Chương 362: Thiên Nhãn
Tác giả: Slaydark
“Đừng làm điều vô ích nữa, Minh Châu chết là điều cần thiết.” Dương lãnh đạm nói, dù trong đầu óc mơ màng của hắn thì hắn cũng không biết tại sao hắn lại mở miệng nói câu đó.
Mà sau khi Dương nói xong, từ xa có một tiếng nói đáp lại: “Đừng nói nhiều nữa! Nếu Minh Châu cần thiết phải chết, vậy cái thứ khiến Minh Châu cần phải chết kia cũng nên hủy diệt đi!”
Khi kẻ kia nói, Dương mơ hồ nhìn thấy phía đối diện là một bóng người đang giơ một thanh kiếm lên cao rồi bổ xuống.
Trước nhát kiếm hủy thiên diệt địa, Dương phất tay đưa một vật trông như một quyển sách hư hư ảo ảo…
Và đột nhiên có một bóng hình tuyệt mỹ hiện ra chặn trước đường kiếm.
“Như Ý!” Dương giật mình gọi cô gái, nhưng đã muộn, đường kiếm chém xuyên qua cơ thể Như Ý rồi chém vào quyển sách.
Va chạm khiến gần như vạn vật nổ tung, quyển sách rách toạc thành hàng trăm mảnh bay tứ tán, bản thân Dương cũng vỡ tung theo vụ nổ…
Dương mơ hồ lấy lại ý thức, dường như những hình ảnh kia chỉ là một giấc mơ, hoặc là một ký ức nào đó từ sâu thẳm ngàn xưa, hắn không biết…
Long Thành sụp đổ mỗi lúc một nhanh, khung cảnh tráng lệ hàng ngàn năm qua giờ chỉ còn thảm cảnh tận thế.
Trên bầu trời, hư ảnh bạch long khổng lồ vẫn đang lượn quanh bầu trời tựa như đang chờ đợi.
Một nhóm người đang đua nhau lao về phía bạch long, dẫn đầu là Thích Đông, Thâu Thiên, theo sau là Sùng Hạo, Hoài Bão, Trịnh Thiên Minh và những tướng lĩnh cấp cao của Hà Thành.
Trịnh Thiên Minh muốn đoạt Thăng Long, tướng lĩnh Hà Thành muốn thu hồi Thăng Long, Thích Đông và Thâu Thiên muốn hôi của, Hoài Bão có Tề Thiên Ma Tôn thôi thúc, còn Sùng Hạo vì trực giác mà muốn tiếp cận hư ảnh bạch long.
Mà khi nhóm người lao lên từ khắp các phía thì đột nhiên từ dưới mặt đất, ngay vị trí trung tâm của Long Cung, một khối băng hỏa hình nụ hoa khổng lồ đâm thủng Long Cung vươn thẳng lên bầu trời rồi dừng lại ngay trung tâm quỹ đạo bay của hư ảnh bạch long.
Nhóm người đang lao đến liền giật mình khựng lại, dù còn cách xa một khoảng cũng có thể cảm nhận được uy hiếp khủng khiếp tỏa ra từ nụ hoa được tạo thành từ băng và hỏa kia, uy hiếp này giống như người ta đứng trước một quả bom đã châm ngòi, chỉ cần nhìn thấy thôi đã đủ sợ.
Mà lúc này, hư ảnh bạch long đang lượn lờ đột nhiên gầm lên hung tợn rồi lao thẳng về phía nụ hoa đang dần hé nở.
Khi đầu bạch long lao đến cũng là lúc những cánh hoa hé nở, một bàn tay nhẹ nhàng giơ ra.
Đầu bạch long lao đến với tốc độ và uy lực đủ để hất trọng thương một Chúa Tể, vậy mà khi cánh tay kia giơ ra, đầu bạch long như va vào một bức tường vững chắc, ầm một tiếng rồi bật ngược ra.
Những cánh hoa vẫn tiếp tục hé nở, lộ ra bên trong là một người thanh niên trẻ tuổi, thân thể trần trụi của hắn nhanh chóng được cánh hoa bọc lại thành một lớp áo choàng băng hỏa.
Gã thanh niên này đứng trên đài hoa, đôi mắt nhắm lại, gương mặt bình thản, trên thân toát ra khí tức thần thánh khiến người kính sợ.
Mà khí tức này hoàn toàn khác biệt với những gì người ta biết về hắn, phải, hầu như tất cả những người có mặt trên chiến trường hiện tại đều ít nhiều biết về hắn, vì hắn là Võ Phi Dương.
Nhưng Võ Phi Dương hiện tại rất khác biệt…
Hắn nhắm hai mắt, nhưng chỉ những người ở khoảng cách gần mới thấy ở giữa trán hắn có một vết cắt kì lạ.
Hoài Bão, Sùng Hạo, Thích Đông, Vô Địch, Thâu Thiên, Trịnh Thiên Minh, kể cả Độc Hành lẫn Đoạn Tuyệt đều nhìn về phía Dương với ánh mắt nghi hoặc và đề phòng.
Trong bọn hắn có một cảm giác cực kì nguy cơ…
Và rồi, vết cắt giữa trán Dương hé mở, lộ ra bên trong là một con mắt.
ẦM!
Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy con mắt thứ ba trên trán Dương, bản thân Sùng Hạo lập tức Long hóa cấp độ hai, thậm chí trạng thái phá xích tối đa cũng mở ra, trở thành dạng Xích Vũ Bạch Long.
Bản thân Hoài Bão cũng lập tức Tiên hóa, Thần Ma Vô Lệ kích hoạt Tề Thiên Biến, đôi cánh trong suốt trên lưng hắn liền chuyển sang dạng ma vũ.
Thâu Thiên biến thành dạng chiến đấu đầu như sói thân như ngựa, nhe răng gầm gừ đầy đe dọa.
Trịnh Thiên Minh, Long Ngạo, Vô Địch, Độc Hành, Đoạn Tuyệt và những người có mặt đều lập tức chuyển sang trạng thái mạnh nhất có thể một cách gần như vô thức, riêng Thích Đông thì lập tức quay đầu bỏ trốn. Vì bản năng nói cho bọn hắn biết rằng bản thân đang đối mặt với một nguy cơ cực kì khủng khiếp!
Hư ảnh bạch long sau khi bị đẩy bật ra lần nữa lao đến, mà Dương thì bình thản bước tới một bước, hắn nhẹ nhàng chỉ một ngón tay ra vừa đúng lúc cái đầu hung tợn của bạch long cắn đến.
Ngón tay Dương chạm vào răng nanh của bạch long một cách từ tốn nhưng vô cùng chuẩn xác, và sau cái chạm đó, hư ảnh bạch long dài hàng trăm mét lập tức, là ngay lập tức, đông thành băng giá.
Toàn bộ những người chứng kiến trên khắp chiến trường không khỏi sởn tóc gáy, vừa vì sợ hãi, vừa vì cái lạnh khủng khiếp kia lan tỏa ra khắp mọi nơi.
Mà khi cả chiến trường chưa hết sợ hãi, Dương lại thu tay về, và rồi trên khắp cơ thể của hư ảnh bạch long bị đông thành băng long kia đột nhiên sáng rực lên một màu máu, màu của Huyết Ảnh Yêu Hỏa, và ầm một tiếng, hư ảnh bạch long vỡ trăm triệu mảnh hóa thành hơi sương rãi khắp chiến trường.
Thăng Long, truyền thuyết ngàn năm, bị một ngón tay hủy diệt?
Cả Long Thành rộng lớn với hàng triệu dân giờ đây hoàn toàn im lặng. Có sợ hãi, có bất ngờ, có khó tin, có nghi vấn…
Nhưng không ai dám lên tiếng, kể cả trẻ em cũng nín khóc vì sợ thằng kia nó chọc một phát là mất…
Im lặng kéo dài, cho đến khi Sùng Hạo vỗ cánh lao đến, Chấn Thiên thần kiếm tỏa ra Chiến Quang đỏ rực mang theo Thần lực được giải phóng bổ thẳng xuống đầu Dương.
ẦM!
Khi Chấn Thiên điên cuồng bổ xuống, một đóa băng liên khổng lồ từ vai Dương mọc lên và ngăn cản lưỡi kiếm.
Rắc rắc rắc…
Sùng Hạo nghiến răng dùng toàn lực nhấn kiếm bổ sâu xuống làm băng liên nứt vỡ, nhưng càng nhấn xuống thì lưỡi kiếm càng bị băng giá khóa chặt.
Trong khi đó, Dương nhẹ nhàng đẩy tay vào ngực Sùng Hạo.
BINH!
Chỉ một cái đẩy tay nhẹ nhàng, vậy mà khi bàn tay Dương chạm vào ngực mình, Sùng Hạo có cảm giác như lồng ngực nổ tung, cả cơ thể nhộn nhạo giữa nóng và lạnh, đồng thời cơ thể hắn bị đẩy bay với tốc độ như đạn bắn, đâm xuyên và lồng bảo vệ rồi tiếp tục văng đi như thủy lôi thêm hàng trăm mét mới có thể cưỡng ép dừng lại, chỉ một đẩy, Sùng Hạo trong trạng thái mạnh nhất, trọng thương.
Và Chấn Thiên thần kiếm thì vẫn bị đóa lam liên trên vai Dương khóa lại.
Vẫn bình thản đến đáng sợ, Dương nhẹ nhàng cầm lấy cán kiếm Chấn Thiên mà không chịu bất cứ phản kháng nào. Với thanh kiếm to lớn trên tay, Dương giơ kiếm ra ngược sau lưng một cách chậm rãi nhưng lại vừa chuẩn xác ngăn cản mũi kiếm Phong Vân của Hoài Bão.
Phong Vân kiếm bị ngăn cản nhưng tay còn lại của Hoài Bão vẫn còn Sắc Mệnh Chi Bảo ấn, Hoàng Đế Ấn kích hoạt, dấu ấn hoàng kim lóe lên và vỗ thẳng xuống đầu Dương.
Nhưng mà kể từ lúc Dương giơ Chấn Thiên ra sau lưng để ngăn cú đâm của Hoài Bão thì Lam Sơn Kiếm Trận cũng đã được Dương dùng Chấn Thiên kích hoạt. Khi Hoài Bão giơ Sắc Mệnh Chi Bảo ấn lên chuẩn bị đóng xuống thì bia đá Vĩnh Lăng Bi cũng hiện ra ngay phía trên Hoài Bão, bia đá ngàn giáng xuống đè Hoài Bão đâm thẳng xuống mặt đất.
Ngay khi Hoài Bão bị đè xuống, Trịnh Thiên Minh và Đoạn Tuyệt đồng loạt lao lên.
Đoạn Tuyệt dừng giữa không trung, Ô Long Đao giơ cao, linh lực như vô cùng vô tận cùng với luồng khí hắc ám trên lưỡi đao tỏa ra ngút trời khiến cho cả Long Thành như tối sầm lại.
Nhất Đao Đoạn Tuyệt!
Một đao mang sức mạnh của Đoạn Tuyệt kết hợp với Tà Linh và Thần lực của Thủy Tinh bổ xuống như bầu trời sụp đổ, uy lực và sắc bén đến mức người chứng kiến có cảm giác như một đao kia có thể chẻ đôi bầu trời!
Mà phía bên kia, Trịnh Thiên Minh đứng trên vòng tròn âm Dương, tay cầm một lá bùa giơ ra rồi dùng Hắc Diễm đốt cháy.
Khi lá bùa cháy rụi, nụ hoa băng hỏa dưới chân Dương đột nhiên hiện ra một vòng bát quái đồ khổng lồ, vòng bát quái âm dương với linh lực của Trịnh Thiên Minh kết hợp bùa chú đặc biệt của Cao Biền xoay tròn và tạo ra áp lực khủng khiếp đủ khiến linh hồn cấp Chúa Tể bị ép cho tan rã.
Bát Quái Âm Dương Trận!
ẦM!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho toàn bộ kiến trúc bên dưới vỡ tung, người có mặt trong khu vực quanh Long Cung bất kể đẳng cấp đều bị đẩy văng ra hàng trăm mét.
Va chạm khủng khiếp đến từ lúc chiêu Nhất Đao Đoạn Tuyệt chém về phía Dương, cũng là lúc một người sắt đen khổng lồ cao hàng chục mét hiện ra sau lưng Dương.
Hắc Phù Đổng trong dạng Cực Đại Phù Đổng!
Cực Đại Phù Đổng sau lưng Dương giơ hai bàn tay sắt khổng lồ chụp lấy đường đao tạo ra va chạm khủng khiếp kia.
Cũng trong lúc đó, Tam Phẩm Liên Hoa đồng thời xuất hiện và bay lơ lững quanh Dương, đóa hoa vàng kim tỏa sáng kết hợp với băng giá của Ảo Liên Huyền Hậu tạo thành một bức tường bảo hộ ngăn trở Dương khỏi áp lực từ Bát Quái Âm Dương Trận của Trịnh Thiên Minh.
Chấn động sau va chạm dần tan đi để lại một tầng quang bụi dày đặc, một bóng hình thoắt ẩn thoắt hiện, nhanh như chớp và vô hình như bóng ma lướt về phía Dương.
Khi làn sương khói tan đi cũng là lúc bóng dáng kia hiện ra ngay trên đầu Dương.
Nhất Ảnh Độc Hành!
Hắn hóa thành một con quỷ hung tợn, bàn tay dài và sắc nhọn vồ thẳng xuống đầu Dương, không hoành tráng, không cầu kỳ, nhưng cú vồ kia khiến cho Cực Hạn Chúa Tể cũng thấy tê da đầu vì sự nguy hiểm và đáng sợ.
Nhưng mà khi bàn tay quỷ kia vồ xuống, một bàn tay đen từ hắc niệm kết thành giơ ra chụp lấy cánh tay quỷ của Độc Hành và kéo Độc Hành về phía Dương trong khi Dương từ tốn rút Nghịch Thiên Kiếm ra nhẹ nhàng giơ lên khi đầu Độc Hành đang bị kéo đến ngay mũi kiếm.
Không có âm thanh, không có máu chảy, lưỡi kiếm Nghịch Thiên đâm xuyên qua đầu Độc Hành và khiến đôi mắt đỏ ngầu của hắn trở nên vô thần, từ từ nhắm lại và trở lại thành một Độc Hành vô hại.
Những người còn lại thì khỏi phải nói, không ai có bất cứ khả năng nào để đánh bại Dương, kể cả Cực Hạn Chúa Tể.
Mà lúc này, cơ thể Dương biến hóa, vảy rồng đen mọc ra khắp cơ thể, đôi cánh đen, đuôi rồng và sừng rồng hiện ra.
Sau đó, hai đôi cánh trắng như thiên thần cũng mọc ra.
Trạng thái Thiên Long hoàn toàn mở ra.
Khác biệt duy nhất là ở giữa trán Dương vẫn còn con mắt thứ ba.
“Thiên Nhãn?” Lý Thần Vũ vẫn luôn quan sát con mắt thứ ba kì lạ trên trán Dương và trông như đang lục lọi kí ức để tìm hiểu đột nhiên giật mình thốt lên.
“Có lẽ chính là nó, con mắt trái của Thiên!” Trong đầu Lý Thần Vũ, một giọng nói thâm trầm đáp lại.