12 Dâm Nữ – Chương 48: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 48:

Chương 46: Hắc sắc thí luyện 3
Nghe A Ngố nói vậy, gương mặt của nàng có chút đượm buồn. Nhìn kỹ lại thì thấy trong đôi mắt long lanh đó đang dần dần nhuốm lệ. Nỗi thất vọng cũng đang dần hiện hữu trên gương mặt của nàng, nhưng nàng cũng nhẹ nhàng nói:
“Xem ra tiểu nữ có phần làm khó công tử rồi. Đa tạ công tử đã bỏ chút thời gian, tiểu nữ xin cáo từ.”

Nói xong nàng liền không khách khí thu lại quyển sách trên tay A Ngố, rồi vội vàng quay mặt bỏ đi.

Trong lúc này tựa hồ trái tim A Ngố có phần cảm động thật sự, một chút thương cảm liền hiển hiện trong tâm trí hắn. Hắn liền vội vã buông lời:
“ Cô nương chờ đã…”

Vị tiểu cô nương kia nghe vậy liền quay đầu trở lại nhìn hắn. Một chút hy vọng dần dần thay thế gương mặt đượm buồn của nàng.

Sau đó A Ngố liền nói tiếp:
“ Không biết cô nương cần bao nhiêu tiền, nếu giúp được ta sẽ sẵn lòng.”

Tiểu cô nương kia nghe vậy liền mừng rỡ ra mặt, vội vàng nói:
“Tiểu nữ chỉ cần khoản 1 vạn tiền. Công tử nếu giúp được, tiểu nữ nguyện kiếp sau làm trâu ngựa báo đáp.”

Liễu Ngọc nghe vậy liền thất kinh hồn vía, rồi quát:
“Cái gì? Cô điên rồi sao? Một quyển sách rách nát, cô bắt người ta mua 1 vạn tiền.”

Nàng ta trong lúc này vô cùng tức giận, trong lời nói lúc này vô cùng thô thiển. Nhưng A Ngố liền giơ tay biểu hiện muốn ngăn nàng lại.

Sau đó hắn liền quay lại nhìn vị tiểu cô nương kia, rồi nói:
“ Cứu một mạng người, hơn xây bảy tháp phù đồ. Coi như ta giúp cô nương lần này.”

Sau đó hắn liền lấy ra đúng một vạn tiền đồng đưa cho cô gái. Nàng cũng đồng dạng vui mừng hớn hở, rồi một tay nhận tiền, một tay đưa sách. Xong xuôi liền cảm ơn rối rít, rồi vội vã quay đi.

Lúc này Liễu Ngọc đang vô cùng sửng sốt, nàng liền dùng đôi mắt vô cùng thất kinh nhìn về phía A Ngố. Rồi sau đó định thần lại hỏi:
“Công tử, người làm sao vậy? Vì cô gái đó, hay vì quyển sách?”

A Ngố chỉ mỉm cười, rồi quay đầu bỏ đi, chỉ nói lại một câu:
“ Không vì cái gì cả, ta chỉ làm theo trái tim ta.”

Liễu Ngọc lúc này cũng lắc đầu ngao ngán, nàng không thể hiểu nổi người này. Trong lòng chỉ biết đinh ninh rằng người này là một tên 'trọc phú', ở không rửng mỡ, đi làm ba cái chuyện 'cứu nhân độ thế' tầm phào kia.

Hoặc giã là vì rung động trước hai hàng nước mắt cá sấu của ả kia, mà dính vào 'mỹ nhân kế'. Nghĩ tới nghĩ lui nàng cũng không thể kết luận ra nổi, chỉ biết thở dài rồi lũi thủi theo sau A Ngố.

Còn về phần A Ngố cũng nhếch mép cười đắc ý. Đối phó với một cô gái phong tình quả thật rất dễ dàng. Hắn chỉ cần dùng một chút ảo thuật nho nhỏ, liền đánh lừa được nàng.

Thoáng sau đó, tại một con hẻm vắng vẻ, có một đôi nam nữ đang tình tứ trò chuyện. Trông kỹ hơn thì nữ tử này là vị tiểu cô nương khi nãy. Nàng ta đang ôm ấp một nam tử dáng vẻ phong tình. Nam nhân đó gương mặt tươi tắn nói:
“ Muội muội à, không ngờ muội lại giỏi đến vậy, chỉ chút nước mắt, liền kiếm được hơn vạn tiền đồng.”

Tiểu cô nương kia nghe vậy liền cười 'khanh khách’, tỏ vẻ thích thú nói:
“Chỉ tại tên đó quá ngu ngốc. Đem một quyển sách củ rách, từ thời cố lũy cố lai nào, cùng một chút công phu nho nhỏ, mà hắn đã tin đến ngu người.”

Nam thanh niên đó liền cười ha hả, rồi nói:
“ Chỉ tại muội muội diễn quá đạt, kêu hắn sao không động lòng cho được. Mà thôi, giờ chúng ta có chút tiền rồi, từ sau khỏi phải đi núp lùm núp bụi. Mạnh dạng thuê một quán trọ mà ung dung thoã mãn ân ái.”

Vị tiểu cô nương nghe vậy, liền thẹn đỏ cả mặt, rồi quát yêu:
“Huynh đúng là dâm đãng, cả tiểu muội còn không tha nữa…Hứ!”

Nam thanh niên tiếp tục cười dâm đãng, rồi nhéo vào đôi gò má ửng hồng mà nói khẽ:
“Ai kêu muội xinh đẹp quá chi! Hahaha”

Vị tiểu cô nương nghe đến đây, liền vùng vằng nói:
“Muội hông biết đâu, cái kia của huynh to quá, làm muội đau gần chết à.”

Nam thanh niên liền thò tay vào trong áo khoác của nàng, ve vãn cặp bưởi nhô lên trong đó. Rồi thều thào vào tai nàng:
“Lần này huynh sẽ nhẹ nhàng hơn, hahaha.”

Thời gian cứ thế dần trôi, thoáng chốc mà trời cũng đã hừng sáng. A Ngố từ từ vung vai ngắm nhìn khắp căn phòng, rồi trên mặt thoát ra một chút thoả mãn.

Từ sau khi cùng Liễu Ngọc trở ra khỏi hội đấu giá, A Ngố liền vội vàng chia tay nàng. Rồi lặng lẽ trở về phòng mình, đem ra quyển sách củ rách hắn mua được.

Sau khi nhìn ngắm hồi lâu, hắn liền tỏ ra một chút kinh ngạc, kèm theo đó là một chút vui mừng.
Kinh ngạc là khi quyển sách này tên là Tứ Phạn kinh, cùng một loại ký tự, cũng gần tương tự nội dung của Tam Phạn kinh. Xem ra quyển này chính là anh em bà con chú ông bác gì của quyển Tam Phạn kinh kia rồi.

Nghĩ thế mà hắn không khỏi vui mừng, vì lần trước hắn nhờ vào Tam Phạn kinh mà khiến cho bộ pháp tăng tiến vượt bậc. Thử hỏi xem lần này có được quyển Tứ Phạn kinh, không biết hắn còn tiến bộ đến chừng nào.
Nhưng hắn giờ không còn đủ thời gian để tu luyện công pháp gì nữa. Vì hắn còn một việc khác phải làm…

Đông thành Đại Nguyên, có một khoảng đất rộng hơn 10 mẫu (1 mẫu khoảng 3600m2), được người ta xây dựng một đấu trường cổ kính. Đấu trường cổ này thường xuyên tổ chức các đại hội lớn nhỏ trong Xích Quỷ quốc. Trong đó chẳng hạn như là Hắc sắc thí luyện, cũng là một trong số đó.

Sáng hôm nay, từng đoàn người đông đúc đang đổ dồn về đây. Bọn họ đa phần đến từ ba đại môn phái tu tiên của Xích Quỷ quốc, trong đó có Thất Sơn phái. Tất nhiên cũng có vài tiểu môn phái đưa người đến đây tham gia, nhưng bọn họ không được đánh giá cao cho lắm.

Ví dụ như một đám người của Vật Dương hội đang xì xào bàn tán ở đây.
“ Lần này ta nghe nói Thần Kiếm môn có một kỳ tài đệ tử, nghe nói là một nữ tu mới 25 tuổi đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. Người này vô cùng xinh đẹp, còn trẻ như vậy mà đã luyện đến tầng thứ ba của Nhất kiếm bát thức.” Một lão già gầy gò nói.

Một lão già mập mạp đứng kế bên liền vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
“Quả thật đúng là kỳ tài ngàn năm có một. Còn trẻ như vậy mà đã tu vi kinh người, thần thông thâm sâu rồi. Lần này chức vô địch không phải của Thần Kiếm môn là điều hiển nhiên sao?”

Vị trung niên dáng vẻ nghiêm nghị, liền lên tiếng phản đối:
“ Cũng không hẳn là vậy! Ta nghe đâu ở Sát Dương tông có một kỳ tài đệ tử khác. Cũng vừa 25 tuổi, mà đã đạt Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn rồi. Nghe nói người này đã luyện thành tầng hai của Thiên Ma Ha công.”

Hai người còn lại vẻ mặt cực kỳ khiếp đảm khi nghe đến Thiên Ma Ha công. Vội vàng nói:
“ Tầng hai Thiên Ma Ha công, loại công pháp nghịch thiên này mà hắn cũng có được. Xem ra năm nay đúng là khó đoán.”

Lúc này có một nam thanh niên dáng vẻ phong tình, đi ngang qua liền nhếch mép cười đắc ý. Rồi gã ta từ từ tiến vào trong đấu trường cổ, liền gặp một lão già, gương mặt cung kính nói:
“ Hoàng tử, hạ thần đã an bài cho ngài một vị trí trên khán đài. Xin ngài hãy đi theo hạ thần.”

Nam thanh niên này chỉ nhếch mép nói một câu:
“ Ngươi cũng chu đáo đấy!”

Nói xong người thanh niên liền sánh bước cùng với lão già bước vào trong đấu trường.
Cũng vừa hay, chẳng ai có thể nghe thấy đoạn nói chuyện của họ. Nếu mà ai nghe thấy, chắc hẳn phải trố mắt kinh ngạc, vì lão già kia là một tu sĩ Kết Đan kỳ.

Lúc này một thanh niên dáng vẻ bất phàm, đôi mắt có thần. Nhìn kỹ lại thì người này chỉ vừa 23 tuổi, nhưng tu vi đã đạt Trúc Cơ trung kỳ. Người đó không ai khác chính là A Ngố đang dùng Ẩn nặc thuật che giấu tu vi của mình.

Cũng không phải là hắn đang giả vờ, giả vịt gì. Nhưng hắn muốn tránh khỏi sự chú ý của người khác, đồng thời cũng tránh sự nghi ngờ của mọi người.

Hắn giờ đang chậm rãi bước vào trong, với dáng vẻ vô cùng tò mò. Vì đây chính là lần đầu hắn chân chính thi đấu ở tu tiên giới. Vì hai lần trước, không dùng thủ đoạn để giết tên Trúc Cơ hậu kỳ, thì cũng chỉ là phải đối đầu với ba tên Luyện Khí kỳ cùi bắp. Nên không phải gọi là chân chính thi đấu cho lắm. Nên lần này hắn có phần hơi hồi hộp và cảm giác tò mò vô cùng.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.