Vừa đi, cậu mãi suy nghĩ về ba mẹ, về Taehyung , về chuyện đã xảy ra.Rốt cuộc thì, cậu nên làm gì tiếp theo để có thể hòa giải được tình huống này. Rốt cuộc thì phải làm thế nào, để cả hai bên, ba mẹ cậu và người yêu cậu đều vui vẻ và không phải phiền lòng.
Con đường cậu đi, vắng lặng, chợt, có tiếng phát ra từ một căn nhà phía trước cách cậu vài mét. Tiếng vang ấy như tiếng va đập của vật rắn gì đó, rất mạnh, rất dữ dội. Jungkook khựng lại thì chợt có một bóng đen chạy ra từ chỗ căn nhà phát ra tiếng kêu đó.
Người lạ đó đeo nón và khẩu trang kín mít, đứng đó, dưới phần khuất sáng của ánh đèn đường, trợn đôi mắt nhìn Jungkook . Hắn dần đi lại Jungkook , từng bước nặng trịch, ánh đèn soi rõ hơn. Lúc này cậu mới để ý, tay hắn đang cầm một con dao, có dính chất lỏng gì đó màu đen từ từ chảy nhỏ giọt xuống. Là…máu ư.
Jungkook dần lùi bước, cạu mà chạy, ắt hắn sẽ đuổi theo. Bỗng, có đèn nhà sáng lên. Người nhà đó ùa ra chào tạm biệt nhau như thể vừa mới kết thúc một bữa tiệc. Nhiều người, tên bóng đen đó lo lắng, quay lưng chạy đi. Jungkook cảm thấy biết ơn những người nhà đó lắm luôn, cạu lấy lại can đảm bước tiếp.
Bước ngang qua căn nhà mà tên bóng đen lúc nãy vừa chạy ra, Jungkook cảm thấy rợn sóng lưng lên. Tim đập nhanh, người run cầm cập, vừa tò mò mà vừa sợ hãi, Jungkook chẳng biết liệu có nên đi qua luôn hay là ghé vào xem chuyện gì xảy ra. Nhưng, chính cái tính cách hiếu kì ấy, Jungkook không kìm nỗi lòng liếc mắt vào căn nhà rồi.
Và rồi cậu cất tiếng la thất thanh khi thấy một người phụ nữ nằm trên vũng máu trước cửa nhà. Người dân quanh đó nghe tiếng cậu, vội chạy ra cũng hốt hoảng vì cảnh trước mắt. Jungkook nhanh chóng lấy chiếc điện thoại của mình và gọi đến số cảnh sát.
Ba mẹ cậu ở nhà, trễ thế này rồi sao Jungkook vẫn chưa về nhỉ. Hai ông bà lo lắng, gọi vào số của cậu con trai thì biết được tin cậu đang ở chỗ hiện trường giết người cách nhà cậu không xa. Ông bà liền chạy tới với tâm trạng sợ hãi vô cùng. Chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao Jungkook lại dính vào vụ án thế này, liệu không biết có sao không. Vừa tới nơi thì hai người thấy, hình như mình đến trễ mất rồi. Không biết từ khi nào, Taehyung đã đứng bên cạnh Jungkook
“Ba! Mẹ!” Jungkook kêu lên khi thấy họ. Bà mẹ ôm đứa con trai bé bỏng vào lòng
“Jungkook ! Không sao chứ con?”
“Dạ, con ổn mà” Trong lúc hai mẹ con hỏi han nhau thì ông bố đứng yên đó, đưa đôi mắt nghiêm nghị nhìn Taehyung đang cúi đầu chào
“Chào hai bác ạ”
“Cậu làm gì ở đây?” Ba cậu giọng trầm xuống. Taehyung vẫn bình thản nói
“Dạ, cháu vừa đi làm về, gọi điện hỏi Jungkook về chưa thì được biết em đang mắc kẹt ở đây. Thế nên cháu chạy lại liền” Nghe Taehyung nói, ông cảm thấy chạnh lòng.
“Em là Jungkook à?” Một người cảnh sát hỏi.
“Vâng, là em!”
“Mời em đi lấy lời khai với tôi” Gia đình cậu cũng được đặt cách đi theo thì họ chẳng có quan hệ hay quen biết với nạn nhân. Theo lời khai, thì Jungkook là người duy nhất thấy được thủ phạm dù không rõ khuôn mặt.
Người đó, cầm trên tay con dao thấm máu của nạn nhân, theo như cô nhớ là tay trái. Tướng người dáng đi, có thể là con gái, vì dáng người không quá to lớn. Người đó đội nón trùm lấy tóc, đeo khẩu trang và hơn thế nữa, hắn đứng ở góc khuất ánh đèn, nên càng khó nhìn ra hơn nữa. Chiếc mũ lưỡi trai màu đen, chiếc áo khoác cũng đen tuốt.
“Con nhất định phải cẩn thận đấy. Kẻo hắn ta lại tìm con để…” Người mẹ lo lắng khi biết được rằng lúc nãy hắn ta còn có ý định tấn công cậu.
Sau khi lấy xong lời khai của Jungkook , gia đình cậu vẫn phải ở đó để cuộc điều tra được tiếp tục. Theo như bên phía điều tra thì có bốn nghi phạm đều là người quen của nạn nhân. Bốn người họ hôm nay đều nói chuyện với cô gái xấu số, không có bằng chứng ngoại phạm cũng như có điều căm giận không tốt với nhau. Trong số đó, ba người là nam, người còn lại là nữ. Và người con gái có lẽ bị nghi ngờ nhiều nhất vì bóng đen theo lời khai của Jungkook có dáng người không quá to lớn. Nhưng khó khăn hơn nữa là hai trong ba người con trai kia, cũng có dáng người tương đối không cao.
Bên cạnh đó, gia đình Jungkook đang đứng xung quanh để bảo vệ cậu. Dù gì đi chăng nữa, Jungkook cũng là người duy nhất thấy được hung thủ, nếu mà lỡ cậu nhớ ra được gì hay nhận ra thêm điểm gì, điều đó sẽ khiến tên sát nhân sợ hãi. Chính vì thế mà, có thể hắn sẽ tìm đến mà giết cậu.
“Ơ, Taehyung đâu rồi?” Jungkook hỏi khi nhận ra anh chàng của mình đã biến đi đâu mất.
\”À, cậu ta vừa đi vào trong thì phải”
Mẹ cậu chỉ tay vào hướng hiện trường. Jungkook cũng lần lần vào bên trong theo anh. Trong những mẩu truyện trinh thám thì thám tử sẽ tập trung tìm vào những chi tiết dù là nhỏ nhất để tìm ra manh mối trong việc truy lùng hung thủ. Nhìn Taehyung cứ chăm chăm vào hiện trường đầy máu kia, Jungkook bật cười
“Anh tìm ra được manh mối gì chưa chàng thám tử?” Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng trả lời
“Chưa ạ”. Cũng là một dân của truyện trinh thám, Jungkook tò mò quan sát cùng Taehyung . Ba mẹ cậu nhìn hai cậu nhóc chẳng biết nói lên lời. Hai người họ nghe ngóng tình hình của cảnh sát, vừa tìm tòi
“Jungkook nè, hình như chỗ này là…”
“À em hiểu rồi” Cả hai cùng nở một nụ cười mãn nguyện như thể đã tìm ra chân tướng vụ việc.
—————–
Hôm qua Bắp ngủ quên😅😅😅😅
#Bắp