Chương 43: Tứ Đại Tân Sinh
Hai tháng sau
Trước một căn phòng nhỏ, một nữ nhân dáng người cao ráo, thân mặc một bộ trang phục màu trắng, tay cầm trường kiếm. Nàng đang từ từ bước vào căn phòng nhỏ.
Nhìn kỹ lại người này chỉ tầm 25 tuổi, nhưng dáng vẻ vô cùng nghiêm nghị, trên gương mặt mỹ miều của nàng, luôn hiện hữu một vẻ lạnh lùng hà khắc.
Vừa bước vào căn phòng, thì một âm thanh vang lên:
“Sư muội! Muội xuất quan từ khi nào? Sao không báo cho huynh một tiếng.”
Âm thanh đó xuất ra từ hai người ngồi phía trong phòng. Hai người này, một người thì gầy gò khô khan, người thì mập mạp trắng trẻo. Hai vị này không ai khác chính là Lý Do và Trương Tấn trưởng lão.
Sau khi nhìn thấy hai người này, nữ nhân lạnh lùng kia cũng nhàn nhạt đáp lời:
“Ta xuất quan đã ba hôm, hôm nay muốn đến xem các vị sư huynh chuẩn bị cho đại hội lần này như thế nào rồi.”
Lý Do nghệ vậy liền bật cười, rồi trả lời:
“Xem ra sư muội quá đa tâm rồi, chút việc vặt này hai vị sư huynh dư sức đối phó.”
Trương Tấn nghe vậy liền cười khà khà, rồi vội vàng nói:
“ Sư muội quả thật chu đáo, nào nào ngồi xuống rồi cùng thương lượng. Ta sẽ truyền âm cho Tiêu huynh hay một tiếng đã.”
Nữ nhân lạnh lùng nghe vậy, liền tỏ ra chút kinh ngạc, rồi mới thốt lên:
“Không lẽ Tiêu Phong sư huynh đã xuất quan?”
Trương Tấn nghe vậy liền bật cười, rồi đáp lời:
“ Tiêu huynh đã xuất quan hơn một tháng trước, hiện đang bồi dưỡng cho nhóm tứ đại tân sinh.”
Nữ nhân kia chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế gỗ. Biểu tình nàng ta tỏ vẻ vô cùng khinh thường khi nghe đến nhóm Tứ Đại Tân Sinh kia.
Vị Trương Tấn trưởng lão mập mạp cũng không để tâm cho lắm, liền rút ra trong túi một tấm truyền âm phù, nhẹ nhàng điểm một chỉ lên đó. Rồi lầm thầm nói vài câu, sau đó điểm tiếp một chỉ, lúc này tấm truyền âm phù cũng đồng thời biến mất vô thanh vô tức.
Chỉ một giờ sau, một nam nhân thân người cao ráo, bắp thịt cuồn cuộn, trông vô cùng vạm vỡ. Hắn ta đang vội vàng bước vào trong căn phòng nhỏ. Ba người ở trong căn phòng, vừa nhìn thấy người này bước vào liền bật đứng dậy, hai tay ôm quyền cung kính chào hỏi:
“ Tiêu huynh!”
Chính xác vị nam nhân vạm vỡ này đích thực là Tiêu Phong mà họ vừa nhắc đến. Vị Tiêu Phong nhìn thấy ba người ở trong phòng cũng đồng dạng mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Xem ra mọi người đều có mặt đông đủ cả rồi. Không cần dài dòng, chúng ta vào vấn đề chính đi nào.”
Tiêu Phong vừa bước vào cũng không khách khí, vội vàng chểm trệ ngồi trên một cái ghế ở giữa phòng. Ba người kia cũng đồng dạng ngồi xuống, khuôn mặt tựa hồ có chút kiêng kỵ người này.
“ Các vị có đối sách gì cho lần này không?” Sau khi ổn định chổ ngồi Tiêu Phong liền nói.
Lý Do nghe vậy liền vội vàng đáp lời:
“ Đối sách thì không dám nói càn. Nhưng không biết sư huynh nắm chắc bao nhiêu phần thắng.”
Nghe Lý Do nói vậy, gương mặt Tiêu Phong cũng khẽ trầm xuống, tựa hồ có chút đăm chiêu suy nghĩ. Sau một hồi rồi mới nói:
“ Quả thật ta lần này chỉ dám chắc ba phần thắng. Nhưng khi nghe tin về người kia, ta liền giảm xuống còn một phần cơ hội.”
Nghe đến đây, cả ba người kia đồng dạng thở dài, lắc đầu ngao ngán. Trương Tấn suy nghĩ mông lung hồi lâu, chợt mở lời:
“Xem ra Thất Sơn phái chúng ta lại thêm một lần ngậm đắng. Nhiều năm nay trong các tân đệ tử đều không thể chọn ra nổi một người có tiềm năng. Trong khi hai phái còn lại, đồng thời đều có kỳ tài xuất thế. Quả thật đem nhóm Tứ Đại Tân Sinh ra so sánh với họ có chút khập khiễng.”
Lý Do nghe vậy liền cười khổ một tiếng, rồi ồm ồm nói vang:
“Đành chịu thôi, từ đâu lại đồng thời xuất hiện hai kỳ tài sở hữu Thiên căn.”
Nghe đến đây, chợt Trương Tấn nhớ lại gì đó, rồi chợt hô vang:
“ Không phải mấy năm trước chúng ta có thu được một gã sỡ hữu dị linh căn sao?”
Tiêu Phong và nữ nhân lạnh lùng nghe vậy liền một phen kinh ngạc, nữ nhân liền mở lời:
“ Dị linh căn, sao ta chưa từng nghe nói đến.”
Lý Do nghe vậy liền kể khổ:
“Băng Di muội không biết đến cũng không có gì là lạ. Người này gia nhập môn phái chúng ta cũng không lâu, lại đúng lúc sư muội bế quan. Nhưng thời gian quá gấp rút, nên không thể nào bồi dưỡng kịp. Hiện tại kẻ này chỉ mới Trúc Cơ trung kỳ, đem hắn ra làm át chủ bài có phần mạo hiểm. Nên ta liền gạt bỏ kế hoạch này, mà chuyên tâm bồi dưỡng Tứ Đại Tân Sinh.”
Chính xác nữ nhân lạnh lùng kia đích thực tên là Băng Di. Mà Băng Di vừa nghe đến đây, liền hừ lạnh một tiếng khinh thường, mới chậm rãi nói:
“ Không phải các vị sư huynh vì lo sợ tứ đại gia tộc kia trở mặt. Mà gạt đi một kẻ vô danh tiểu tốt đó sao?”
Lý Do nghe vậy, liền nhắm mắt tỏ vẻ cam chịu, rồi nhẹ nhàng nói:
“Đích thực bọn ta cũng có chút ái ngại tứ đại thế gia. Nhưng trong đó cũng ẩn tàng vài nguyên nhân nên mới đành chịu.”
Băng Di lạnh lùng kia, nghe vậy liền chau mài tỏ vẻ khó chịu, rồi nói:
“Hừ, ta khinh cái gì là tứ đại tân sinh của các huynh. Chỉ là một lũ phế vật không hơn, không kém. Chỉ vì lo sợ tứ đại gia tộc trở mặt, mà gạt đi một nhân tài tiềm năng, quả thật việc này khiến cho muội vô cùng bất mãn.”
Lý Do nghe vậy liền bật cười, rồi nói vang:
“Thật ra sự tình cũng không phải hoàn mỹ như sư muội nghĩ đâu. Kẻ này vừa gia nhập môn phái chúng ta chỉ mới bốn năm thôi. Vừa gia nhập, đã phải thi hành nhiệm vụ ở Đại Việt quốc làm tắc nghẽn hết một năm. Thời gian ngắn như vậy, thử hỏi sao ta dám mạo hiểm bồi dưỡng.
Ngoài ra công việc khó khăn trước đây là trông coi Lạc Viên cốc hắn đều hoàn thành mỹ mãn. Cung cấp rất nhiều linh thảo cho luyện đan đường trong suốt thời gian qua. Thử hỏi ai có thể thay thế hắn đây?
Mặc dù trên người hắn sở hữu dị linh căn, nhưng cũng đồng thời tồn tại hoả linh căn. Các người nghĩ xem, so với đào tạo bốn người song linh căn có khác gì nhau.”
Nghe đến đây, cả ba người còn lại đồng loạt biến sắc, bộ dạng vô cùng kinh ngạc. Tiêu Phong liền vội vàng hỏi: “ Sao có thể tồn tại cái vô lý như vậy được? Một người sở hữu dị linh căn, sao lại còn tồn tại hoả linh căn?”
Lý Do nghe vậy liền bật cười khanh khách, rồi nói:
“Chẳng phải điều vô lý đã trở thành sự thật sao? Tất cả hiển nhiên đúng là tại ý trời thôi.
Lúc trước ta còn đợi sư muội xuất quan thu nhận hắn làm đệ tử. Nhưng thời gian quá lâu, nên mọi thứ đành gác lại. Nếu như lần này đại hội trở về, sư muội danh chính, ngôn thuận thu nhận hắn làm đệ tử chân truyền sau này nhất định sẽ tiềm năng rộng lớn.”
Tiêu Phong nghe đến đây liền nhíu mài, rồi nói:
“Ta nghĩ những chuyện đó, sau này hẵng tính. Việc cấp bách là chọn ra đấu pháp hợp lý, để lần này đỡ mất mặt.”
Sau đó cả nhóm người tiếp tục bàn tán xôn xao một phen…
Lạc Viên cốc
Vài ngày sau
A Ngố từ từ mở đôi mắt ra, trên miệng hắn giờ đang nở một nụ cười mãn nguyện. Xem ra y đã thực sự đột phá bình cảnh, bước vào Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Thở dài một hơi, hắn bước ra khỏi căn phòng, rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời. Sau đó hít một ngụm lương khí, thầm nghĩ:
“Xem ra cũng sắp đến giờ tập hợp rồi, cũng cần phải chuẩn bị vài thứ.”
Vài giờ sau tại khoảng sân trước Chánh Nghị Điện. Từng nhóm người tập hợp thành những nhóm nhỏ, đang xôn xao nói cười. Trong số đó có một nhóm thanh thiếu niên rất đông đúc. Hiện đang xôn xao bàn luận về vấn đề gì đó. Một tiểu cô nương xinh xắn, mở miệng nói:
“ Mấy vị sư huynh lần này nhớ cẩn thận, ta nghe nói hai phái kia dường như xuất hiện kỳ tài tu luyện ngàn năm hiếm gặp. Ngộ nhỡ…”
Bất chợt một nam thiếu niên vội vàng chen ngang:
“ Ngộ nhỡ cái gì? Bốn vị sư huynh đều là Trúc Cơ hậu kỳ viên mãn, còn đối thủ nào gây khó dễ được.”
Một nam thiếu niên khác cũng nói vào:
“Liễu Mi muội muội đa tâm quá rồi, sao cứ đề cao đối thủ, mà hạ thấp người nhà. Hay là muội lo sợ đại sư huynh lần này bất trắc, không còn mặt mũi quay về cầu hôn muội hả? Haha…”
Cả đám nghe vậy cũng cười xoà theo hắn.
Tiểu cô nương nghe vậy liền chu cái miệng ra nói:
“ Muội…muội cũng vì lo cho mấy vị sư huynh chớ bộ.”
Nam thiếu niên khi nãy vừa nói, liền bật cười thêm một tiếng, rồi nói:
“Phải hông vậy? Hay là lo đại sư huynh trong lòng muội bị trầy xước chổ nào, lại khiến muội phải đau xót trong lòng. Haha”
Một nam thanh niên dáng vẻ nghiêm nghị chợt mở lời:
“ Thôi được rồi, cũng sắp tới giờ xuất hành, các huynh muội đừng cãi nhau nữa.”
Vị tiểu cô nương dù nghe vậy tuy vẫn có chút hậm hực. Nhưng vì người vừa nói chính là vị đại sư huynh của nàng, nên nàng chỉ đành ấm ức mà im lặng.