giống nhau như đúc, nên sau khi có chút sửng sốt, khuôn mặt yêu nghiệt nhanh
chóng lạnh xuống, “Vi sư không phải đã bảo ngươi đi rồi sao? Tại sao ngươi lại
xuất hiện ở đây?”

Hắn không nên nương tay với chính đồ đệ của mình!

“Sư phụ, trước khi ta đi còn muốn tới thăm người một chút, đồng thời nói cho
nàng ta biết chút chuyện rất quan trọng!” Bạch Tiểu Thố thật sự có ngụ ý liếc
nhìn “chính mình”, nói với Phi Ngọc. “Sư phụ à, đừng trách ta vạch trần bí mật
của ngươi, thật sự là ngươi rất đáng hận!

“Sư phụ thối, người đừng nói nữa! Ta muốn nghe nàng ta nói, ta muốn biết đây
rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra!” Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn Phi
Hoa Ngọc một cái, thề hôm nay phải hiểu rõ nghi ngờ vẫn quấy nhiễu nàng bấy
lâu.

Sư phụ thối dường như gạt nàng bí mật động trời nào đó, không nói rõ ràng với
nàng, Hừ!

“Tiểu Thố nhi , chúng ta đi thôi, gian phòng này điều kiện không tốt, chúng ta
đổi gian khác!” Phi Hoa Ngọc làm sao có thể để Bạch Tiểu Thố biết được những
bí mật hắn không thể tiết lộ ra ngoài, nên vội ôm Bạch Tiểu Long đang nằm trên
giường, kéo tay Bạch Tiểu Thố muốn nhanh chóng rời đi.

“Người muốn ta giả trang người, khơi lên mâu thuẫn giữa Vương Gia và Hiên
chính là Phi Hoa Ngọc – sư phụ thân thiết nhất của ta!” Bạch Tiểu Thố thật sự
mang đầy cõi lòng thù hận mà vạch trần hết mọi bí mật trong lúc bước chân của
Phi Hoa Ngọc còn chưa bước qua ngưỡng cửa.

“Tiểu Thố nhi, ngươi nhiều chuyện quá rồi đó!” Phi Hoa Ngọc thống hận Bạch
Tiểu Thố thật đã tiết lộ bộ mặt thật của hắn, lúc này một chưởng phong bén
nhọn phóng qua, trong con ngươi dài nhỏ tràn đầy sát khí ác độc.

Đồ nhi thân ái của hắn thật là không có lương tâm!

Bạch Tiểu Thố thật vừa mới sinh xong, thân thể còn yếu, sao có thể chống lại
một chưởng bén nhọn này của Phi Hoa Ngọc. Lúc này nàng bị đánh văng ra ngoài,
trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Trái tim sư phụ thật độc ác, ngay cả đồ đệ là nàng mà cũng muốn giết!

“Sư phụ thối, tại sao người lại đối với nàng ta như vậy, nàng ta là chính là
đồ đệ thực sự của người mà!” Bạch Tiểu Thố rất không tán thành hành động của
Phi Hoa Ngọc, lúc này thoát khỏi sự kiếm chế, nàng chạy tới cố gắng đỡ Bạch
Tiểu Thố thật dậy .

“Ngươi có sao không?”

“Không cần ngươi đỡ!” Sau khi Bạch Tiểu Thố thật đứng vững, liền dùng sức đẩy
Bạch Tiểu Thố ra, mắt to đầy hận ý nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc, cắn răng nói,
“Ngươi đừng bị sư phụ lừa, hắn không chỉ giết chết Hiên, còn hạ kịch độc không
loại thuốc nào giải được với Cửu vương gia, hắn làm như vậy hoàn toàn là vì
báo thù, hắn chỉ là đang lợi dụng ngươi để đạt được mục đích của chính hắn mà
thôi. . . . . .”

Sau đó, Bạch Tiểu Thố thật còn nói rất nhiều nhưng Bạch Tiểu Thố nghe mà
choáng vàng, chỗ hiểu, chỗ không.

“Tiểu Thố nhi, ngươi câm miệng cho vi sư!” Gương mặt yêu nghiệt của Phi Hoa
Ngọc đã hoàn toàn trầm xuống, tung chưởng đánh úp về phía ngực của Bạch Tiểu
Thố thật.

Nhưng, Phi Hoa Ngọc không ngờ tới đồ đệ của hắn phản kháng hắn. Vào thời điểm
chưởng phong của hắn đánh úp về phía ngực Bạch Tiểu Thố thật, nàng bỗng nhiên
rút một thanh chủy thủ sắc bén từ trong tay áo ra, đâm thẳng vào tim Phi Hoa
Ngọc.

Sau khi thân thể bị đánh văng ra ngoài, Bạch Tiểu Thố thật mỉm cười, lớn tiếng
nói, “Sư phụ, ta là đồ đệ của ngươi, rốt cuộc cũng không làm nhục danh tiếng
của ngươi!”

Sau khi nói xong, Bạch Tiểu Thố thật cười ba tiếng ‘ha ha ha’, nghiêng đầu
không cam lòng tắt thở.

Phi Hoa Ngọc dùng sức rút thanh chủy thủ đâm vào ngực ra, sau khi ngửi mùi
phía trên, sắc mặt bỗng nhiên biến thành xanh mét.

Đồ đệ giỏi, thật sự là đồ đệ giỏi của hắn, quả thực là không hề bôi nhọ thanh
danh của Phi Hoa Ngọc hắn!

“Sư phụ thối, người thật là quá đáng, nàng là đồ đệ của người, sao ngươi có
thể giết nàng?” Bạch Tiểu Thố lấy tay vuốt cặp mắt vẫn chưa nhắm, trong đôi
mắt đỏ hồng đã xuất hiện hận ý đối với Phi Hoa Ngọc

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.