Chương 49: Hắc sắc thí luyện 6
Tất nhiên những gì đám người trưởng lão kia nói, A Ngố hoàn toàn không nghe thấy. Hắn giờ đang đứng đối diện với một nam tử cao lớn thô kệch. Tên nam tử này chính là Lâm Hắc Hùng, hắn nhìn thấy A Ngố liền bật một tràng cười giễu cợt, rồi nói:
“Người anh em, ta khuyên ngươi mau chịu thua đi. Đao búa vô tình, không có mắt.”
A Ngố nghe vậy liền mỉm cười nhạt nhẽo, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Ngươi không cần phải nương tay, cứ đánh hết sức mình đi.”
Bất ngờ ba hồi kẻng vang lên:
“Keng…keng…keng…”
Hắc Hùng liền trầm gương mặt xuống, hung hăng nói:
“Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt?”
Sau đó hắn rút ra cặp đại trùy to lớn, rồi từng luồng linh khí cuồn cuộn truyền vào trong cặp đại trùy. Khiến cho cặp đại trùy càng thêm hung tợn. Kèm theo đó là những làn linh khí phát ra vầng ánh sáng chớp nhoáng đẹp mắt.
Phía bên kia A Ngố cũng rút ra thanh Ngân Tiêm Kích, rồi truyền một luồng linh khí cuồn cuộn vào trong nó. Sau đó Ngân Tiêm Kích chớp nhoáng, phát ra từng dòng lôi điện chớp động không ngừng.
Nhìn thấy Ngân Tiêm Kích gương mặt Hắc Hùng có phần kinh ngạc, nhưng một lúc sau hắn cũng đồng thời lấy lại bình tĩnh. Rồi hét một tiếng lớn, vung đại trùy lao đến phía trước.
Phía bên kia A Ngố cũng đồng dạng vung Ngân Tiêm Kích xông về phía trước. Hai cỗ kình lực do hai người lao vào nhau phát ra ghê rợn.
Chỉ nháy mắt, cả hai đã áp sát lẫn nhau, song trùy và Ngân Tiêm Kích khi va chạm vào nhau, liền phát ra luồng khí áp kinh người. Cơ hồ lúc này không khí xung quanh như bị luồng khí áp mạnh mẽ bức đi, tạo thành những luồng gió lớn ghê rợn.
Luồng gió lớn này cuồn cuộn không ngừng, như muốn xô ngã mọi thứ nó đi qua. Làm cho bốn phía khán đài như bị thổi tung đi, đám người trên đó cũng phải chật vật chống đỡ.
A Ngố và Hắc Hùng cứ nhìn chằm chằm vào nhau, cả hai cũng đồng dạng truyền linh khí cuồn cuộn vào trong hai kiện pháp bảo. Cả hai người như muốn so kè linh lực với nhau, không một ai muốn nhượng bộ.
Cứ như thế mà hơn mấy phút thời gian, họ vẫn đứng giằng co không ngừng. Làm cho mọi người trên khán đài càng thêm chật vật bởi luồng khí áp của họ tạo ra, càng lúc càng bành trướng. Viễn cảnh cứ như trâu bò hút nhau, ruồi muỗi chịu khổ.
Nhận thấy cứ như vậy sẽ thiêu đốt hết linh khí trong người họ. Cả hai liền thu về pháp bảo của mình, làm cho luồng khí áp, bức lui họ ra hơn trăm thước. Ngay khi họ giải phóng linh khí, liền tạo ra một luồng khí áp khổng lồ phát ra. Luồng khí áp này khi phóng ra xung quanh, khi va chạm vào thứ gì nó đụng phải, liền tạo ra những tiếng nổ oành đùng vang dội.
Ngay sau đó A Ngố liền nhếch mép cười đắc ý, rồi một lần nữa truyền linh khí vào trong Ngân Tiêm Kích. Phía bên kia Hắc Hùng cũng đồng dạng làm tương tự, rồi hung hăng lao vào nhau lần nữa.
Ngay khi song chùy gần chạm vào A Ngố, liền một dị biến xảy ra. Thân hình A Ngố bỗng nhiên chớp động, bộ pháp uyển chuyển quỷ dị, rồi chớp mắt đã né tránh được thế công của song trùy. Sau đó nhanh như chớp A Ngố đã lao đến phía sau lưng Hắc Hùng. Linh khí trên Ngân Tiêm Kích bất ngờ cuồng bạo phát ra, rồi nhắm thẳng đến phía sau lưng Hắc Hùng chém đến.
Bỡi vì mọi thứ quá nhanh, nên Hắc Hùng còn đang chật vật thu lại thế công, đã bị Ngân Tiêm Kích mạnh mẽ chém xuống. Một kích hung hiểm như muốn xé nát lớp linh khí phòng hộ mỏng manh trên người Hắc Hùng.
Ngay khi Ngân Tiêm Kích vừa chạm, một luồng lôi điện như tham lam ào ào lao đến thân hình Hắc Hùng. Sau đó bạo liệt phát ra những tiếng nổ oành đùng vang dội.
Một kích dù không thể trực tiếp giết chết Hắc Hùng, nhưng cũng khiến hắn trọng thương nghiêm trọng. Thân hình lảo đảo văng ra xa hơn trăm thước, rồi ngã nhào xuống đất. Nằm bất động không thể gượng dậy nổi, toàn thân thì phát ra mùi khen khét do lôi điện đốt cháy. Kèm theo đó là bộ giáp bị cháy xém, thủng lỗ chỗ.
A Ngố khẽ cười nhếch mép, rồi nhanh chóng truyền linh khí vào Ngân Tiêm Kích. Trông bộ dạng lúc này như muốn tranh thủ bồi thêm một kích, để giải quyết trận đấu.
Không lâu sau, chỉ trong nháy mắt hắn đã lao đến nơi Hắc Hùng đang nằm. Thì một dị biến xảy ra, một quả cầu linh khí màu vàng phóng xuống ngay trước mặt A Ngố. A Ngố liền thất kinh hồn vía, vội vàng lui lại tránh né. Quả cầu vàng ngay khi chạm xuống mặt đất, đã bạo liệt nổ ra tung tóe. Thoát ra một luồng khí áp cực mạnh, làm không khí xung quanh như bị loãng đi dị thường.
Tiếp theo đó là một luồng ánh sáng màu đỏ từ trên khán đài lao xuống. Ngay khi luồng ánh sáng chạm xuống sân đấu, liền hiện ra một nam trung niên thân hình to lớn, vẻ mặt đanh ác nhìn chằm chằm A Ngố, rồi nói:
“Khoan đã, con trai ta thua rồi, ngươi không cần đánh nữa.”
A Ngố liền tỏ ra vẻ kinh ngạc, nhưng rồi cũng chợt hiểu ra, liền nhếch mép mỉm cười với người nọ. Sau đó đem Ngân Tiêm Kích thu vào, rồi lặng lẽ bước lên khán đài, trong tiếng kinh ngạc vang lên khắp nơi:
“ Kẻ này là ai?”
“ Dễ dàng chiến thắng được Hắc Hùng, xem ra thần thông không nhỏ.”
“ Người này đúng là đấu pháp tinh diệu.”
“Ta thấy người này dựa vào bộ pháp vi diệu, mới có thể thắng được Hắc Hùng.”
“ Người này quả thật thần thông không nhỏ, lôi điện trên pháp bảo hắn thật kinh người.”
“ Kẻ này dấu giếm bộ pháp tinh diệu, đến lúc cuối cùng mới thi triển. Quả thật đúng là 'thâm tàng bất lộ'.”
Ở trên khu vực của các vị trưởng lão, Băng Di cũng nhoẽn một nụ cười tươi tắn. Mỹ nhân lạnh lùng này chưa bao giờ có ai thấy nàng cười tươi như vậy cả, xem ra hôm nay nàng vì xúc động quá độ nên thành ra như vậy.
Còn về phần các vị trưởng lão còn lại, không ai không khỏi lắc đầu ngao ngán. Đặc biệt là Lý Do, vẻ mặt hắn trông khó coi cực kỳ. Còn các vị trưởng lão các môn các phái khác, thì biểu tình vô cùng kinh ngạc.
Nhưng A Ngố thì không hay biết chuyện gì cả, hắn chỉ lặng lẽ bước lên trên khán đài. Còn các đệ tử của Thất Sơn phái thì cứ vây lấy hắn chúc mừng không ngừng, trên gương mặt của bọn họ giờ đây dường như có chút hâm mộ với hắn rồi. Nhưng hắn chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rồi trả lời qua loa, sau đó tìm một góc ngồi tịnh dưỡng.
Cứ như thế mà ngày thi đấu đầu tiên dần khép lại, mà không hề có gì đột biến tiếp theo. Trãi qua mấy vòng đấu, A Ngố phần chỉ gặp các tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ. Phần vì bộ pháp hắn quá kinh điển, nên đã dễ dàng vượt qua mấy vòng kế tiếp, không chút khó khăn.
Càng vào sâu, các đệ tử của Thất Sơn phái càng thảm bại thê thảm. Đến bây giờ, chỉ còn lại đại sư huynh Lâm Thiền Phong cùng A Ngố là vượt qua ngày thi đấu đầu tiên.
Đồng dạng phía bên kia chiến tuyến, Vô Lệ, Sùng Ngạo cùng kỳ tài Thần Kiếm môn cũng không chút khó khăn vượt qua mấy vòng loại.
Cuối cùng bọn họ cũng trở về đại bản doanh an tĩnh nghĩ ngơi. Để chuẩn bị cho vòng chung kết ngày mai, khi chỉ còn lại đúng 16 người.
A Ngố chỉ lặng lẽ trở về căn phòng nhỏ của mình. Sau đó hai mắt nhắm lại, hai tay bắt quyết ra dáng ngồi thiền. Hắn giờ đang cố gắng điều dưỡng thật tốt, cố gắng hồi phục lại số linh khí đã tiêu hao trong hôm nay.
Cứ như thế mà một khoảng thời gian sau, hắn từ từ mở đôi mắt ra, trên gương mặt biểu hiện chút ít hài lòng. Sau đó nhẹ nhàng lấy ra quyển Tứ Phạn kinh mà nghiên cứu.
Sau một hồi nghiền ngẫm, trên gương mặt hắn biểu lộ chút kinh ngạc, rồi thầm nghĩ:
“Loại pháp thuật này đáng sợ thật, dùng máu huyết bản thân để thi triển. Không lẽ cứ dùng liên tục, chẳng phải sẽ dẫn đến mất máu mà chết sao. Chưa kể nhẹ cũng phải tu vi đại giảm, trọng thương trầm trọng. Nếu không phải cấp bách, xem ra khó lòng sử dụng được.”
Sau đó hắn lại tiếp tục lật đi lật lại, rồi thở dài nói:
“ Luyện thì luyện, giảm thì giảm, tu vi có cao, nhưng không có mạng dùng vẫn vậy. Hầy…”
Trong khi đó tại một gian phòng khác, nữ nhân lạnh lùng Băng Di chau mài, đập tay lên bàn nói:
“Không được, trao Thái A Thần Kiếm cho hắn không phải là tự sỹ nhục sư môn sau? Các vị sư huynh nghĩ gì thế?”
Hai người đối diện cũng khẽ thở dài, lắc đầu im lặng. Tiêu Phong đứng gần đó, cũng liền nhíu mài phân giải:
“ Thật chúng ta cũng hết cách rồi. Nếu Lâm Thiền Phong mà thua, Thất Sơn phái còn nhục nhã hơn nữa. Ta cũng cân nhắc nặng nhẹ hết rồi, xem ra chỉ còn mỗi cách này.”