Chương 364: Lõi Thăng Long
Tác giả: Slaydark
Tu Vô Tà, Hùng Vương Bảng hạng mười một, khác với hầu hết thiên tài Hùng Vương Bảng đương thời, Vô Tà không xuất thân từ thế lực lớn nào và có hành tung vô cùng bí ẩn, bí ẩn đến mức nhiều người quên cả sự tồn tại của hắn trên Hùng Vương Bảng.
Năm đó, Độc Hành độc chiến mười sáu thiên tài Hùng Vương Bảng, Vô Tà bị thương nặng nề nhưng vẫn sống sót và mất tích kể từ đó.
Nếu trong trận chiến đó, trừ Ngân Hà đánh ngang với Độc Hành, chỉ có bốn người được xác định có thể tự lực sống sót là Đoạn Tuyệt, Thiên Minh, Vân Phi, Thích Đông, còn lại hầu hết đều sống sót nhờ sự trợ giúp. Riêng Vô Tà thì khác, hắn bị thương nặng nhất nhưng người ta không thể xác định hắn sống sót là do tự lực hay do có người cứu giúp, cho nên Vô Tà có thể xem là một ẩn số.
Lúc này, gương mặt Vô Tà ẩn dưới lớp mũ trùm, tay hắn cầm con mắt vừa chiếm được đưa lên quan sát.
Đoạn Tuyệt và Trịnh Thiên Minh cùng lao đến.
Vô Tà từ từ đưa con mắt lên trán.
Khi đao của Đoạn Tuyệt và kiếm của Thiên Minh chém tới cũng là lúc Vô Tà đặt con mắt lên trán mình.
Ầm một tiếng, từ cơ thể Vô Tà đột nhiên tỏa ra một sức mạnh khủng khiếp đẩy văng cả Đoạn Tuyệt và Thiên Minh ra xa hàng trăm mét.
Sau khi Thiên Minh văng đi, Trịnh Phá Tư liền vượt qua Vô Địch và lao về phía Vô Tà.
Nhìn một Cực Hạn Chúa Tể lao đến, Vô Tà giơ tay cầm cán rìu to lớn sau lưng giơ lên và bổ thẳng về phía Trịnh Phá Tư.
Một rìu trông như đơn giản nhưng uy lực vô cùng khủng khiếp, Trịnh Phá Tư đang lao đến vội lách mình tránh né nhưng vẫn bị chém đứt một cánh tay.
Chưa kịp la lên vì đau đớn, miệng Trịnh Phá Tư đã bị Vô Tà lướt đến chụp lấy và giơ lên cao.
Trịnh Phá Tư cố giãy giụa, nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra linh hồn của mình đang bị hút vào tay Vô Tà, một cảm giác vô cùng đáng sợ!
Khi Trịnh Phá Tư điên cuồng giãy chết trên tay Vô Tà, ba bóng người từ dưới Long Cung lao lên như tên bắn và điên cuồng tấn công Vô Tà.
Ba người này là ba Chúa Tể khác của Thiên Cơ, vốn lãnh trách nhiệm ngăn cản các cựu tộc trưởng, cựu trưởng lão ở ẩn của Long tộc, nhưng nhận thấy đồng bọn gặp nguy cơ nên cả ba cùng lao lên.
Trước những đợt tấn công điên cuồng của ba tên Chúa Tể cấp cao, Vô Tà tạm thời buông Trịnh Phá Tư ra và lùi lại tránh đòn.
“Rút lui!” Lúc này Trịnh Thiên Minh vội hô to, ba tên Chúa Tể vội vàng bắt lấy Trịnh Phá Tư và quay đầu bỏ chạy.
Vô Tà định lao theo, nhưng hắn chợt phát hiện ra một mục tiêu khác, Tử Yên.
Trong đầu Vô Tà, con mắt không ngừng thôi thúc hắn tước đoạt linh hồn để khôi phục. Trong hàng triệu con người có mặt ở Long Thành hiện tại, có thể nói Chúa Tể là nguồn linh lực lớn nhất để Vô Tà hấp thu, nhưng con mắt lại thôi thúc Vô Tà tìm đến Tử Yên, một cô gái yếu ớt.
Tại sao? Vô Tà không biết, nhưng dường như hắn cảm nhận được linh lực của nàng khác biệt so với những kẻ khác…
Thuần khiết, vô cùng thuần khiết, thuần khiết không thua gì linh lực tự nhiên!
Vô Tà lập tức lao về phía Tử Yên.
Tử Yên hiện tại hoàn toàn không có khả năng phản kháng, nhưng nàng không hề tỏ ra sợ hãi, đối với nàng mà nói thì chết không có gì đáng sợ.
Bàn tay của Vô Tà vươn ra chuẩn bị tóm lấy chiếc cổ cao trắng ngần của Tử Yên…
Và rồi…
Dương trong dạng Thiên Long đột ngột hiện ra chắn trước Tử Yên và tung một đấm vào bụng Vô Tà.
Với cú đấm này, nắm tay Dương bị bao phủ trong một đóa hoa sen băng giá màu lam, trong mỗi cánh hoa sen lại có những luồng lửa đỏ máu đang rực sáng.
Ảo Liên Huyết Hỏa Cuồng!
Khi cú đấm chạm vào bụng Vô Tà, đóa hoa băng hỏa lập tức nổ như sấm rền và đánh văng Vô Tà ra xa.
Dương cũng bị phản chấn đẩy lùi và va vào Tử Yên làm nàng ngã ra sau, nhưng Dương linh hoạt xoay người kịp giơ tay ôm lấy làn eo mềm mại.
“Chỗ này nguy hiểm lắm biết không!” Dương nhíu mày mắng một tiếng rồi bế Tử Yên lên và vỗ cánh bay đi.
Tử Yên nằm trên tay Dương, gương mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, nàng ngập ngừng rồi giơ tay lên ôm cổ Dương một cách thẹn thùng.
Dương bế Tử Yên về phía nhóm Long Chúc Lôi, cả bốn người cùng Long Ngạo đang cố gắng cứu chữa cho Long Thiên Đạo.
Lúc này Long Thiên Đạo đang cực kì suy yếu, vốn bị ảnh hưởng nặng nề bởi phệ long trùng, lại chịu nhiều vết thương do chiến đấu sinh tử với Lý Đại Hùng.
Nhìn thấy Dương đến, Long Thiên Đạo rưng rưng mắt nhìn Dương và nói: “Xin lỗi cháu… Xin hãy giúp ta… cứu nhân dân Long Thành…”
Dương lắc đầu quay đi và đáp: “Xin lỗi! Ta không phải đấng cứu thế!”
Nói xong, Dương vỗ cánh lao đi, cũng là lúc Vô Tà lao đến, cả hai đâm thẳng vào nhau.
ẦM!
Va chạm khủng khiếp khiến cả Dương và Vô Tà cùng bật ngược ra xa.
Dương rơi lại về phía nhóm Long Thiên Đạo. Thấy nhóm người lo lắng nhìn mình, Dương bực mình quát: “Còn không mau di tản, xem ta ăn hành vui lắm hả?”
Lúc này bọn Long Thiên Đạo mới giật mình, phải rồi, ngoài miệng Dương nói không, nhưng điều hắn đang làm chẳng phải là cản đường Vô Tà để người dân có thời gian di tản hay sao? Bọn hắn lo lắng cho Dương, nhưng với đẳng cấp hiện tại thì ở lại chỉ làm Dương vướng bận, thay vào đó không bằng tranh thủ di tản toàn bộ nhân dân.
Dương lại lao vào tấn công Vô Tà, Vô Tà có con mắt của Thiên với sức mạnh khủng khiếp, còn Dương trong trạng thái Thiên Long với óc phân tích siêu phàm, cả hai chiến đấu với tốc độ và uy lực khủng khiếp khiến cho bầu trời Long Thành liên tục nổ tung, mặt đất vốn đã sụp đổ lại càng thêm vỡ vụn.
Người dân thì đã di tản lên các con thuyền chuẩn bị rời đi, khi nhìn cuộc chiến trên bầu trời, trong lòng họ cùng sinh ra một cảm giác kì lạ.
Cảm giác như Dương đang liều mạng chiến đấu với kẻ kia là vì bảo vệ họ.
Không phải do suy đoán vô căn cứ hay cảm giác nhất thời, mà cảm giác này rất chân thật và lan tỏa trong tâm hồn mỗi người con của Long Thành tạo thành sự cổng hưởng linh hồn lan rộng khắp mọi nơi.
Rồi có ai đó gọi to: “VÕ PHI DƯƠNG!”
Một người gọi, trăm người gọi, ngàn nười gọi, triệu người gọi, toàn bộ nhân dân Long Thành cùng gọi…
“VÕ PHI DƯƠNG!”
“VÕ PHI DƯƠNG!”
“VÕ PHI DƯƠNG!”
Tiếng gọi đồng thanh của hàng triệu người như hòa thành một khúc anh hùng ca bất diệt.
Dương không hiểu vì sao cả Long Thành lại hô tên mình, hắn chỉ biết dùng hết sức lực và tâm trí để ngăn cản Vô Tà cho đến khi người dân di tản.
Cũng không ai biết rằng, lời kêu gọi chân thành kia khiến cho một thứ đã ngủ say gần ngàn năm thức giấc…
Linh trí của Thăng Long!
Là linh trí thật sự chứ không phảo hư ảnh bạch long bị Dương hủy hoại, đó chỉ là một hư ảnh bảo vệ cho linh trí của Thăng Long thật sự, nói cách khác, đó là cơ chế tự vệ của Thăng Long.
Cả Long Thành lần nữa rung động, nhưng khác với những lần trước, lần này sự rung động khiến người ta có cảm giác tựa như một con quái vật khổng lồ đang chuyển mình tỉnh giấc.
Ai cũng biết năm xưa Long Ẩn cướp Thăng Long về Long Thành, nhưng ít ai biết Long Ẩn không cướp đi toàn bộ Thăng Long mà chỉ lấy đi bộ phận cốt lõi nhất.
Lúc này, tòa Long Cung rộng lớn vốn bị hủy hoại nặng nề đột nhiên biến đổi, lớp kiến trúc bên ngoài dần sụp đổ và một chiếc đầu rồng khổng lồ trồi lên.
Cả tòa Long Cung vốn chính là phần bị Long Ẩn cướp đi ngày xưa, phần đầu Thăng Long, nơi chứa đựng cấu tạo cốt lõi và cả linh trí của Thăng Long, nơi này còn được gọi là Lõi Thăng Long.
Sau khi cái đầu rồng khổng lồ trồi lên, cả Long Thành vốn đã vụn vỡ cũng bắt đầu biến đổi, mặt đất Long Thành dần nổi lên và tách ra theo hình xoắn ốc lấy Lõi Thăng Long làm trung tâm.
Cả Long Thành biến thành hình một con rồng khổng lồ đến mức hùng vĩ!
Trải qua tám trăm năm tồn tại dưới Long Thành, Lõi Thăng Long đã dần kết nối với toàn bộ cấu trúc của Long Thành để có được hình dạng như ngày hôm nay.
Dương và Vô Tà vẫn đang điên cuồng chiến đấu, nhưng Dương ngày một yếu thế, trạng thái Thiên Long của hắn đã đạt đến giới hạn và chuẩn bị biến mất.