Chương 52: Hắc sắc thí luyện 9
Mắt thấy A Ngố đổ gục xuống sân đấu, Băng Di liền nhìn về phía mấy đệ tử gần đó mà quát lên:
“Mau xuống dưới đem hắn đi dưỡng thương, còn đứng ngây ra đó nhìn à?”
Mấy tên đệ tử liền thất kinh hồn vía, vội vàng cúi đầu tuân lệnh, sau đó động tác nhanh lẹ phóng xuống sân đấu.
Lúc này âm thanh vị trung niên dưới sân đấu vang lên:
“Tiếp theo tôi xin giới thiệu với quý đồng đạo trận đấu kế tiếp. Đó là Liễu Như Yên đến từ Thần Kiếm môn, sẽ đấu với Phùng Hưng đến từ Sát Dương tông.”
Trong lúc đám đệ tử của Thất Sơn phái đang khiên A Ngố đi về phía khán đài. Thì một vị cô nương xinh đẹp tuyệt trần, dáng vóc mảnh mai, làn da trắng mịn. Tay nàng ta đang cầm thanh trường kiếm sáng loáng, đang bước về phía ngược lại. Vừa bước ngang qua A Ngố, nàng ta liền dùng gương mặt đanh ác nhìn chằm chằm vào hắn, rồi nhàn nhạt nói:
“ Ta cũng hy vọng trận sau ngươi sẽ sống xót trước lưỡi kiếm của ta. Dám giết sư huynh đồng môn của ta, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau đớn.”
Nói xong nàng ta liền lạnh lùng bước về phía sân đấu. Phía bên kia đồng dạng cũng xuất hiện một nam tử xấu xí, gương mặt hung ác, đang hung hăng bước xuống sân đấu.
Chỉ thoáng sau cả hai đều đứng đối diện với nhau, Phùng Hưng liền mở một nụ cười dâm đãng rồi nói vang:
“Tiểu mỹ nhân, hay là nàng chịu thua ta đi. Ta cũng không muốn gương mặt nàng bị biến dạng. Gương mặt xinh đẹp của nàng, mà ngậm lấy cái của quý của ta thì mới phù hợp. Biết đâu ta sung sướng, sẽ ban cho nàng một chút danh phận, hahaha.”
Không ai khác, nữ nhân đối diện với hắn chính là Liễu Như Yên. Nàng nghe hắn ta nói vậy, liền tức giận đỏ mặt, hung hăng chửi bới:
“ Súc sinh, bẩn thỉu, để ta coi ngươi còn mạng để mộng tưởng nữa không?”
Phùng Hưng nghe vậy liền cười khanh khách đáp lời:
“ Tiểu mỹ nhân, sau lại nóng lòng vậy nè. Để ta nói cho nàng biết, ta đây dài 2 tấc, bèo cũng kéo dài nữa tiếng đồng hồ. Nàng không thích sao? Hahaha”
Liễu Như Yên lúc này tức giận bừng bừng, vội vàng nói:
“ Ngươi… ngươi, đúng là đồ dâm tặc. Người đừng nằm mơ, đánh thắng ta đi rồi tính.”
Nhưng vì nóng giận quá mức mà nàng có chút lỡ lời. Nhưng lời đã nói ra thì sao mà rút lại được.
Phùng Hưng nghe vậy liền bật cười vang dội, rồi nói vang:
“Tốt, nàng đã nói thì phải giữ lời nhé. Ta đây mà thắng được nàng, thì nàng phải ngủ với ta bảy ngày bảy đêm nhé, hahaha.”
Liễu Như Yên cũng không chịu thua thiệt liền nói to:
“Ngươi nằm mơ đi, đồ dâm tặc. Ngươi mặt dầy quá mức đến không biết liêm sỉ là gì à?”
Đúng lúc nàng vừa nói xong, thì ba hồi kẻng vừa vang lên:
“Keng…keng…keng.”
Như Yên liền truyền linh khí ầm ầm vào thanh trường kiếm. Phía bên kia Phùng Hưng cũng lấy ra một cây búa to lớn. Cũng đồng dạng truyền linh khí cuồn cuộn vào nó.
Như Yên liền liếc cặp mắt đầy căm ghét về phía Phùng Hưng. Sau đó chớp mắt thân hình mảnh mai của nàng không chút khó khăn đã phóng lên không trung. Vừa phóng lên, nàng đã vung trường kiếm chém một kiếm về phía Phùng Hưng.
Một kiếm vừa chém, liền hiện ra ba thanh ảo kiếm phát ra ánh sáng màu xanh chói mắt. Ba ảo kiếm vừa thành, liền phóng ầm ầm về phía Phùng Hưng.
Phùng Hưng nảy giờ chỉ đứng đó bất động, mắt thấy ba ảo kiếm vừa thành, hắn liền nhếch mép cười giễu cợt. Sau đó vung cây búa lớn lên, quát ầm một tiếng, chém lên không trung một búa.
Búa vừa chém ra, từng luồng linh khí cuồn cuộn phóng theo hoá thành một vệt sáng mà đỏ chói mắt. Ảo kiếm vừa chém tới, liền bị vệt sáng chém tan nát, tạo ra một vụ nổ vang động trên bầu trời. Vụ nổ cũng tạo ra một luồng khí áp khủng khiếp tràn ra khắp bốn phía, biến thành cổ cuồng phong thịnh nộ.
Mắt thấy ba ảo kiếm chỉ trong chớp mắt đã bị đối phương chém tan tành. Gương mặt Như Yên lúc này chợt biến, một chút kinh ngạc hiển lộ trên gương mặt nàng. Nhưng nàng không dám chủ quan, vội vàng chém thêm một kiếm về phía Phùng Hưng. Một kiếm vừa chém, hoá thành ba ảo kiếm chớp nhoáng trên bầu trời, đang ầm ầm lao về phía Phùng Hưng.
Nhưng Phùng Hưng biểu tình vô cùng bình thản, hai tay vung cây búa to lớn chém về phía Như Yên. Một búa vừa chém, liền hiện ra một vệt sáng khổng lồ màu đỏ, vệt sáng như sắc bén dị thường. Vệt sáng đi đến đâu, xé rách không khí đến đó.
Ngay sau đó nó cũng đánh nát ba ảo kiếm của Như Yên, tạo thành những tiếng nổ vang trời. Sau đó Phùng Hưng nhanh nhảu phóng lên không trung, vung búa chém thêm một chém về phía Như Yên. Một búa vừa chém, liền tạo ra một vệt sáng khổng lồ, như muốn xé nát không gian, ầm ầm lao về phía Như Yên.
Lúc này Như Yên sắc mặt đại biến, vội vàng chém một kiếm. Một chém vừa xuất ra, liền mang theo linh khí cuồn cuộn hoá thành ba ảo kiếm hung hăng đón đầu vệt sáng khổng lồ kia.
Nhưng nàng không ngờ rằng, một kiếm của nàng chỉ làm giảm đi chút ít sát thương của vệt sáng. Còn vệt sáng kia không có dấu hiệu dừng lại, nó đang hung hăng lao về phía Như Yên không ngừng lại.
Mắt thấy như vậy, gương mặt Như Yên càng thêm trầm trọng. Nàng vội vàng lấy ra một cái vòng tay xinh đẹp, sau đó nhanh nhẹn truyền linh khí vào nó. Vòng tay vừa cảm ứng được linh khí, liền biến thành to lớn. Đem thân thể Như Yên giấu vào phía trong, còn nó thì hiên ngang đón lấy vệt sáng khổng lồ kia.
Vòng tay vừa xuất ra, vệt sáng vừa chém đến, nhưng đã bị vòng tay dễ dàng ngăn cản, chỉ có điều cái vòng cũng không được sung sướng gì. Ngay khi đón lấy vệt sáng, trên bề mặt của nó đã bị khuyết sâu một đường.
Nhưng Như Yên chưa kịp định thần, thì đã thấy Phùng Hưng ở trên bầu trời, hung hăng chém thêm một búa xuống. Một búa vừa chém liền tạo thành vệt sáng xé rách không gian, ầm ầm lao về phía chiếc vòng tay.
Lần này có vẻ chiếc vòng tay cũng khó lòng chịu nổi. Ngay khi nhận lấy một búa thứ hai, trên bề mặt nó đã phát nhưng tiếng kêu răng rắc, vài vết nứt cũng dần xuất hiện. Nhưng lúc đó từ trong chiếc vòng phóng ra ba ảo kiếm chói mắt, đang phóng ầm ầm về phía Phùng Hưng.
Trên gương mặt Phùng Hưng chợt biến sắc, vội vàng chém một búa ngăn cản. Vệt sáng từ vết chém của cây búa ầm ầm lao về phía ba ảo kiếm . Cả hai ngay khi chạm vào nhau liền tạo ra một vụ nổ kinh thiên động địa. Những luồng khí áp từ vụ nổ cũng phóng về bốn phía, tạo ra một trận cuồng phong kinh người.
Trên khắp các khán đài, bọn họ giờ đây kêu khổ không thôi. Viễn cảnh trâu bò húc nhau, ruồi muỗi chịu khổ, lại tái hiện.
Sau một hồi đấu pháp, cả hai dường như cũng gần cạn đi linh lực trong người, trên gương mặt cả hai dường như có chút mệt mỏi.
Mắt thấy sắp đến lúc giải quyết trận đấu, Phùng Hưng liền vung một búa hung hăng chém về phía chiếc vòng của Như Yên. Hắn giờ đây muốn tranh thủ giải quyết trận đấu, mặc kệ cho khói bụi còn chưa tan hết.
Một búa chém xuống, tạo thành một vệt sáng chói loà, vệt sáng này sắc bén vô cùng, đang ầm ầm lao xuống chiếc vòng tay. Chiếc vòng tay do đã bị hư tổn từ hai lần trước, nên lần này nó đã bị vệt sáng cắt cho tan tành.
Mắt thấy vệt sáng đánh tan nát chiếc vòng to lớn, nhưng gương mặt Phùng Hưng chợt biến sắc. Vội vàng kinh hãi đưa mắt nhìn xung quanh, biểu tình vô cùng trầm trọng.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn, lúc này ba ảo kiếm như vô thanh vô tức, ào ào lao đến từ phía sau lưng Phùng Hưng. Đem thân hình của hắn chém thành nhiều mảnh, văng tứ tung khắp sân đấu. Từng dòng máu tươi tanh tưởi cũng văng tung tóe khắp nơi.
Từ ở phía sau lưng Phùng Hưng, thân hình Như Yên lão đão khụy xuống sân đấu. Nàng ta giờ đây gương mặt lắm lem, biểu tình đang vô cùng mệt mỏi. Nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía Phùng Hưng, rồi nhoẽn một nụ cười tươi tắn.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, từ trước lúc Phùng Hưng chém một búa phá nát vòng tay. Thì Như Yên đã lợi dụng vào lúc khói bụi còn chưa tan, đã dùng bộ pháp quỷ dị, vô thanh vô tức tiến đến sau lưng Phùng Hưng. Trong lúc nàng di chuyển, thì Phùng Hưng còn lo tập trung tung đòn chí mạng. Nên quỷ không hay, thần không biết, nàng đã âm thầm tiến về phía sau lưng Phùng Hưng. Một kiếm chí mạng, chém cho hắn không kịp trở tay.