Chương 56: Hắc sắc thí luyện 13
Ở trên tất cả các khán đài liền thét lên những những thét đầy kinh ngạc:
“Thiên Ma Ha công…”
“Cái gì, đó là quỷ đầu, không lẽ hắn đã luyện thành tầng thứ tư.”
“Thật kinh tởm, thứ gì mà xấu xí đến vậy.”
“Rồi, rồi, thằng Vô Sinh toi rồi, tội nghiệp thằng nhỏ, đã vô sinh còn bị chết yểu.”
“Lạy thần men, thứ gì kinh khủng đến vậy.”
“ Tên này không phải là kỳ tài ngàn năm của Sát Dương tông sao? Sao ta nghe nói hắn chỉ mới luyện thành tầng hai?”
“Ngươi ngây thơ quá, có biết cái gì gọi là 'binh bất yếm trá' không?”
Trong lúc này ở phía dưới sân đấu, con quỷ to lớn liền kêu gào mãnh liệt. Sau đó nó ầm ầm lao đến phía Vô Sinh, biểu tình vô cùng hung tợn.
Phía bên kia Vô Sinh bỗng nhiên mở to đôi mắt, miệng hét lên một tiếng. Sau đó vung thanh đại đao chém một phát thật mạnh vào không trung. Một đao vừa chém xuống, liền mang theo linh khí cuồn cuộn, linh khí này liền kết lại thành một con hổ to lớn dị thường. Con hổ này vươn nanh múa vuốt, mắt nhìn chằm chằm về phía con quỷ. Sau đó gầm lên một tiếng đầy uy lực, rồi lao thẳng đến thân hình quỷ dữ.
Ngay khi con hổ và quỷ dữ chạm vào nhau, liền tạo thành một luồng khí áp cường đại. Luồng khí áp này bức ra bốn phía, tạo thành những trận cuồng phong thịnh nộ.
Nhưng con hổ và quỷ dữ dường như không phải là một hư ảnh. Mà nó như những thực thể sống vậy, chúng nó đang cào xé lẫn nhau, tạo thành một cục diện bất phân thắng bại. Con hổ thì miệng gầm rống không ngừng, thân hình nhớm lên cao cố vung bàn tay đầy vuốt nhọn mà cào đến quỷ dữ. Nhưng quỷ dữ đâu có chịu thua kém, nó liền phát ra những tiếng ma rên quỷ khóc, rồi cũng lao đến quyết ăn thua đủ cùng con Hổ.
Đôi bên cứ tạo thành một cục diện phân tranh tàn khốc, không ai chịu nhường ai chút nào. Còn Vô Lệ và Vô Sinh thì giờ đây đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, hai tay kết ấn, dường như đang điều khiển quỷ dữ và con hổ kia.
Trong lúc này chợt dị biến xảy ra, con hổ bắt ngờ cắn được một phát vào cổ họng của con quỷ. Nhưng con quỷ cũng kịp thời dùng khúc ruột của mình mà xiết chặt cổ họng con hổ. Sau đó tay phải nó vung khúc xương lên như một thanh đao sắc bén, liền chém vào đầu con hổ từng nhát một.
Những nhát dao vừa chém xuống thân hình con hổ, liền tạo ra những vết thương loang lổ trên đó. Khiến cho con Hổ giờ đây gầm rú liên hồi, trông vô cùng đau đớn. Khiến cho ở phía bên kia, Vô Sinh dù đang ngồi xếp bằng nhắm mắt, nhưng trên gương mặt tràn đầy vẻ đau đớn. Nhưng không vì thế mà con hổ bỏ cuộc, nó vẫn xiết chặt cổ họng con quỷ, còn bàn tay nó thì tát liên tục vào thân hình quỷ dữ.
Con quỷ dữ cũng phải chịu vô vàn vết thương sâu hút. Nhưng nó không chịu bỏ cuộc, liền hét lên một tiếng, tay vung khúc xương chứa đầy ma khí cuồn cuộn, đâm một nhát vào bụng con hổ.
Sau đó một màn quỷ dị xảy ra, gương mặt Vô Sinh bất ngờ đau đớn đến tột cùng. Miệng hắn bắt ngờ phun ra một ngụm máu tươi tanh tưởi, sau đó ngã nhào xuống đất, nằm bất động.
Trong khi con hổ ở trên không trung cũng bất ngờ biến mất, không còn chút hình dáng.
Thấy như vậy, quỷ dữ liền đổi ánh nhìn về phía Vô Sinh, trông đôi mắt nó giờ đây đang cuộn sát khí.
Nhưng giờ đây một màn quỷ dị khác lại xảy đến. Một luồng ánh sáng màu tím bất ngờ từ trên khán đài lao xuống sân đấu. Ngay khi vừa chạm xuống sân đấu, liền hiện ra một lão nhân già nua. Lão nhân này gương mặt thâm độc, nhìn chằm chằm về phía Vô Lệ nói:
“Thắng rồi thì thôi, cớ sao còn muốn giết cháu ta.”
Ngay sau đó, lão nhân kia không đợi Vô Lệ trả lời, liền một tay nắm lấy thân hình Vô Sinh. Rồi hoá thành một luồng ánh sáng màu tím bay khỏi sân đấu.
Trông lúc này quỷ dữ trên sân đấu, bất ngờ gầm rú một tiếng, rồi hoá thành một luồng ma khí màu đen, tiến nhập vào người Vô Lệ. Sau đó Vô Lệ từ từ đứng dậy, bước lên trên khán đài.
Trong lúc này, trên khắp các khán đài đều xôn xao bàn luận:
“ Không thể nào, Mãnh Hổ Phục Ma công mà lại để thua Thiên Ma Ha công được.”
“ Hừ, ngươi thì biết cái gì? Tên Vô Sinh kia chỉ mới luyện thành tầng một. Còn Thiên Ma Ha công của Vô Lệ đã luyện thành tầng thứ tư.”
“ Đúng rồi, thực lực chênh lệch như vậy, dù Mãnh Hổ Phục Ma công có là công pháp trảm yêu trừ ma, cũng đành bó tay.”
Trong lúc đó, vị trung niên nhân đứng ra ồm ồm nói vang:
“ Xin chào các vị đồng đạo, tôi xin thông báo vòng thi đấu thứ hai xin chính thức khép lại. Và sau đây, sẽ là thời gian nghĩ ngơi. Trước khi bước vào vòng thứ đấu thứ hai. Bao gồm trận đấu thứ nhất, Sùng Ngạo và Vô Lệ. Trận đấu thứ hai Hoàng Thiên Vũ và Liễu Như Yên…”
Ở phía trên khán đài, từng dòng người lũ lượt rời khỏi chổ ngồi, họ đang bước ra khỏi khán đài. Trong lúc A Ngố đang bước đi ra ngoài, thì một bóng nữ nhân phía sau nói vang:
“ Công tử, đợi đã!”
Ngay khi A Ngố vừa quay lại thì nhìn thấy một nữ nhân mỹ miều, thân mặc áo trắng. Thấy vậy hắn liền nói:
“Cô nương tìm ta có việc gì?”
Nữ nhân đó liền nói:
“ Thật ra cung chủ sai tiểu nữ đến tìm công tử, người có chuyện cần nói.”
A Ngố nghe vậy liền thoáng nhíu mài, rồi nói:
“ Cung chủ có phải là Băng Trưởng lão?”
Nữ nhân đó liền gật đầu nói:
“Đúng rồi, chính là Băng Trưởng lão.”
A Ngố liền mỉm cười, rồi nói:
“Cô nương, xin hãy dẫn đường.”
Sau đó nữ nhân kia liền dẫn A Ngố một mạch đến một căn phòng nhỏ. Lúc này ở trong căn phòng chỉ có mỗi một mình Băng Di đang ngồi đó uống trà. Nàng vừa thấy A Ngố, liền nhếch mép cười nói:
“Ngươi coi bộ đã khôi phục không ít, nào ngồi xuống ta có việc muốn nói.”
Sau đó nàng quay sang nhìn vào nữ nhân kia nói:
“Ngươi ra ngoài đóng chặt cửa, không cho ai vào đây.”
Lúc này A Ngố liền nhẹ nhàng ngồi xuống một cái ghế, rồi nói:
“Không biết trưởng lão tìm đệ tử có việc gì?”
Băng Di không vội vàng trả lời, mà nàng tay bưng ly trà hớp một ngụm. Rồi nhìn về phía A Ngố nói:
“Trận đấu sắp tới, ngươi nắm bao nhiêu phần thắng?”
A Ngố nghe Băng Di hỏi vậy liền đáp lời:
“ Sáu phần.”
Băng Di nghe vậy liền tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nói:
“Ngươi tự tin đến vậy, phải chăng đã có đối sách?”
A Ngố liền khẽ nhếch mép cười, rồi nói:
“ Chỉ là chút mưu hèn kế bẩn, không đáng nhắc đến.”
Băng Di nhìn biểu tình hắn như vậy liền thở dài, dường như nàng trút được một chút gánh nặng trong lòng. Rồi từ từ nói:
“ Nếu là như vậy, ta có phần an tâm rồi. Nhưng ngươi có cần hỗ trợ thứ gì không? Ta đây tuy không có pháp bảo nào phù hợp với ngươi, nhưng nếu ngươi cần, ta sẽ cố gắng giúp đỡ.”
A Ngố nghe vậy liền tỏ vẻ hài lòng, rồi nói:
“Thật ra đệ tử cũng muốn tìm một thứ, nhưng trưởng lão nói như vậy, đệ tử nghĩ người sẽ giúp được.”
Sau đó hắn kề sát vào tai Băng Di lầm thầm to nhỏ vài câu. Chỉ chốc lát gương mặt Băng Di từ kinh ngạc, lại chuyển sang tươi cười, rồi nói:
“Không thành vấn đề, chuyện này ta sẽ giúp ngươi.”
Trong lúc đó tại một gian phòng khác.
“ Đáng tiếc, Thái A Thần Kiếm đã bị hư hỏng nặng, nếu không thì…hầy” Trương Tấn vẻ mặt cau có nói.
“ Việc bây giờ phải tìm biện pháp cấp bách giúp tên kia. Chỉ còn hắn là niềm hy vọng cuối cùng của Thất Sơn phái chúng ta thôi.” Lý Do nói.
Nghe hai người kia nói vậy, Tiêu Phong ngồi đối diện liền khẽ thở dài, nói:
“Nhưng bằng cách nào, Thái A Thần Kiếm cũng bị hư hỏng nặng, kế hoạch ban đầu cũng bị đổ vỡ rồi. hầy.”
Sau đó cả căn phòng dường như im lặng. Nhưng một thoáng sau, Lý Do lại lên tiếng:
“ Ta cũng có nhờ Băng Di sư muội chiếu cố hắn rồi. Ta nghĩ việc này nàng ta sẽ phù hợp hơn.”
Trương Tấn khẽ thở dài nói:
“Đành chịu vậy thôi…À hay là chúng ta gom góp ít tiền đồng hỗ trợ hắn, xem như khích lệ tinh thần.”
Lý Do nghe vậy liền bật cười, rồi nói:
“ Ngươi lại cười ta rồi, ta giờ không còn một đồng uống trà, thậm chí phải vay đại sư huynh một ít trả tiền cược.”
Tiêu Phong nghe đến đây liền bật cười rõ to, rồi nói:
“Haha, sư đệ háo thắng quen rồi, không trách được. Thôi để ta chuẩn bị ít tiền đồng cùng một số đan dược, pháp bảo đem cho hắn.”