Chương 44: Hắc sắc thí luyện 1
Bất chợt một nam thanh niên tướng mạo bất phàm, thân mặc bạch y vội vàng bước ngang qua. Người này vừa bước qua nơi này, liền thu hút mọi ánh nhìn đổ dồn về hắn. Trong đó đại đa số là các tiểu cô nương tuổi đời khá trẻ. Một trong số đó chợt kêu lên:
“Người gì đâu lạnh lùng hà, người ta xinh đẹp ngời ngời mà không thèm nhìn lấy một cái.”
Người vừa nói là một trong Tứ Đại Tân Sinh, Liễu Ngọc. Người này chính là vị tỷ tỷ của Liễu Mi.
Nam tử nghiêm nghị, vừa nhìn thấy vội vàng nói:
“Người này sao trông lạ mặt quá, tại sao ở trong Thất Sơn phái mà ta không hay biết.”
Người vừa nói chính là Lâm Thiền Phong, là người đứng đầu trong nhóm Tứ Đại Tân Sinh, cũng chính là đại sư huynh.
Liễu Mi nghe vậy liền một phen ôn tồn giảng giải:
“ Muội nghe nói người này đã gia nhập Thất Sơn phái chúng ta bốn năm rồi. Nhưng vì phải canh giữ Lạc Viên cốc nên ít khi xuất hiện trong nội phái.”
Thiền Phong nghe vậy liền hỏi tiếp:
“ Chẳng lẽ là người đã mang về Huyền Anh kính?”
Cả đám nghe Thiền Phong nói vậy, chợt nhớ ra gì đó, rồi vội vàng nói:
“ Là kẻ mà Lý trưởng lão hay nhắc đến, kẻ sở hữu dị linh căn…”
Nghe vậy trên gương mặt mỹ miều của Liễu Ngọc, khẽ thoát ra nụ cười giễu cợt. Rồi khẽ nói:
“ Để ta xem chàng sẽ chịu nổi hồ mỵ thuật của ta bao lâu, chàng sẽ là của ta nhanh thôi. Hahaha”
Nói xong ả liền bật cười tự đắc, tỏ vẻ vô cùng khoái trá.
Một thanh niên khác cũng đồng dạng mỉm cười, rồi nhẹ nhàng nói:
“Xem ra sư tỷ lại nhắm được một con mồi nữa. Chúc mừng tỷ!”
Người vừa nói cũng là một trong những Tứ Đại Tân Sinh, Dương Chí.
Nhưng tất cả những gì họ nói, A Ngố đều không nghe thấy. Hắn chỉ đang lạnh lùng tìm một góc khuất lặng lẽ chờ đợi.
Chỉ tầm nữa giờ sau, bốn vị trưởng lão tiến đến trước khoảng sân rộng rãi. Rồi đão mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó hô vang một tiếng:
“Xuất Phát.”
Lúc này đây, các đệ tử trong khoảng sân cũng đồng dạng xuất ra các loại pháp khí ngự hành. Rồi lần lượt bay vút lên không trung, phát ra những tràng âm thanh xé rách không gian ầm ầm, âm ĩ.
Dòng người giờ đây như vô cùng, vô tận. Đang lần lượt nối đuôi nhau bay lượn trên bầu. Khiến cho khung cảnh càng thêm náo nhiệt, rôm rả.
Mộc Sơn
Cứ như vậy mà một tháng đã trôi qua, đoàn người cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh núi non hùng vĩ ở nơi đây. Một số các tân đệ tử vừa đến nơi này, vì bị thu hút bởi cảnh vật xanh mướt, muôn hoa đua nở. Đã không kìm chế được cảm xúc, liền thốt lên một tiếng đầy kinh ngạc:
“ Nơi đây đúng là tiên cảnh nhân gian, thật là nhân giới thập tuyệt cảnh sắc, không sai biệt.”
Quả thật cái danh thập tuyệt cảnh sắc, là người trong giới tu tiên phong hiệu cho nó. Bất cứ ai đến nơi đây, đều phải thốt lên trước vẻ đẹp của nó. Một vẻ đẹp mỹ miều, xứng đáng được tôn là cực phẩm nhân gian.
Lại nói về Mộc Sơn này, đích thực nó nằm ở chánh giữa Xích Quỷ quốc, là nơi giao nhau giữa ba đại môn phái tu tiên. Gọi là Mộc Sơn, nhưng kỳ thực nó lại là một dãy núi trãi dài hàng vạn dặm.
Bên ngoài những dãy đồi núi xanh bạt ngàn, là hàng trăm thác nước cao hùng vĩ. Trong những thác nước là từng dòng nước suối nóng bỏng, đang không ngừng bốc lên những làn hơi nóng. Những hơi nóng này chính là những hơi nước từ trong suối nước, đang bay bổng lên không trung, và kết thành những đám mây mù che kín phần đỉnh núi ở nơi đây.
Ngoài ra, ở phía dưới là những dãy đồi thấp trũng, đang uốn lượn không ngừng. Tạo thành những làn sóng nhấp nhô, vô cùng vô tận. Bên trên những dãy đồi này, là những mảng cỏ xanh mượt mà, kèm theo đó là những bông hoa màu vàng tráng lệ.
Ngoài ra đặc biệt ở chỗ, tất cả những dãy núi kia, đang tạo thành một hình vòm tròn, đem bao phủ một thảo nguyên mênh mông ở phía trong. Trong thảo nguyên mênh mông rộng lớn đó, lại có một hồ nước nóng nghi ngút, mà hàng trăm dòng suối nước đang ngày đêm chảy xuống nơi này.
Trên thảo nguyên mênh mông bạt ngàn, là một toà thành khổng lồ trãi dài hàng ngàn dặm. Mà người ta đặt cho nó cái tên mỹ miều là Đại Nguyên thành. Toà thành này không những là một toà thành giao thương ở trung tâm Xích Quỷ quốc, mà còn là một toà thành giao thương cực lớn ở phương nam.
Nơi đây không những tụ hợp mua bán, đấu giá, mà còn là một nơi tổ chức vô số các đại hội, lễ hội ở khắp nơi. Cũng đồng thời là nơi tổ chức Hắc sắc thí luyện.
Lại nói về đám người đến từ Thất Sơn phái, sau khi bay lượn ngắm nhìn cảnh sắc nơi đây. Bây giờ đã hoàn toàn đi vào trong Đại Nguyên thành.
Đám người tuy đông đúc, nhưng khi hoà nhập vào trong dòng người ở trong thành, liền cứ như nước sông đổ biển, biến mất không dấu vết. Như vậy cũng đủ khiến cho người ta gợn người, về độ náo nhiệt và đông đúc ở trong này. Nhưng bọn họ đã có chủ ý ngay từ đầu, liền rong ruổi tìm một quán trọ to lớn bên đường mà cư trú.
Sau khi tất cả đã tập hợp tại trong quán trọ, các vị trưởng lão liền một phen điểm danh toàn bộ. Dù sao đám người đến đây, cũng đến vài trăm nhân mạng, trong một phút khó lòng mà kiểm soát hết.
Cứ như vậy, mà mãi đến chiều tối, họ mới hoàn toàn ổn định. Ai nấy đều được sắp xếp một căn phòng nho nhỏ trong quán trọ này. A Ngố cũng vì vậy mà tạm thời ổn định chổ ở rồi. Nhưng hắn không an tĩnh nghĩ ngơi như những người khác, mà rong ruổi ra ngoài đi dạo.
Không phải chỉ có mình hắn như vậy, mà cũng có vô số những người khác đồng dạng ra ngoài cùng hắn. Nhưng hắn không quan tâm cho lắm, chỉ lủi thủi một mình ngắm nhìn cảnh sắc.
Do trong thành có quy định cấm các loại pháp khí ngự hành, nên giờ hắn phải đành bước từng bước nhỏ, dạo chơi khắp nơi.
Nơi hắn đến chính là một khu phố ngập tràn những quầy hàng của những người tu tiên. Trên con phố cũng đồng dạng là những tu sĩ đang đi dạo. Họ vừa đi dạo, vừa ngắm nhìn những món đồ trên những quầy hàng kia, nếu thuận mắt, liền thuận tay mua lấy.
Nhưng tiếc thay, những món đồ trên đó không hề lọt vào mặt xanh của A Ngố. Hắn dù đi hết con phố, cũng không có một nơi nào khiến hắn dừng lại.
Bất chợt, một âm thanh nhàn nhạt phát ra từ phía sau hắn:
“ Không biết công tử định đi đâu, nếu thuận đường tiểu nữ cũng muốn cùng chung bước.”
Hắn nghe vậy, liền quay đầu lại. Thì nhìn thấy một cô gái với hắn thân hình quyến rủ, làn da trắng mịn, cùng đôi mắt làm mê đắm lòng người. Sau một hồi bị đôi mắt ấy làm ngơ ngẩn, hắn liền định thần lại. Rồi mỉm cười đáp lời:
“Thật ra ta cũng định đi dạo vài dòng, sẵn tiện đi tìm vài món đồ hợp mắt. Nếu cô nương không chê, cứ việc cùng kết bạn đồng hành.”
Sau khi nghe A Ngố nói vậy, vị cô nương với dáng vẻ phong tình liền vội vàng thầm nghĩ:
“Không lẽ tên này miễn dịch với hồ mỵ thuật của ta.”
Nhưng vẻ ngoài nàng vẫn mỉm cười e thẹn, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Vậy thì hay quá! Tiểu nữ là Liễu Ngọc, không biết cao danh quý tánh của công tử đây là gì?”
A Ngố nghe vậy cũng đồng dạng mỉm cười rồi nói:
“ Liễu Ngọc, cái tên rất đẹp. Còn ta là Hoàng Thiên Vũ, Liễu Ngọc cô nương cứ xưng bằng hữu, không cần phải câu nệ.”
Nàng ta nghe vậy trong lòng khẽ mừng thầm, biết rằng cá đã cắn câu. Nhưng vẻ bề ngoài vẫn trầm tĩnh dị thường, nhẹ nhàng nói:
“À mà công tử đã vừa mắt được món đồ nào ở đây chưa?”
A Ngố liền thở dài, rồi nói:
“ Không biết nhãn lực của ta có cao quá không, nhưng đi suốt mà vẫn không tìm được món nào ưng ý.”
Liễu Ngọc nghe vậy liền nói:
“ Công tử ở đây không hợp nhãn món nào cũng không có gì khó hiểu, vì ở đây chỉ buôn bán vài loại pháp bảo, pháp khí cho tu sĩ cấp thấp. Nếu muốn mua những món đồ tốt, xem ra cần phải đến nơi khác rồi.”
A Ngố nghe vậy liền có chút kinh ngạc, rồi nhẹ nhàng nói:
“Xem ra Liễu Ngọc cô nương chắc biết đến một nơi như vậy.”
Liễu Ngọc trong lòng khẽ đắc ý, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
“ Tiểu nữ cũng chỉ biết đến một vài nơi như vậy, nếu công tử cảm thấy hứng thú, ta có thể giúp người đến đấy.”
A Ngố cũng không khách khí, biểu tình vui vẻ ra mặt, liền nói:
“Xem ra phải làm phiền Liễu Ngọc cô nương rồi.”
Sau đó hai người vừa bước đi, vừa vui vẻ trò chuyện. Liễu Ngọc nhờ vào chút hiểu biết của mình về Đại Nguyên thành, liền một phen ôn tồn giảng giải cho A Ngố. Mà A Ngố cũng đồng thời nhân cơ hội này moi được vô số thông tin từ nàng.
Còn chuyện ả ta nghĩ rằng là hồ yêu dụ người, trong lòng A Ngố chỉ khẽ cười giễu cợt.
Tác giả:
*Từ nay hai ngày hai chương nhé các đồng đạo.
Mình luôn luôn theo dõi các bình luận của các bạn, đồng thời cũng cảm thấy rất vui mừng khi thấy các bạn bình luận rôm rả. Nhưng vì nhà mình có mấy đứa cháu gái, nên không tiện ở lâu trả lời bình luận hết được. Nếu lỡ bỏ xót bình luận nào, cũng mong anh em thông cảm cho mình.
Và cũng chân thành cảm ơn tất cả đã nhiệt tình ủng hộ cho mình thời gian qua. Khiến cho mình có vô vàn động lực để tiếp tục viết.