JungKook cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình lên. Đây là đâu vậy, không phải là nhà cậu. JungKook ráng chống tay ngồi dậy, đầu đau quá, cậu đang nằm trên giường của ai đây, toàn thân ê ẩm quá, cậu không cử động được nổi.
Ah, có một miếng dán giảm sốt trên trán cậu. Là ai đã làm vậy ta, JungKook ráng nhớ về tối qua, luồng kí ức đêm mưa đau buồn đó hiện về khiến JungKook càng thêm nhức nhói. Khung cảnh Yoongi và Taehyung ôm hôn nhau ấy, tại sao nó cứ vang vảng mãi trong đầu cậu thế này. Bỗng, có tiếng mở cửa
\”Em trai dậy rồi à?\”
JungKook quay đầu nhìn về hướng cánh cửa mở ra, nơi mà JiMin đang đứng cười thật tươi. Lúc này, cậu mới sực nhớ ra, tối qua, JiMin đã đưa cậu vào trú mưa trong một quán Bar, nơi mà anh làm việc, rồi sau đó cậu uống nhiều rượu quá và…
\”JiMin! Em xin lỗi, em lỡ uống nhiều quá rồi…\”
\”Uầy không sao đâu! Anh hiểu mà! Nếu em đã thức rồi thì nhanh xuống bếp ăn sáng nha! Anh chuẩn bị sẵn cả rồi.\”
\”Làm phiền anh rồi.\”
Nói rồi, JiMin đi khỏi, để lại cho cậu không gian riêng tư để có thể thoải mái làm vệ sinh cá nhân. Xem ra JiMin cũng là người tốt ấy chứ, cũng nhờ có anh ấy nên cậu chỉ sốt thôi, chứ nếu không chắc cậu nhập viện luôn rồi. Cậu nhanh chóng rồi đi vào căn bếp.
Đồ ăn đã được dọn sẵn trên bàn. Nào là Mì ý rồi cả Pizza… toàn là những món đắt tiền cả thôi.
\”Ngồi đi em!\”
\”Dạ\”
\”Ăn thử xem ngon không nè, anh làm đó!\”
\”Thế ạ! Anh giỏi quá!\” Nói rồi, cậu nếm thử một ít sốt cà thịt bằm trên dĩa Mì ý của mình
\”Ý! Ngon quá! Cả Pizza cũng là do anh làm à?\”
\”Ừ\” Anh cười tươi \”Em tự nhiên nhé!\”.
Trong đầu JungKook cứ nghĩ, nhiều thế này, làm sao mà ăn hết đây. Nhưng không, cậu lập tức loại bỏ suy nghĩ ấy khi thấy JiMin ăn. Anh ấy ăn mạnh thật, tốc độ nhai và nuốt của anh là gấp đôi lần cậu. JungKook cố tỏ ra không quá ngạc nhiên dù cậu rất muốn bật cười ra. Trông anh ấy chả khác gì một đứa con nít vậy. Ăn xong, JungKook đề nghị để mình rửa chén cho thì JiMin lắc đầu
\”Em là khách mà, không được đâu!\”
\”Nhưng mà, như thế thì kì lắm…\”
\”Thôi nào em trai, để anh, kẻo anh giận đấy!\”
JiMin đã nói thế rồi, sao JungKook có thể đòi hỏi thêm được nữa. Anh đứng dậy, gom hết chén dĩa trên bàn rồi để vào một ngăn tủ trông giống như một cái lò thì đúng hơn, mà trong đó có chia ra từng ngăn để sắp xếp chén dĩa.
\”Đó là…máy rửa chén a?\”
\”Em trai đoán trúng rồi! Thông minh quá!\”
Giờ cậu mới biết, hóa ra đó là lí do anh bảo cậu không cần phải phụ giúp. JungKook đảo mắt nhìn xung quanh, quả là nhà JiMin to thật nha! Căn bếp thôi cũng to bằng một nữa nhà cậu rồi.