Chương 54: Hắc sắc thí luyện 11
Lúc này vị trung niên nhân bước lên nói vang:
“Xin chào quý vị đồng đạo, tôi đã trở lại. Và để không làm mất thời gian mọi người, tôi xin giới thiệu cặp thi đấu thứ nhất trong vòng thi đấu thứ hai.
Đó là Lâm Thiền Phong đến từ Thất Sơn phái, sẽ đối đầu Liễu Như Yên đến từ Thần Kiếm môn.”
Lời trung niên nhân vừa nói xong, Thiền Phong liền khẽ nhếch mép mỉm cười, rồi ung dung bước xuống sân đấu.
Phía bên kia Liễu Như Yên gương mặt lạnh lùng, cũng đang thong thả bước xuống.
Ở trên khu vực của các vị trưởng lão, Lý Do mấy vòng trước ăn quả đắng, nên lần này hắn muốn gỡ gạt chút ít. Nên ôm lấy suy nghĩ này, hắn bước đến một lão già râu tóc bạc phơ, mà gạ gẫm:
“ Không Minh đạo trưởng, không biết đạo trưởng lần này có bao nhiêu phần nắm chắc.”
Lão già râu tóc bạc phơ kia chính là Không Minh đạo trưởng. Vừa nghe Lý Do nói vậy, lão liền vuốt râu mỉm cười, sau đó nói khẽ:
“ Bần đạo là người xuất gia, đối với tranh đấu tông môn, ít khi chú ý tới. Nhưng nhiều năm quan sát tiểu đồ, bần đạo cũng có năm phần nắm chắc.”
Lý Do nghe vậy liền bật cười thành tiếng, rồi nói:
“ Không Minh đạo trưởng quả có chút khiêm tốn rồi. Ta nghĩ năm phần đã là quá nhiều, cùng lắm là ba phần.”
Không Minh nghe vậy liền giơ tay mỉm cười, tỏ vẻ không đồng ý, nói:
“Lý đạo hữu nói vậy là có chút đề cao tiểu đồ rồi. Tiểu đồ dù có tư chất hơn người, tuổi còn nhỏ mà đã lĩnh hội được ba thành kiếm quyết bản môn. Nhưng sau có thể so sánh với Thái A Thần Kiếm của bản phái được chứ. Năm phần đã là hơi quá rồi, hà hà.”
Lý Do nghe vậy liền nói:
“Không Minh đạo trưởng nói vậy là hiểu lầm ý ta rồi. Ta nói ba phần là dành cho tiểu đồ của đạo trưởng đấy. Khà khà”
Nghe Lý Do cà khịa như vậy, Không Minh liền giận đến xanh mặt. Lão làm sao có thể nhịn được, vội vàng nói:
“Đạo hữu nói vậy là có ý gì? Cho dù bản phái có Thái A Thần Kiếm, nhưng đâu có thể khinh nhục đệ tử ta như vậy. Nếu đạo hữu có phần tự tin đến như vậy, thì chúng ta cá cược một phen, cho tăng thêm phần kịch tính.”
Lý Do nghe vậy liền biết đối phương đã trúng kế, liền vội vàng nói:
“Ấy, ấy, không được đâu, ta lại sợ người khác nói ta cậy mạnh hiếp yếu. Như vậy đi, ta thắng lấy đạo trưởng 20 vạn. Ta thua chung đạo trưởng 50 vạn. Hà hà, như vậy là vẹn cả đôi đường.”
Không Minh dù tức giận xanh mặt, nhưng vẫn cố nhã nhặn nói:
“Tốt, quyết định vậy nhé!”
Lúc này ở phía dưới sân đấu, Thiền Phong và Như Yên đã đối mặt với nhau rồi. Hai người bộ dạng vô cùng kính trọng đối phương, nên cung kính cúi đầu chào hỏi.
Lúc này ba hồi kẻng liền vang lên:
“keng…keng…keng.”
Thiền Phong liền chậm rãi truyền linh lực vào trong Thái A Thần Kiếm, bộ dáng vô cùng thong thả. Có vẻ như gã vô cùng tự tin trong trận đấu này.
Phía bên kia, Như Yên thì vô cùng cẩn trọng, liền một phía quan sát, một phía thì đang truyền những luồng linh khí cuồn cuộn vào trong trường kiếm.
Bất ngờ Thiền Phong nhếch mép mỉm cười, rồi phóng lên cao một thước. Hét vang một tiếng, vung Thái A Thần Kiếm chém vào không trung một chém. Kiếm vừa chém xuống, liền tạo ra một đường sáng bén nhọn màu đỏ, sau đó ầm ầm lao về phía Như Yên.
Phía bên kia Như Yên cũng vô cùng cẩn trọng, vội vàng vung một kiếm chém vào không trung tạo thành ba ảo kiếm phát ra màu xanh chói mắt, đang lao vùn vụt về phía Thiền Phong.
Đường kiếm màu đỏ của Thiền Phong mang khí áp kinh người, đang hung hăng lao tới. Nhưng ảo kiếm của Như Yên đâu có thua thiệt, ba ảo kiếm mang theo sát khí ngút trời, cũng đang hung hăng không chịu thua kém.
Chỉ nháy mắt cả hai lao vào nhau tạo thành một vụ nổ kinh thiên động địa, mang theo khí áp kinh người, bức ra bốn phía tạo thành cuồng phong mãnh liệt. Cuồng phong đi đến đâu, phát bạo ra đến đó, tạo thành những tiếng nổ oành đùng vang trời.
Nhưng cả hai vẫn đứng bất động, Như Yên thì nhìn về phía Thiền Phong, khẽ nhếch mép cười giễu cợt, rồi nói:
“Thì ra, Tứ Đại Tân Sinh cũng chỉ có vậy.”
Thiền Phong không giận, mà chỉ cười đắc ý, rồi đáp lời:
“ Ngươi nghĩ, Tứ Đại Tân Sinh chỉ có hư danh thôi à? Haha, vậy thì ngươi lầm rồi.”
Vừa nói xong, thân hình Thiền Phong chợt chớp động. Sau đó hắn tung ra bộ pháp quỷ dị, mà ai nhìn thấy cũng phải giật mình khiếp đảm. Thân hình hắn bây giờ chớp ẩn, chớp hiện. Ở trên sân đấu bất ngờ hiện ra vô số ảo ảnh của Thiền Phong.
Lúc này gương mặt Như Yên khẽ biến sắc, nàng khẽ nói:
“Không ngờ Bách Bộ Dạ Hành lại quỷ dị đến vậy. Đúng là ta khinh địch quá mức rồi.”
Sau đó nàng vô cùng cẩn trọng, đưa mắt nhìn ra bốn phía. Tay nắm chặt trường kiếm, thủ thế sẵn sàng ứng chiến. Bất ngờ thân hình Thiền Phong xuất hiện phía sau lưng nàng, vung một kiếm cực nhanh chém vào người Như Yên. Nhưng Như Yên phản xạ cũng vô cùng nhanh lẹ, nàng cũng kịp thời quơ một kiếm ra sau. Vô tình hai kiếm giao nhau, tạo thành một luồng khí áp bức người.
Nhưng Thiền Phong khẽ nhếch mép mỉm cười, rồi biến mất một cách quỷ dị. Khiến cho Như Yên vô cùng kinh ngạc, nhưng nàng cũng vội vàng quét mắt về bốn phía.
Cứ như thế mà Thiền Phong bất ngờ xuất hiện, vung kiếm chém vào chổ hiểm. Nhưng Như Yên cũng vô cùng nhạy bén, nàng liên tục phá giải thế công quỷ dị của Thiền Phong.
Thời gian trôi qua cũng kha khá, lúc này bộ dáng Như Yên có phần mệt mỏi. Nhưng bộ pháp Thiền Phong thì không hề có giấu hiệu suy giảm. Nhìn kỹ thì có vẻ Như Yên vô cùng bất lợi, sợ chỉ trong một chút lát thôi, nàng sẽ gục ngã.
Lúc này Như Yên bất ngờ nhắm chặt đôi mắt, hai tay nắm lấy thanh trường kiếm trên tay, bộ dáng vô cùng thần bí. Sau đó dù nhắm mắt, nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng chống đỡ được mấy lần tấn công của Thiền Phong.
Ngồi trên khán đài, A Ngố khẽ nhếch mép mỉm cười, thầm nghĩ:
“Thì ra bộ pháp này dù không nhanh hơn Đạp Vân bộ. Nhưng cái cốt yếu của nó nằm ở chỗ tạo ra những ảo giác. Khiến cho đối thủ phải phân tâm, sau đó xuất kỳ bất ý đánh vào chổ hiểm của đối phương. Nếu không thành, cũng có thể bào mòn thể lực của đối thủ.
Nhưng Như Yên cô nương đã tìm ra được điểm mấu chốt này. Nàng nhắm mắt để không phải phân tâm. Sau đó toả ra thần thức, dùng thần niệm xác định vị trí đối thủ. Một kỹ năng chiến đấu thật tuyệt vời, ta phải học hỏi rất nhiều.”
Lúc này ở dưới sân đấu chợt có biến, trường kiếm trên tay Như Yên bất chợt chớp động không ngừng. Sau đó nàng bắt chợt mở to đôi mắt, vung một kiếm chém thật nhanh gọn vào không trung. Một kiếm vừa chém tạo thành ba ảo kiếm ào ào lao đến điểm hư không.
Nhưng dị biến lại xảy ra, ảo kiếm vừa chém tới, liền hiện ra thân hình của Thiền Phong. Ảo kiếm quá nhanh và chuẩn xác, nên Thiền Phong chỉ biết trố mắt đầy kinh hãi, chỉ kịp vung Thái A lên cố đỡ chút ít sát thương. Nhưng ảo kiếm đâu phải hạng xoàn, vừa chạm vào Thái A Thần Kiếm, nó liền phát bạo, nổ oành đùng vang dội.
Sau đó bức thân hình Thiền Phong văng ra xa hơn chục thước. Thân hình Thiền Phong vừa hiện ra, mọi người liền trông thấy gương mặt thống khổ của hắn. Hắn vừa ôm cái bụng đầy máu tươi, còn khoé miệng thì chảy thành hai hàng máu huyết tanh nồng.
Chỉ chưa đầy 3 giây thời gian sau, Như Yên như quỷ dị, nàng như vô thanh vô tức, đứng sờ sờ trước mặt Thiền Phong, sau đó một kiếm chỉa vào cổ họng của hắn, rồi nói:
“ Phế vật vẫn chỉ là phế vật, dù có cho bao nhiêu thứ tốt đi nữa, thì vẫn chỉ là phế vật. Đối thủ của ta không phải là ngươi, về nhắn lại với tên Thiên Vũ, cẩn thận cái đầu của hắn.”
Sau đó nàng thu lại trường kiếm, bộ dáng thong thả, ung dung bước đi.
Còn Thiền Phong thì tức đến xanh mặt, giận không thể một kiếm giết chết nàng. Chỉ có thể nằm đó, phun ra một ngụm máu tươi tanh tưởi, sau đó bất tỉnh nhân sự.
Đứng ở trên khu vực của các vị trưởng lão, Lý Do chửi to hơn cả bò rống:
“Nghịch đồ, đúng là nghịch đồ. Ta đã cho ngươi bao nhiêu thứ tốt, giờ ngươi bôi tro trét chấu lên mặt ta. Ta hận sau không lột da, xẻo thịt ngươi ra.”
Đứng gần ở đó, Băng Di và vài người khác chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Chỉ có ở phía đối diện, Không Minh bật cười rõ to, trừng mắt nhìn về phía Lý Do nói:
“ Đạo hữu à, 50 vạn đấy nhé! Haha, này thì Thái A Thần Kiếm, này thì Bách Bộ Dạ Hành. Haha, rác, rác, tất cả chỉ là rác…khà khà”