JungKook tiếp tục công việc của mình mà chẳng hề hay biết có sự hiện diện của Taehyung ở đây. Chợt, có một âm điệu đi vào tai cậu
[ – Từ lần đầu gặp anh em đã nhận thấy rằng, chúng ta là của nhau như mảnh ghép định mệnh.
– DNA trong mạch máu em đang muốn nói rằng
– Người mà em bấy lâu kiếm tìm đây chính là người…..]
(Đoán đúng bài hát tặng tem😂)
Lời bài hát ấy, da diết quá, nó khiến cậu nhớ tới một người, người mà cậu luôn nhớ đến hằng đêm, người mà đã khiến cậu cười thật nhiều mà cũng khóc thật nhiều. JungKook dừng công việc của mình lại, gương mặt tươi tắn khi nãy bỗng trở nên trầm lặng. Cậu khẽ bảo JiMin cho cậu xin một ly Whiskey Green, thức uống ưa thích nơi đây của cậu. Nhấp hết ly rượu cũng là bài hát ấy kết thúc. JungKook như không tự chủ được bản thân, cậu cũng muốn giải tỏa nỗi buồn trong thâm tâm mình, đôi chân cậu dần bước lên phía sân khấu. Bên dưới, mọi người hò hét cả lên
“Hú Hú, em trai phục vụ đáng yêu kìa! Lên em ơi!”
Được cỗ vũ như thế, JungKook càng muốn hát thêm, rồi cậu cất giọng mình. Taehyung lập tức hướng về phía sân khấu khi nghe giọng hát ấm áp ấy vang lên. Anh không thể nào quên được, tiếng hát ấy, vẫn trong trẻo như lúc cả hai ở bãi biển đêm đó.
[Vì người tôi sẽ hạnh phúc, để cất dấu đi bao nhiêu suy tư trong trái tim này] Taehyung bước dần lại JungKook, bước gần lại hơn người con trai mà anh yêu thương ấy
[Vì người tôi sẽ mạnh mẽ để cất dấu đi cơn đau chôn sâu trong tôi những hao gầy] JungKook đặt cả cái tâm của mình vào bài hát khiến nó vang lên thu hút bao nhiêu người ngồi trong quán Bar ấy. Các cô nàng ngưng lắc lư mình, các anh chàng ông chú dừng hò reo, thậm chí cả những nhân viên trong đấy cũng bỏ quên công việc của mình để lắng nghe lời tâm sự của JungKook.
Taehyung chạm tay vào sân khấu, cảm nhận từng nỗi đau trong lời bài hát ấy. Nước mắt, JungKook đang khóc ư, sao tim anh nhói quá. Tiếng nhạc dừng lại cũng là lúc bài hát của JungKook kết thúc. Cậu cúi đầu chào cảm ơn những khán giả bên dưới đang vỗ tay không ngớt khen ngợi cậu.
“ JUNGKOOK!” Taehyung kêu lên khiến JungKook giật thoáng mình. Quá đỗi ngạc nhiên, sao Taehyung lại ở đây được chứ. Chẳng biết nên làm gì, cậu cúi đầu bỏ chạy.
“Này, dừng lại!”, lập tức, Taehyung đuổi theo sau. Anh chen qua dòng người đông đúc, chật chội. Len lỏi một hồi, anh mất dấu JungKook. Tức giận, anh chạy đến tìm JiMin
“Này, cậu ấy đâu rồi!” JiMin nháy mắt
“Cậu đừng làm loạn nữa, để cậu ấy yên đi.” Dường như hiểu được cái nháy mắt ám hiệu đó, Taehyung khẽ bước đi.
Lúc đó, JiMin cúi xuống dưới chân
“Cậu ta đi rồi.” JungKook nãy giờ trốn dưới đó, tim cậu đập loạn lên cả thôi