Minh Khiết đảo mắt qoanh người Tiểu Manh ánh mắt dâm dê không dời khỏi mặt nàng bàn tay lần qua eo nàng định ôm nàng vào lòng nhưng đúng lúc Tiểu Manh lách người ra khỏi tay hắn một tay dơ lên tát thẳng vào mặt Minh Khiết ,giật mình hứng trọn nguyên bàn tay nhỏ của Tiểu Manh vào mặt năm dấu nhón tay in lên má đỏ trót của hắn đau rát . .
-Cút ra tên đê tiện.
-Nàng đánh ta ,hahahaha nàng cần được dạy bảo nàng nên biết nghe lời phục vụ tướng công mình.
Minh Khiết mặt trợn lên hung hăng hắn tức giận trước cú tát của Tiểu Manh dơ tay lên linh lực tụ trong bàn tay hướng vào mặt của Tiểu Manh tát thật mạnh nhưng đúng lúc một bàn tay nắm lấy bàn tay hắn trong lòng bàn tay người vừa nắm cũng đang dùng linh lực chống lại linh lực của Minh Khiết hai người dàng co áp lực của linh lực ra tăng, một lúc mMnh Khiết trợn mắt nhìn Tiểu Thiên hắn là một người cao to thân hình cường tráng mặc một bộ xường xám tóc trắng buộc cao cả người tỏa ra một cỗ khí tức lạnh giá trong mắt hắn dường như có một con thú đang bị nhốt ở trong điên cuồng gào thét ăn tươi muốt sống bất kì sinh linh vào nhưng bên ngoài vẻ mặt giữ một nét lạnh lùng ,
-Ngươi là ai sao giám xem vào chuyện của bổn gia ta liệu đường cút ra không thì đừng trách.
Tiểu Manh lúc này lên tiếng .
– Bạch ca hắn bắt nạt muộn huynh đánh hắn đi.
Minh khiết nghe đến đây cũng hiểu ra .
– ô hắn là ca ca của muội sao thế thì cũng là tỉ phu tương lai của ta rồi người cùng một nhà cả hâh.
Lúc này Tiểu Thiên mới lên tiếng trong tay gia tăng linh lực.
– ngươi nói ai là tỉ phu của ngươi .
Cổ tay bị xoắn trật Minh Khiết cũng vận động linh lực chống cự chung quy hắn cùng cấp bậc với Tiểu Thiên nhưng do hắn tu luyện sơ sài cho qua chủ yếu dựa vào các loại đan được quý hiếm đề thăng thực lực nhưng trong người lại không có cái chút mẹ gì linh lực cả trái ngược với hắn Tiểu Thiên tuy không được bồi dưỡng nhưng ngược lại hắn sinh tồn trong môi trường của sinh tử kinh niệm đầy mình linh lực cũng cường hãn hơn người thường ẩn trong người hắn dường như có thêm một tầng sát khí lưu động quanh người bất kì lúc nào cũng có thể bộc phát sát cơ
Tay Minh khiết bị Tiểu Thiên bẻ sang bên trái đai đớn Minh khiết cũng la lên.
– Thả ta ra thả ta ra thằng khốn mày không thả tao ra tao sẽ giết chết cả nhà mày. Minh Khiết cổ tay như bị vặn đứt gào thét lên
Tiểu Manh thấy hắn bị Bạch Ca trừng trị cũng nguôi cơn giận trong người.
– Bạch ca thả hắn ra đi chúng ta không thèm để ý đến hắn nữa.
Sơn xoay cổ tay đạp vào mông Minh Khiết một cái khiến hắn đâm đầui xuống đất nhục nhã mồm chửi ầm lên.
– Thàng xúc sinh mi biết mày đụng phải ai không tao sẽ cho mày chết không toàn thây.
Vừa nói xong một bàn tay đẩy cổ của Minh kHiết lên một lưỡi dao sắc lạnh kề ngay trước cổ nhiệt độ lạnh lẽo từ lưỡi dao áp sát vào da thịt ,trên các đường hoa văn của lưỡi dao đang có thứ chất lỏng đặc sệt đang lưu động trên lưỡi dao nó là chất kịch độc màu đen óng .
– Mày nói thêm một lời nữa thôi mày sẽ biết thế nào là cái chết .
Minh Khiết cảm nhận được sự sắc lạnh trong lời nói mang theo một sự đáng sợ vô cùng một lời nói không phải nói rỡn mà là một lời thật sự ,trước cái chết cả người nắm run lên nỗi sợ hãi lan tràn toàn thân thể cái mồm cũng không dám nói nhảm in bặt.
Sơn thu lưỡi dao lại không thèm nhìn tên Minh Khiết ,Tiểu Manh cũng hả cơn giận trong nàng lại có vẻ vui sướng khi Bạch ca ca trừng trị cho tên lắm mồm một bài học .
Một hồi chạy lòng vòng Tiểu Manh cũng thấm mệt cũng đã muộn cả hai người cùng quay về phủ, nhưng Tiểu Thiên lại bảo nàng về trước hắn có việc cần gia ngoài một lúc,Tiểu Thiên bước trên hàng đá ven theo bờ con sông chảy giữa trấn ,hắn đi đến ngoài trấn nơi con sông vẫn chảy đi đến một bờ sông yên ắng mặt nước tĩnh lặng không một gợn sóng trên bờ một thảm toàn là hòn sỏi gần sông có những đám cỏ giấy mọc lởm trởm bên bờ sông những ánh sáng đom đóm lập lòe trong đêm mùi cỏ hương của mặt đất bốc lên dụi nhẹ thoang thoảng phảng phất cho không khí trên mặt nước một vài con cá chớp động phá vỡ sự tình lặng trên mặt nước ánh trăng sáng chiếu xuống con sông dập dờn theo từng cơn sóng nhẹ nhàng êm đềm cảnh vật thật sự mơ mộng ,Thiểu Thiên ngồi sống bên bờ sông đôi mắt nhìn lên mặt trăng hôm nay trăng tròn hình ảnh Nguyệt Ánh lại hiện lên trong tâm trí hắn nhớ nàng trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương người buồn cảnh cũng có vui đâu ,không gian yên tĩnh bỗng một tiếng nói cất lên phá vỡ không gian tĩnh mịc trong đêm
– Bạch ca ca thì ra huynh trốn ra đây.
Tiểu Manh lúc này lên tiếng nàng từ biệt Tiểu Thiên từ chỗ phủ của Hoàng Thất ,Tiểu Thiên đưa nàng về nhưng hắn lại bảo có chuyện đi ra ngoài Tiểu Manh cũng tò mò không biét đêm khuya ca ca lại có chuyện gì nên nàng âm thầm đi theo Tiểu Thiên,hắn cũng không đề phòng nên không biết Tiểu Manh theo sau lúc này Tiểu Thiên cũng giật mình nhất thời cũng giật mình chưa biết nói gì bối rối.
– À huynh huynh
– Huynh có tâm sự gì sao muội nhìn huynh có vẻ tương tư đó.
– Chắc có lẽ vậy .
Tiểu Thất cũng không phản bác chỉ nói lên như đồng ý.
Tiểu Manh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thiên nàng cũng đang thưởng thức cảnh vật xung qoanh một cảnh vật mơ mộng tâm tình của người thiếu nữ cũng thổn thức.
– Huynh yêu ai bao giờ chưa.
Tiểu Thiên nghe xong cũng hơi xửng sốt nhưng trong giọng nói của nàng lại có sự thành thật nên Tiểu Thiên cũng không đùa giỡn.
– Ờ ta đã yêu một người .
– Huynh kể cho muội đi.
Sơn trầm tư suy nghĩ rồi nói.
– Nàng và ta gặp nhau trong tình cảnh đối ngược nhau nàng muốn giết ta nhưng qua một khoảng thời gian và tình yêu của ta rành cho nàng thì đã yêu ta nhưng ta và màng chưa được bao lâu thì nàng đã bị một người mặc áo choàng đen cầm lưỡi hái đưa đi chia cắt ta và nàng.
Tiểu Manh cũng không biết người mang áo choàng đen là ai vì trong thế giới này không có định nghĩa về thần chết nàng chỉ tưởng tượng ra đó là một người xấu đã bắt người yêu của Bạch huynh đi.
– tên đó thật đáng ghét dám bắt đi tỉ tỉ của của Bạch Huynh đi.
– Huynh đang đi khắp thế giới để tìm được nàng .
– Huynh cố lên muội tin một ngày nào đó huynh sẽ tìm được tỉ tỉ
– Ta cũng không chắc có lẽ một thời gian dài sẽ rất dài hoặc có khi ta cũng sẽ không bào giờ tìm được nàng.
Câu cuối của Tiểu Thiên không nói lên lời chỉ đủ cho hắn nghe hắn không dám nói lên tình cảnh xấu nhất không muốn dập tắt đi một tia hi vọng trong hắn.
– Thế huynh nói cho muội biết đi ,tình yêu nó như thế nào.
Câu hỏi này của Tiểu Manh quá khó thời gian Sơn ở với Nguyệt Ánh cũng không quá lâu thậm trí còn không được một ngày nên hắn cũng không định hình được cái thứ tình cảm là tình yêu.
– À thì cái này nó rất khó nói nó là một sức mạnh vô hình gắn kết hai người lại với nhau nó cùng chung nhịp đập muốn là một hi vọng to lớn đặt cho nhau dù là muôn trùng cách trở nhưng vẫn cảm nhận được nửa kia của mình thế đó.
– Oa nó thật tuyệt vời .
– Ừ muội trong tương lai cũng gần thôi sẽ biết được nó khi nàng gặp được định mệnh của nàng .
– Muội sẽ gặp sớm thôi nhưng người đó chắc chắn phải oai phong lạnh lùng đẹp trai soái ca như huynh vậy nhưng không phải cái tính tham ăn như huynh đâu.
– Ờ tìm được người soái ca như huynh khó lắm đó có khi trên cả đời này chỉ có mỗi huynh thôi.
– Hứ cho dù đàn ông trên thế giới này chết muội cũng không thích huynh đâu.
Sơn lại hất tóc lên vẻ đẹp trai.
– Muội nói thật sao nhỡ may đến lúc đó muội lại đổi ý thì sao.
– Hứ không đâu muội thề luôn ,huynh cũng sướng thật đó được đi khắp thế gian tự do làm điều mình thích muội cũng được như huynh nhưng muội sinh ra không có linh lực không thể lu luyện pháp thuật cũng thân phận con gái của muội muội cũng không tự do làm điều mình thích .
– Muộn nghĩ bản thân mình yếu đuối thế sao ,không có linh lực thì là một kẻ bất tài ư không phải tất cả mọi thứ trên thế giới đều xuất điểm khác nhau mỗi người một chỗ có người ở buôn vạch địch cũng có người sinh ra đã không được như vậy mà còn chụi nhiều đắng cay của cuộc sống nhưng sẽ luôn có cách có con đường mà người đó phải vươn lên vượt qua nghịch cảnh ,không có ai là phế cả chỉ có không cơ sự quyết tâm.
– Huynh nói thật sao
– Đúng vậy muội cũng có một tín niệm riêng của mình hãy tự mình tìm lấy và cố gắng .
– Huynh nghĩ muội có điểm mạnh gì.
– Muội còn hỏi ta bản thân muội còn phải biết hơn ta chứ.
– Muội cũng không biết nữa.
– Huynh có biết một thứ sức mạnh to lớn nó đòi hỏi người sử dụng một ý trí thông minh và cần cù nó sử dụng đến những thứ vô hình nhưng nó lại là quy luật của thiên nhiên bất cứ ai có thể học được không cần linh lực hay phân biệt về hoàn cảnh và mọi thứ muội có muốn học không
– Có huynh nói cho muội biết đi.
– Đó gọi là tri thứ .
– Tri thức ???
Tiểu Manh ngơ ngác không hiểu cái từ Tiểu Thiên vừa nói .
– Nói đơn gian như thế này đây chỉ là một ứng dụng rất nhỏ cho cuộc sống muội ra chợ mua 3 con lợn mỗi con giá 3 đồng vàng thì muội tính làm sao.
Tiểu Manh vẻ đăm chiêu.
– Thì 3 con thì 5 cộng 5 cộng 5 là 15 đồng vàng.
– Đó chính là ở chỗ muội cần phải cộng rất nhiều nhưng với tri thức thì lấy 3 nhân 5 là 15 chỉ cần vậy thôi.
– Thì cũng như nhau mà huynh.
– Thế muội mua 135 con lợn thì muội lại cộng hết 135 con à.
– Tiểu Manh vẻ đờ đẫm màng cũng hiểu ra chỗ của Tiểu Thiên nói rồi không từ bỏ mồm lảm nhẩm cộng.
Sơn cười lên
– 135 con nhân với 5 thì đ 675 đồng vàng.
– Huynh sao cộng nhanh vậy.
– Đó là bình thường một phần nhỏ của tri thức.
Tiểu manh sáng mắt nhìn Sơn nàng như nhìn một vị thánh sống cầu khẩn .
Huynh dạy cho muội đi.
– Ừ ừ rồi ngày mai ta dạy cho muội.
Sơn chỉ ngón tay lên mặt trăng.
– Đã có người đạt đến sức mạnh của tối thượng của tri thức họ đã dặt chân lên mặt trăng .
– Oa thật sao huynh vậy trên đó có những gì huynh biết không.
– Ta biết nhưng không nói với nuôi.
– Đi mà huynh nói đi.
– Đó là một điều bí ẩn của tri thức huynh không nói được.
– Cóc thèm huynh nữa một ngày nào đó muội sẽ lên mặt trăng.
– muội nói thật không .
– Muội thề luôn đó sẽ là ước mơ của muội.
Hai người trò chuyện, một lúc sau cũng nửa canh đêm khuya ,hai người cũng đi về Hoàng Phủ .