Sắp hết tiết 4, là tiết thể dục rồi. Trước đó 10 phút, thầy giáo bên lớp Jungkook cho nghỉ sớm để kịp tay dọn dẹp dụng cụ bày ra trên sân. Còn bên Taehyung thì các anh chàng vẫn đang miệt mài luyện tập bóng rổ với nhau.
Từ nãy đến giờ, Taehyung cứ để ý, Jungkook chẳng thèm nhìn anh một cái đàng hoàng hay dịu dàng gì cả, lâu lâu chỉ là những cái liếc vô lí do. Chẳng lẽ là do ghen? Cơ mà lúc nãy cậu được mấy người kia để ý, anh cũng cảm thấy… Mải suy nghĩ, anh quên mất là mình đang dẫn bóng, lỡ tay, trái banh văng ra khỏi quỹ đạo cũng như sự điều khiển của anh, mất hướng, bay về phía lớp 10.
“Cẩn thận đấy!” Jimin la to lên khi trái bóng không ngừng tiến thẳng đến phía Jungkook cùng các bạn cậu.
“Chết tiệt!” Taehyung cắn răng chạy đến, nhưng tốc độ của trái bóng rổ nhanh quá, anh cố nhưng không kịp. Ai nấy cũng nghĩ là không kịp rồi, họ đều hoảng cả tim lên khi trái bóng đến sát mặt Jungkook. Không gian yên lặng một cách tĩnh mịch.
Cứ nghĩ rằng sẽ nghe thấy tiếng la thất thanh của một cậu nhóc. Nhưng không, trong phút chốc, Jungkook đã kịp dùng bàn tay mình đỡ lấy trái bóng trên tay. Ai nấy cũng ngơ ngác mở to mắt nhìn cậu. Riêng Jungkook thì trông thản nhiên vô cùng. Cậu chuyển bóng xuống kẹp bên eo trái, tay phải vừa chụp bóng đỏ ửng lên, có lẽ đau đấy, nhưng Jungkook chỉ vẫy vẫy tay cho đỡ nóng rồi thôi. Mấy đứa bạn xung quanh cậu la toáng lên, nhất là nhỏ bạn cùng bàn
“Trời ạ mày có sao không???”
“Xem kìa tay đỏ ửng lên hết rồi kìa!!!”
“Đau không? Đi phòng y tế nhé!” Thấy họ quan tâm lo lắng mình thế, cậu liền cười để chứng tỏ mình vẫn ổn
“Tao không sao. Mấy chuyện này bình thường thôi mà!” Nhìn Jungkook mạnh mẽ, cả đám liền cảm thấy yên tâm hơn.
Lúc này, Jungkook mới quay người nhìn sang Taehyung đang đứng giương đôi mắt nhìn mình. Đôi mắt ấy sao chẳng có vẻ lo lắng gì hết vậy, rõ là lúc nãy cậu mém bị lên trời rồi, sao trông anh chả có tí cảm xúc gì vậy. Nhưng hình như cậu hiểu lầm Taehyung mất rồi. Vì nghĩ tới cậu mà anh làm mất bóng, cũng vì thế mà anh đã lo lắng hơn ai hết ráng chạy lại. Mà cậu làm anh bất ngờ quá, chẳng biết nên phản ứng thế.
Bỗng, anh nhếch môi cười, cảm thấy người mình yêu thú vị phết, chụp được bóng thế kia hẳn là biết chơi bóng rổ rồi. Anh nhướn mày, ngón tay ngoắc ngoắc cậu lại, ánh mắt tỏ vẻ khinh thường và tự cao vô cùng, kiểu như “Lại đây thử xem!” Jungkook chau mày, hiên ngang đi đến chỗ Taehyung đang đứng, cũng là sân bóng rổ, vừa mạnh tay đập bóng xuống sân. Không ai truyền tai ai, họ đều hiểu cả hai sắp sửa đấu với nhau rồi. Jimin đứng bên ngoài
“Cái này hấp dẫn nè” rồi anh chạy đến mượn còi của thầy, huýt vang lên
“Sau đây là trận đấu của hai cao thủ Jungkook và Taehyung đến từ..” Chưa nói hết câu thì hai nhân vật chính đã nhăn mặt giận dữ nhìn ông trọng tài