Chương 50: Hắc sắc thí luyện 7
Băng Di nghe vậy liền biểu tình trầm tư, sau đó nhàn nhạt nói:
“Nếu như đường cùng như vậy, ta nghĩ sao không phải là tên kia, mà lại là Thiền Phong?”
Lý Do chợt ngắt lời:
“Sư muội nghĩ xem! Thái A Thần Kiếm chỉ có một. Đương nhiên phải đặt niềm tin vào Thiền Phong rồi. Người kia dù có tài giỏi đến đâu, suy cho cùng cũng chẳng khác một đệ tử ngoại môn. Còn Thiền Phong dù gì cũng là đệ tử chân truyền, từ nhỏ đã được chui rèn, lại thông minh tuyệt đỉnh. Giao Thái A Thần Kiếm cho hắn cũng là lẽ thường tình.”
Tiêu Phong nghe đến đây chợt ngắt lời:
“ Thôi không tranh cải nữa, quyết định như vậy nhé!”
Lại nói về Thái A Thần Kiếm, tuy là một kiện pháp bảo đỉnh cấp. Nhưng kỳ lạ ở chỗ ai cũng có thể dùng, linh khí hao tổn cũng không quá nhiều. Đương nhiên nếu như linh lực càng mạnh, thì càng phát huy nó trở nên kinh khủng.
Một giờ sau trước căn phòng của A Ngố, một bóng nữ nhân đứng trước gõ cửa. A Ngố nghe vậy liền lên tiếng:
“Vào đi cửa không khoá.”
Lúc sau, nữ nhân đó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vào. A Ngố vừa nhìn thấy liền biểu tình vô cùng kinh ngạc, vội vàng hành lễ, cung kính nói:
“Đệ tử không biết trưởng lão đến, đã vô cùng mạo phạm. Kính mong trưởng lão rộng lòng tha thứ.”
Nữ nhân đó chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rồi đáp lời:
“Không có gì đâu, ngươi cứ tự nhiên đi. Ta cũng không có nhiều thời gian, ngươi cầm số linh thạch trung cấp này đi. Đây coi như là chút quà mọn ta cấp cho ngươi.”
Sau đó nàng ta lấy bốn viên đá lấp lánh đủ màu sắc đưa cho A Ngố. A Ngố cũng không khách khí, nhẹ nhàng lấy tay thu vào, rồi vội vàng hỏi:
“Không biết vật này sử dụng như thế nào, trưởng lão có thể nói sơ qua cho đệ tử biết chút ít thông tin được không?”
Nữ nhân này không ai khác chính là Băng Di, nghe A Ngố nói vậy, nàng ta biểu tình vô cùng kinh ngạc, vội vàng nói:
“Không ngờ nhà ngươi ngay cả vật này còn không biết. Đây chính là linh thạch, loại này dùng để hút lấy linh khí bên trong bổ sung linh lực hao hụt cho ngươi. Nhanh hơn ngồi thiền dưỡng khí gấp 10 lần. Mà thôi ta có việc phải đi, ngươi cứ tịnh dưỡng thật tốt, có gắng ra sức vì môn phái nhé!”
Sau đó nàng ta nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, khi bước ra khỏi cửa còn ngoái đầu lại nhìn A Ngố một lúc, rồi mới lặng lẽ bước đi.
Sau khi chào tiễn biệt nàng ta, A Ngố liền vội vàng đóng cánh cửa lại. Rồi bước vào trong nhìn vào bốn viên linh thạch của nàng ta đưa cho hắn. Nhìn một hồi hắn liền lấy trong túi ra một viên linh thạch khác từ trong túi ra. Viên này vừa nhìn vào đã thấy những làn linh khí nhàn nhạt toả ra, còn diện tích cũng to hơn viên của Băng Di một bậc. Sau đó hắn khẽ nhếch mép cười nhàn nhạt.
Thật ra mấy viên linh thạch này hắn có cả trăm, mà toàn là những viên to lớn, đẹp mắt. Mấy viên này cũng không phải xa lạ gì, lần trước là do hắn nhặt trong động Hoả Long. Những tưởng chỉ dùng để gắn vào truyền tống trận, nhưng hắn vì hiếu kỳ nên đã nhặt thêm một ít thủ thân. Sau này ai ngờ phát hiện ra nó chính là linh thạch, mà toàn là linh thạch cao cấp với thượng cấp.
Nhưng vì để giữ gìn bí mật, hắn đâu dễ gì xuất ra cho người khác thấy. Chỉ dám len lén nghiên cứu về nó, hoặc là những lúc cấp bách mới dùng. Sau đó hắn còn chế tạo một cái bao tay trực tiếp nạp linh khí vào cơ thể. Bao tay này là hắn lấy ý tưởng về bao tay của Thanos, trên bao tay có mấy cái lỗ dùng để gắn mấy viên linh thạch vào.
Sau đó vận dụng kỹ thuật sạc pin cùng nguyên tắc truyền nước biển mà trực tiếp đem linh khí vào trong cơ thể. Như vậy có thể nhanh hơn gấp mấy lần cách hút linh khí thông thường, mà còn tiện lợi hơn gấp mấy lần. Nhưng chế tạo từ lúc tiêu diệt Tam Xà Lâu đến nay thì hắn vẫn chưa sử dụng lần nào.
Sáng hôm sau mọi việc vẫn diễn ra bình thường, vẫn người trung niên hôm qua bước ra nói:
“Xin chào các vị đồng đạo, hôm nay vòng chung kết sẽ chính thức bắt đầu. Và không để các vị chờ lâu, tôi xin được tuyên bố cặp thi đấu đầu tiên của ngày hôm nay.
Đó chính là Lâm Thiền Phong đến từ Thất Sơn phái sẽ đối đầu với Tô Lãng đến từ Sát Dương tông.”
Từ trên khán đài, Thiền Phong bước xuống với vẻ mặt tươi tắn. Hắn dường như vô cùng tự tin trong lần thi đấu này. Phía bên kia một nam thanh niên dáng vẻ phong nhã, tay mang trường đao, khoan thai bước xuống. Không ai khác nam thanh niên này chính là Tô Lãng. Hắn ta dường như cũng đang vô cùng tự tin, biểu tình tựa như không có gì phải lo lắng.
Phút chốc sau hai người đã mặt đối mặt dưới sân đấu rồi. Cả hai cũng vô cùng nhã nhặn, vội vàng cung kính hai tay chào đối thủ. Giờ thì tiếng kẻng cũng dần vang lên:
“keng…keng…keng”
Ngay sau khi tiếng kẻng vừa dứt, Thiền Phong liền xuất ra một thanh trường kiếm. Rồi truyền linh khí vào nó, linh khí đi đến đâu, ánh sáng chớp động đến đó.
Vừa nhìn thấy Thiền Phong xuất ra thanh kiếm, khắp bốn phía khán đài liền ầm ầm hô vang:
“ Thái A Thần Kiếm…”
“ Thất Sơn phái chơi tất tay rồi.”
“ Không thể tin được, họ đem Thái A Thần Kiếm ra.”
Còn về phía Tô Lãng cũng sắc mặt đại biến, biểu tình vô cùng kinh ngạc. Nhưng hắn cũng không chậm trễ, vội vàng truyền linh khí ầm ầm vào trường đao trên tay.
Lâm Thiền Phong lúc này ngạo khí ngút trời, tay cầm Thái A, xông thẳng đến Tô Lãng. Trường kiếm vung lên, khí thế kinh người, từng dòng linh khí cũng cuồn cuộn không ngừng. Ngay khi vừa áp sát đối thủ, Thiền Phong liền mỉm cười ngạo nghễ, sau đó tay vung Thái A chém thẳng xuống người Tô Lãng. Thái A chém xuống mang theo cỗ khí áp cực mạnh, làm cho không khí xung quanh như bị ép ra xa, tạo thành cuồng phong mãnh liệt.
Mắt thấy khí thế của Thái A Thần Kiếm, gương mặt Tô Lãng liền kinh hãi. Nhưng cũng không dám chậm trễ, vội vàng vung thanh trường đao lên chống đỡ. Nhưng hắn phải vô cùng chật vật, một bên chân dường như khụy xuống.
Lúc này Thiền Phong khẽ nhếch mép cười đắc ý, rồi thu trường kiếm lại. Sau đó truyền một luồng linh khí cuồn cuộn vào Thái A, tiếp tục vung thêm một kiếm chém về phía Tô Lãng.
Tô Lãng cũng không phải dạng vừa, cũng vội vàng truyền một luồng linh khí cường đại vào trường đao. Sau đó nhanh chóng vung đao lên chống đỡ. Cục diện vẫn như cũ, Tô Lãng vẫn phải chật vật với thế công của Thiền Phong, còn Thiền Phong dù khí thế ngất trời, nhưng cũng không thể một kiếm đắc thắng.
Nhưng bất ngờ lúc này một dị biến xảy ra, trường đao đang giằng co cùng Thái A thì bất chợt xuất hiện những vết nứt nẻ, cùng những tiếng kêu răng rắc. Có vẻ như lúc này sự chênh lệch cấp độ giữa pháp bảo đỉnh cấp và cao cấp càng rõ rệt. Thái A Thần Kiếm là kiện pháp bảo đỉnh cấp cho nên uy lực và độ rắn chắc hơn xa kiện pháp bảo cao cấp của Tô Lãng.
Mắt thấy trường đao trên tay sắp không chịu nổi, Tô Lãng liền nhanh nhẹn phóng ra sau. Bỏ lại trường đao vô chủ bị Thái A nghiền nát không thương tiếc. Nhưng Thiền Phong đâu có để cho Tô Lãng dễ dàng chạy thoát như thế, hắn vung Thái A chém vào không trung tạo thành một vệt sáng màu đỏ sắc bén.
Vệt sáng nhanh như cắt chém đến lưng Tô Lãng, khiến cho cơ thể hắn phân thành hai mảnh, máu tươi cũng bắn tung tóe khắp nơi trên sân đấu. Mắt thấy Tô Lãng bị cắt thành hai mảnh, Thiền Phong liền cười ngạo nghễ, sau đó lạnh lùng bước về phía khán đài.
Lúc này trên khu vực của các vị trưởng lão, Lý Do liền mỉm cười ngạo nghễ. Các vị trưởng lão của Thất Sơn phái cũng vui mừng không kém. Tiêu Phong liền cười ha hả rồi nói:
“ Tốt, hay lắm, quả không thẹn với di mệnh. Đúng là đệ tử chân truyền của ta mà, hahaha.”
Mặc dù sớm biết uy lực của Thái A Thần Kiếm, nhưng mọi người vẫn còn bàng hoàng bởi trận đấu vừa rồi. Không ít những tiếng trầm trồ kinh ngạc, kèm theo đó là không ít lời sỹ nhục thoá mạ Thất Sơn phái. Nhưng đâu có quy định nào cấm dùng pháp bảo đỉnh cấp, họ có đồ tốt tất nhiên phải dùng rồi. Chỉ là trên đời chỉ tồn tại một loại pháp bảo như Thái A Thần Kiếm thôi, không có cái thứ hai giống như vậy.
Nhưng mọi thứ đó người Thất Sơn phái đều không để trong lòng, tất nhiên Thiền Phong càng không thèm để ý tới. Hắn chỉ ngạo nghễ bước lên khán đài trong những lời ca tụng và chúc mừng của các vị đồng môn sư huynh đệ.
Thoáng chốc sau, vị trung niên tiếp tục bước ra nói vang:
“ Trận đấu thứ hai, Trần Đô đến từ Thần Kiếm môn đấu với Hoàng Thiên Vũ đến từ Thất Sơn phái.”