Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng – Chương 1: đường chạy trốn không có cửa, bị bắt – Botruyen

Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng - Chương 1: đường chạy trốn không có cửa, bị bắt

“Rầm! Quyển sách này cho em mượn, xem xong nhớ phải trả chị!” Bạch Đại Thố
sảng khoái ném cho Bạch Tiểu Thố một quyển sách, giọng nói rất hung dữ.

Em gái ngây thơ của cô thật không thể cứu nổi, đêm tân hôn xem loại sách này
liệu có ích không?

Người đàn ông nào phải làm em rể của cô đúng thật là đáng thương a!

“Cám ơn chị, chị nhanh ra ngoài đi, đừng làm phiền em!” Bạch Tiểu Thố rất
không có lương tâm phất tay đuổi Bạch Đại Thố ra ngoài, tập trung tinh thần
nhào vô quyển sách trên tay.

Aiz! Cô cũng không còn cách nào khác, ngày mai cô kết hôn rồi, vào đêm tân hôn
cô không thể cái gì cũng không biết được, như vậy rất mất mặt!

Bạch Đại Thố độc ác ném cho Bạch Tiểu Thố một ánh mắt khinh bỉ, hậm hực đóng
sập cửa ra ngoài.

“Ái phi, nàng dám không động phòng?” Bạch Tiểu Thố cau mày nhìn tiêu đề trên
cuốn sách, lẩm bẩm một tiếng rồi mở sách ra.

Động phòng, nhất định sẽ có rất nhiều hình ảnh cấm trẻ em không được nhìn,
đúng là chị cả yêu quý của cô!

Oa! Hu hu!

Bạch Tiểu Thố mới lật một tờ, vậy mà đã xảy ra chuyện kỳ lạ, trang sách trắng
như tuyết bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, còn có một lực hút rất lớn
muốn kéo Bạch Tiểu Thố vào trong.

“Cứu mạng…….” Bạch Tiểu Thố muốn kêu cứu nhưng lại bị lực hút cuốn vào.

Chờ cho tất cả trở lại bình thường, trong phòng chỉ còn lại một trang sách và
bức rèm cửa sổ khẽ lay động theo gió đêm……….

“Tiểu Thư, cuối cùng người đã tỉnh, mới vừa rồi người làm em sợ muốn chết!”
Bạch Tiểu Thố chậm rãi mở mắt, chỉ có cảm giác đầu mình rất đau, bên tai lại
ồn ào.

“Cô là ai, đây là chỗ nào?” Bạch Tiểu Thố đau đầu vỗ trán, bực bội muốn giết
người.

Cô gái bên cạnh này thật ồn ào, ồn chết người đi được!

“Tiểu thư, không phải người bị rơi xuống vách núi nên mất trí nhớ chứ?” Tiểu
Hà kinh sợ thở gấp một tiếng, dùng sức lay lay cánh tay Bạch Tiểu Thố, khóc
lóc gào lên, “Tiểu thư, là em có lỗi với người, nếu không phải em bảo người đi
chữa bệnh cho Cửu vương gia thì tiểu thư sẽ không bị Cửu vương gia đuổi giết,
hu hu………..”

Tiểu Hà khóc đến thảm thương, nước mắt nước mũi tèm nhem, càng làm cho Bạch
Tiểu Thố bực bội.

“Vị tiểu thư này, hình như cô nhận nhầm rồi, tôi không phải tiểu thư của cô,
càng không quen biết Cửu vương gia gì đó, tôi…..” Bạch Tiểu Thố phát điên, ra
sức kéo vạt áo của Tiểu Hà gào lên, nhưng gào được một nửa, lại phát hiện ra
quần áo trên người Tiểu Hà là y phục cổ trang.

Vì vậy, Bạch Tiểu Thố hóa đá tại chỗ, năm ngón tay mảnh khảnh từ từ buông Tiểu
Hà ra, hết sức kinh ngạc.

Thật lâu sau, Bạch Tiểu Thố mới yếu ớt nói ra một câu.

“Tiểu thư, các cô đang đóng phim cổ trang sao?”

“Tiểu thư, người….. Thực sự là ngã hỏng đầu óc rồi……” Kinh sợ qua đi, Tiểu Hà
lại ôm Bạch Tiểu Thố khóc rống.

Tiểu thư nhà nàng số thật khổ, vốn đã ngốc nghếch rồi, hôm nay lại bị ngã,
càng ngốc nghếch hơn!

Bạch Tiểu Thố hóa đá thật lâu, lời kêu ca của Tiểu Hà luôn văng vẳng bên tai,
khiến cô từ từ hiểu ra một sự thật.

Đó là cô có thể xuyên không!

Trời ạ, ông trời sẽ không để cho người ngu ngốc như cô xuyên không chứ, tuy
rằng hôm nay nay là mồng 1 tháng 4 – ngày cá tháng tư, nhưng không thể đem cô
vào đội ngũ xuyên không được?

Hu hu, cô phải làm sao mới có thể quay về!

Đều do chị cô không tốt, rốt cuộc cái quyển sách bại hoại chị cô đưa cho cô là
thứ quái quỷ gì, tại sao lại xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy?

“Cái kia…….. Ngươi tên là gì?” (giờ chị này biết mình xuyên không rồi nên đổi
xưng hô cho phù hợp với thời đại nhé!!!)

Thật may, Bạch Tiểu Thố là người vô tư, sau một lúc bi thương thì giờ đã trở
lại bình tĩnh.

Xuyên không là sự thật không thể thay đổi, chỉ có thể thản nhiên tiếp nhận,
nàng phải cố gắng tìm cách đi từ trong cuốn sách bại hoại này ra ngoài!

Chỉ đáng thương cho vị hôn phu của nàng, ngày mai kết hôn không có cô dâu
rồi…..

“Tiểu thư, em tên là Tiểu Hà, tại sao ngay cả em mà tiểu thư cũng không nhận
ra chứ?” Tiểu Hà mở to đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ, miệng há to.

Tiểu thư không chỉ ngã hỏng đầu óc, còn mất trí nhớ nữa, hu hu….

“A…. Em nói nha, ta bị ngã xuống vách núi, nên có thể bị mất trí nhớ rồi.” Mắt
Bạch Tiểu nhanh như chớp đảo qua một cái, bất đắc dĩ cười cười, “Aiz, em không
nói cho ta biết cũng không sao, ta đành phải làm người đáng thương không có
trí nhớ vậy.”

Chị cả thường nói nàng ngu ngốc, thật ra thì nàng không ngu ngốc chút nào,
chẳng qua nàng không muốn biểu hiện sự thông minh trước mặt chị cả mà thôi.

“Tiểu thư đừng buồn, Tiểu hà sẽ nói hết những chuyện tiểu thư không nhớ cho
người biết!” Bạch Tiểu Thố cố ý giả bộ đáng thương tranh thủ sự đồng tình của
Tiểu Hà, tiểu nha hoàn đơn thuần đem tất cả mọi chuyện trước khi ngã xuống
vách núi nói cho Bạch Tiểu Thố biết.

Từ trong lời nói của Tiểu Hà, Bạch Tiểu Thố cũng nắm được một số nội dung quan
trọng.

Tiểu thư của Tiểu Hà là nữ đại phu, khi chữa bệnh cho Cửu vương gia gì đó
không cẩn thận dùng ngân châm đâm sai huyệt vị, khiến cho tay chân của vị
vương gia đáng thương kia không thể cử động, chỉ có thể nằm trên giường. Kết
quả là Cửu vương gia nổi giận, phái người đuổi giết tiểu thư của Tiểu Hà, hai
người chủ tớ dọc đường chạy trốn không may ngã xuống vách núi, mà nàng vừa mới
xuyên không vào quyển sách này, lại bị Tiểu Hà ngộ nhận là tiểu thư nhà nàng.

Nói cách khác, nàng và tiểu thư của Tiểu Hà giống nhau như đúc, nếu không Tiểu
Hà cũng sẽ không nhận nhầm người.

Như vậy, nàng có nên không biết xấu hổ mượn cái thân phận này để sống ở đây
hay không?

Bạch Tiểu Thố do dự, trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nàng
quyết định mặt dày lựa chọn ‘thay mận đổi đào’.

Tiểu thư này vốn là con gái của nhà có tiền, rất sành ăn, đồ ăn thức uống
không được lẫn những thứ không tốt.

“Tiểu hà, em đi rót giúp ta cốc nước, ta khát nước quá!” Bạch Tiểu Thố làm
theo suy nghĩ xoa xoa đầu Tiểu hà, cười híp mắt, vẻ mặt dịu dàng mở miệng.

Xuyên không không phải lỗi của nàng, không hưởng thụ một chút nàng mới thật có
lỗi!

Nghe Bạch Tiểu Thố sai bảo, Tiểu Hà hấp tấp chạy đi rót nước.

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thố rất thản nhiên đón nhận sự thật cô xuyên không vào
trong sách, mạo danh thân thế, sống cuộc sống của một tiểu thư không phải lo
nghĩ đến vấn đề cơm áo gạo tiền.

Theo như Tiểu Hà nói, thì Bạch gia là thần y thế gia của Phượng Dực quốc, đời
đời đều có thần y chữa bệnh cứu người, nhưng đến đời tiểu thư Bạch gia này……

Hai vị trưởng bối của Bạch gia đã đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, đem y quán to
đùng giao cho con gái của bọn họ xử lý. Cửu vương gia vốn có tật ban đêm không
thể ngủ say, nghe nói Bạch gia nổi danh, nên sai người đến cầu y, thế nên tiểu
thư Bạch gia mới xung phong đi chữa bệnh, lại khiến cho Cửu vương gia nửa thân
bất động.

Vì vậy mà họa do vị Bạch tiểu thư kia gây ra giờ đây tất cả đều đổ lên đầu
Bạch Tiểu Thố.

“Tiểu Hà, vị Cửu vương gia gì gì đó muốn xử lý ta thế nào…..” Hôm nay, Bạch
Tiểu Thố bị một đám người đuổi giết, hai chủ tớ may rằng chạy thoát nhưng cả
người nhếch nhác, Bạch Tiểu Thố lại có thêm vài lần chạy trốn khỏi đao của thị
vệ vương phủ.

Cái tên cửu vương gia chết tiệt kia, tại sao vị Bạch tiểu thư chân chính ấy
không châm cho ngươi thành người thực vật luôn đi?

Bạch Tiểu Thố vừa lôi kéo Tiểu Hà chạy trốn, vừa ác độc nghĩ.

Nàng cũng quá xui xẻo rồi, bị một đống nam nhân cầm dao đuổi giết, rất khó bảo
đảm những người kia sẽ không xem nàng như trái dưa hấu mà chém nát nhừ!

Thật đáng thương, tại sao không có ai tới cứu cái mạng nhỏ của nàng vậy?

“Tiểu thư, phía trước có rừng cây, người chạy vào rừng cây trốn đi, em sẽ mặc
quần áo của tiểu thư đánh lạc hướng bọn họ, sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở
khách điếm!”

Vào thời điểm mấu chốt, Tiểu Hà phát huy bản chất trung thành của mình, cởi bỏ
quần áo của Bạch Tiểu Thố rất nhanh, rồi tráo đổi quần áo, Bạch Tiểu Thố chưa
kịp phản ứng, tiểu nha đầu kia đã chạy đi thật xa rồi.

“Tiểu Hà, em nhớ phải cẩn thận đấy!” Bạch Tiểu Thố đứng phía sau nhìn Tiểu Hà
đã chạy xa rống to một tiếng, nhanh chân chạy vào rừng cây.

Rừng cây rất rậm rạp, xanh um tươi tốt, khắp nơi đều là cây với cây, Bạch Tiểu
Thố chạy được một lát liền bị lạc đường.

“A……. Ta phải làm sao mới ra được chỗ quái quỷ này đây___” Bạch Tiểu Thố không
chạy nổi, chống người vào cây khô thở dốc, mắng ông trời, mắng tên Cửu vương
gia hèn hạ vô lương tâm.

“Xì xì xì”, đột nhiên Bạch Tiểu Thố nghe thấy trên cây có âm thanh kỳ lạ.

Nàng thản nhiên quay đầu lại nhìn, ngay lập tức sợ đến nỗi mặt vàng như đất,
co cẳng bỏ chạy.

Mẹ ơi, sao chỗ này lại có rắn, nàng sợ nhất là rắn mà. (chị này buồn cười,
trong rừng không có rắn thế ở đâu có?)

Sóng trước chưa yên, sóng sau lại tới.

Bạch Tiểu Thố lảo đảo chạy thật lâu, kết quả lại bị ngã vào trong vũng bùn,
không thoát ra được.

“Cứu mạng, ai tới cứu ta với _” Bạch Tiểu Thố không dám giãy giụa trong
vũng bùn, sợ càng giãy càng chìm, mình sẽ nhanh chóng chết, chỉ có thể kêu cứu
mạng thật to, hy vọng có người qua đường có lòng tốt cứu giúp cái mạng nhỏ này
của nàng.

Bạch Tiểu Thố kêu đến nỗi khàn cả giọng cũng không thấy nửa mống tới cứu mình.

“Ông trời, xin người thương xót, nếu như……… Nếu như có người lập tức xuất hiện
cứu con, con nguyện ý lấy thân báo đáp!” Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố kiệt sức,
bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời hứa nguyện.

“Bạch Tiểu Thố, có thật như lời ngươi nói không?” Bạch Tiểu Thố hứa nguyện
chưa được một phút, đã có một giọng nói lạnh lẽo vang lên trong rừng cây đáp
lời.

Chỉ trong chốc lát, Bạch Tiểu Thố đã thấy trên đỉnh đầu mình có hai người đang
bay tới, khiêng một nhuyễn kiệu.

“Oa! Rất có phong cách!” Trước kia nàng chỉ thấy trên TV, hôm nay được tận mắt
nhìn thấy, Bạch Tiểu Thố kích động đến nỗi quên sạch cả tình cảnh nguy hiểm
của mình.

Trường hợp này giống như người nổi tiếng lên sân khấu biểu diễn vậy, nếu rải
thêm một chút cánh hoa nữa thì vô cùng đẹp mắt!

“Bạch Tiểu Thố!” Nam tử trong nhuyễn kiệu không vui, cách tấm lụa mỏng nhìn vẻ
mặt háo sắc của Bạch Tiểu Thố đang bị hãm sâu trong vũng bùn, đôi mắt phượng
đen như mực khinh thường liếc xéo .

“Ngươi gọi ta?” Bạch Tiểu Thố bị giọng nói lạnh lẽo kia dọa cho giật mình, hồi
hồn lại, “Hắc hắc, soái ca xin thương xót cho người của ngài cứu ta lên đi!”

Mặc kệ nam nhân trong kiệu là đẹp hay xấu, nàng đều phải nhờ hắn cứu mình, còn
vấn đề lấy thân báo đáp, mới vừa rồi nàng chỉ tùy tiện nói thôi, không tính
toán gì hết.

“Bạch Tiểu Thố!” Lúc này, gân xanh trên trán nam tử đã nổi hết lên, môi mỏng
đỏ ửng hé ra hàm răng trắng như tuyết, rất u ám.

Nữ nhân đáng chết này, hắn biến thành như vậy đều là do nàng ta làm hại!

Nam tử nghiến răng, nhìn thị vệ bên người nói một câu.

“Đi kéo nàng ta lên!”

Nam nhân lạnh lẽo nhìn thị vệ của mình đang xách Tiểu Bạch Thố cả người dính
đầy bùn đến chỗ an toàn, mắt phượng đen láy toát lên sát khí.

Bạch Tiểu Thố, Bổn vương sẽ không bỏ qua cho ngươi!

“Cám ơn soái ca đã ra tay giúp đỡ, hẹn gặp lại, hà hà….!” Bạch Tiểu Thố được
cứu cũng cảm thấy nam nhân trong kiệu không phải loại người bình thường, quyết
định ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

Nàng không ngốc, đối phương đã biết tên nàng, khẳng định người đến đây không
có ý tốt!

“Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cố ý ở đây chờ ngươi, ngươi muốn đi đâu?” Vũ Văn
Tinh lập tức nháy mắt bảo thị vệ bên người kéo Bạch Tiểu Thố đang muốn bỏ chạy
đến bên cạnh mình.

Một trận gió thổi qua, làm cho màng lụa mỏng trên nhuyễn kiệu bay lên, lộ ra
gương mặt đẹp như ngọc của nam nhân, và một đôi mắt phượng đen láy chứa đầy
lửa giận.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.