Tem ạ❤️❤️❤️
Lịch: 1ngày/1chap
————–
“Ơ! Sao cậu lại ngồi đây?”
Giọng nói này, không phải rồi, không phải Taehyung đâu. JungKook im lặng, cúi đầu không nói gì. Hình như, bản thân cậu đã ảo tưởng quá rồi, đến giây phút đau buồn thế này mà vẫn nghĩ đến anh ta, cậu đã yêu anh quá nhiều rồi ư? Người thanh niên đó thốt lên ngạc nhiên
“Trông quen quen… Ớ kìa, không phải là cậu bé khối 10 hôm bữa chạy sang lớp anh tìm Taehyung đây mà!”
Lúc này, JungKook mới ngẩng đầu lên, nheo mắt để nhìn kĩ hơn. Khuôn mặt người trước mắt hiện rõ dần sau lớp màn mưa. Đúng thật, là anh ở lớp Taehyung đây mà. JungKook mở to mắt vì sự trùng hợp này.
“Ôi em trai, sao lại thành ra thế này, đi đi vào đây!”
Anh ta mở ra một cánh cửa nhỏ kế bên đấy. Thế mà nãy giờ JungKook không thèm để ý là có sự hiện diện của nó.
Anh ta dìu JungKook bước vào bên trong cánh cửa đó. Một căn phòng nhỏ với những bộ trang phục phục vụ được treo ngăn nắp trên dãy móc đồ. Còn chưa biết đây là đâu, anh ấy đã bảo JungKook đứng đây một lát, anh sẽ đi lấy cho cậu một bộ đồ khác để thay. JungKook đứng đợi, tiện mắt ngó quanh phòng, chỗ kia còn có cà vạt, rồi tạp dề.
Lắng tai kĩ một chút, cậu nghe có tiếng xập xình náo nhiệt phát ra từ nơi nào đó vang vảng sang. Điệu nhạc sôi động cuồng nhiệt thế này, không lẽ đây là…
“Em trai!”, cậu con trai đó xuất hiện cùng với một chiếc áo trơn thẳng sọc ca rô và một chiếc quần đơn giản thoải mái trên tay
“Em mặc vào đi, kẻo bệnh giờ!”
“Mà cái này…”
“Không sao đâu, anh mượn của đồng nghiệp ấy, em vào phòng thay đồ bên kia kìa.”
Bộ đồ ướt sũng của JungKook cũng quá nặng nề rồi, cậu quyết định nghe theo lời giúp đỡ quan tâm ấy. Thay bộ đồ vào, người thì nhẹ đi nhưng lòng cậu vẫn nặng trĩu nỗi đau. JungKook ngắm mình trông gương, chải lại mái tóc dính nước của mình, rồi khuôn mặt của Taehyung dần hiện ra.
JungKook lắc lắc đầu, ngăn chặn cảm xúc của mình lại. Cậu bước ra, tính rằng sẽ nói lời cảm ơn rồi đi về thì thấy anh kia cũng khoác lên mình một bộ đồ phục vụ.
“Ồ xong rồi à! Em mặc hợp lắm ấy!”
“Cảm..cảm ơn anh!” Anh bước lại gần
“Em trai tên gì nhỉ, anh có hân hạnh được biết không?”
“À, em là JungKook, rất vui được anh giúp đỡ ạ!”
“Hì không cần khách sáo, anh là JiMin!”
\”Vâng\” Anh tiếp lời
“À, sao em lại một mình dưới mưa thế? Cái tên Taehyung đâu?” Nghe tới đây, JungKook im lặng, cúi đầu, đôi mày trở nên ũ rũ khác hẳn dáng vẻ vui vẻ lúc nãy.
“Ah…Anh xin lỗi, có lẽ, làm em buồn rồi.” JungKook lắc đầu, ngước mặt lên cố cười thật tươi
“Có gì đâu anh! Em chả sao cả!” Dù cố che giấu, nhưng JungKook không thể qua mắt được JiMin Anh vẫn có thể cảm nhận rõ nỗi đau sau nụ cười đáng yêu ấy.
“Hay là…để anh mời em một đêm nha!” (Bắp: nói thật khúc này tự nhiên đầu óc tui nghĩ đi xa xôi lém😅)
“Dạ?”
“Hì, theo anh!” Nói rồi, anh dắt tay JungKook đến một căn phòng khác.
Đúng như JungKook nghĩ, nơi này chính là một quán Bar, phải nói là rất rộng lớn nha, người thì đông như kiến, ánh đèn lập lòe chớp chớp liên tục, tiếng nhạc lớn làm rung động cả một căn phòng. Đây là lần đầu tiên cậu được đặt chân vào đây, quả thật là náo nhiệt quá.
“Em ngồi đây đi!” JungKook ngồi lên chiếc ghế được JiMin kéo lại cho cậu, còn anh thì bước vào bên trong khu phục vụ.
“Ah! Vậy là anh là nhân viên ở đây!”
“Em đoán trúng rồi em trai!”, anh ta nháy mắt rồi vuốt tóc một cái
“Em uống gì nè!”
“Em…em chưa đủ tuổi đâu, với lại…”
“Uầy, em lo gì, ba anh là chủ quán Bar này mà! Anh khao!” Trong lòng có một chút áy náy, nhưng nếu cậu từ chối sự nhiệt tình này, cậu thấy lòng mình còn áy náy gấp đôi.
“Dạ vậy cho em… cái gì đó rẻ thôi!”
“Độ thế nào nè!”
“Dạ…vừa phải thôi”
“OK em trai!”
Trong lúc JiMin pha chế ly rượu cho cậu thì JungKook đưa mắt quan sát xung quanh. Ở đây, hầu hết đều là những anh chị cô chú bác lớn tuổi cả rồi. Vài nam thanh niên đang nâng ly mời cô nàng, chàng trai mà anh ta muốn tán tỉnh. Vài nữ tiểu thư mặc bộ đồ bó sát đang lắc lư theo điệu nhạc, khoe rõ từng đường cong quyến rũ.
Còn có vài ông chú ngồi chễm chệ trên chiếc ghế sofa, tay ôm lấy người đẹp chân dài ngồi ngay cạnh mình. Mấy cảnh này cậu thấy trên phim nhiều rồi, nhưng tận mắt thấy trước mặt thế này, cậu thấy có chút e ngại. Lỡ mà người ta phát hiện một đứa con nít chưa đủ 18 tuổi như cậu mà vô đây, chắc cậu chẳng biết sẽ phản ứng ra sao.
“Của em trai đây!”, JiMin đặt ly rưu màu xanh ngọc xinh xinh trước mặt JungKook, phá vỡ luồng suy nghĩ vừa rồi của cậu.
“Ah em cảm ơn! Nhưng mà anh này, em vào đây…liệu…” Biết được JungKook muốn nói gì, anh liền đáp lại một cách chắc chắn
“Em yên tâm, có gì, anh chịu hết!”
Nói rồi, anh quay sang chỗ vị khách bên kia, tiếp tục công việc pha rượu của mình. JungKook nâng niu ly rượu một lát, rồi cậu nhấc lên, nhấp thử một tí. Nó hơi chát, nhưng mà, vị rượu thấm dần rồi, cậu mới thấy nó rất thơm, mà cũng rất ngon nữa. Không quá đắng hay khó uống như mấy loại bia rượu khác, chắc là anh đặc chế cho cậu. JungKook tiếp tục thưởng thức ly rượu của mình.
“Ngon không em trai?” JiMin quay sang hỏi.
“Dạ ngon lắm anh!”
“Hì, nữa chứ?”
“Ah, nếu không phiền anh thì…”
“ Người đẹp lên tiếng sao mà phiền được.” JungKook nhủ thầm, xem ra JiMin này cũng ranh ma lắm.
—————–
Mấy chap sau Jikook lên ngôi🤗
Bắp🌽🌽🌽