Chương 42: Vạn niên nhân sâm
Một thoáng sau Thúy Lan trên tay cầm một hộp ngọc trắng tinh khiết. Đang chậm rãi từ từ bước đến chỗ A Ngố và Quế Dung. A Ngố đồng thời cũng có thể ở từ phía xa dễ dàng nhìn thấy rõ vật trong đấy. Bên trong là hai cây linh thảo màu xanh nhạt, trên thân cây toả ra luồng linh khí mờ mờ, ảo ảo.
Chỉ một thoáng sau, nàng đã tiến đến gần A Ngố, đôi tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt hộp ngọc lên bàn. Rồi từ từ mở hộp ngọc kia ra, sau đó lặng lẽ đứng nép sang một bên, bộ dáng nghiêm nghị, không nói nữa lời.
Lúc này A Ngố không chịu nổi sự tò mò, liền vội vàng cầm lấy một cây linh thảo lên quan sát. Đôi mắt hắn tỏ vẻ rất chăm chú nhìn vào.
Ngay từ khi đôi tay A Ngố chạm vào cây linh thảo, một luồng khí lạnh liền xộc thẳng vào cơ thể hắn. Luồng khí lạnh bắt đầu từ cánh tay từ từ truyền đến trong cơ thể, rồi tản ra khắp nơi, khiến hắn có chút rùng mình, đôi mắt cũng khẽ híp lại. Mặc dù đã từng tìm hiểu về loại linh thảo này, nhưng tận mắt chứng kiến, cũng khiến hắn có chút ngỡ ngàng.
Sau đó gương mặt hắn liền tỏ ra một chút hài lòng, rồi nhẹ nhàng nói:
“Tốt, đây đúng là Bồi Nhan thảo. Thật không ngờ dược tính trên nó lại mạnh mẽ thế này. Dám chắc đây chính là hai cây linh thảo tốt nhất.”
Mắt thấy A Ngố chăm chú nhìn vào Bồi Nhan thảo, Quế Dung liền có chút ngạc nhiên, nhưng nàng cũng chậm rãi nói:
“ Không ngờ công tử lại am hiểu về loại thảo dược này. Thật khiến cho thiếp có chút ngỡ ngàng.”
A Ngố nghe vậy, liền mỉm cười nhàn nhạt, rồi đáp lời:
“Thật ra đệ cũng chỉ xem qua vài quyển sách nói về loại linh thảo này. Thật khiến cho Dung tỷ chê cười rồi!”
Quế Dung nghe đến đây, đôi môi nàng khẽ nhếch lên, nở ra một nụ cười tươi tắn, rồi vội vàng nói:
“Nếu công tử cũng đã biết đến loại linh thảo này, vậy thiếp cũng không giới thiệu gì thêm. Loại này chính là loài linh thảo sinh trưởng trên các tảng băng vạn niên. Mỗi mười năm chỉ cao lên một phân, dược tính cũng tăng dần theo tuổi thọ. Hai cây bồi nhan thảo này mỗi cây 180 tuổi, là một trong những cây có tuổi đời lâu nhất.
Thật ra thiếp đã muôn vàn khó khăn mới có được nó. Nay nếu công tử muốn dùng, thì thiếp xin nhượng lại giá mềm cho công tử, hai cây 20 vạn tiền đồng.”
Nghe đến câu 20 vạn tiền đồng, hai mắt A Ngố liền trố ra, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc. Với số tiền này, hắn dư sức mua 4 kiện pháp bảo thượng cấp. Thậm chí biết đâu may mắn, còn mua được một kiện pháp bảo đỉnh cấp dạng xoàng xoàng. Quả thật đây đúng là cái giá, mà một tay phú hào nào cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Gom hết gia sản hắn bây giờ, thậm chí còn chưa đến 40 vạn tiền đồng. Vậy mà phải một lúc xuất ra hơn phân nửa gia tài, quả thật khiến hắn vô cùng cân nhắc. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đối với hắn bây giờ, có một thứ khác còn quan trọng hơn cả tiền bạc. Nên hắn đành cắn răng xuất ra nữa phần gia sản, để mua về hai cây bồi nhan thảo này.Thậm chí tất cả mọi người ở xung quanh, khi thấy hắn xuất ra một lúc 20 vạn tiền đồng. Liền trố mắt há hốc mồm, kinh ngạc vô cùng. Không riêng biệt gì họ, ngay cả Quế Dung, dù đã nhiều lần làm ăn với hắn. Nhưng lúc này nàng cũng phải trợn mắt há mồm, sửng sờ hồi lâu.
Sau khi giao dịch xong xuôi, hắn liền một mạch trở về Lạc Viên cốc. Lấy tốc độ cùng với sự khéo léo của hắn bây giờ, cũng không chút khó khăn đã cắt đi vài cái đuôi có ý đồ xấu. Quả thật nơi đây đúng là vô cùng hỗn loạn, chỉ cần một phút chủ quan, cái giá phải trả, quá ư… là đắt đỏ.
Lại nói về tốc độ của hắn bây giờ, đúng thật là kinh người. Nhờ vào hai món pháp bảo mới là Đạp Vân Phi Ngoa và Huyết Vũ Phi Phong, cộng thêm hắn tu luyện Đạp Vân bộ có chút tiến triển. Cho nên tốc độ của hắn bây giờ, có thể nói là ngang ngữa với một tu sĩ Ngưng Nguyên trung kỳ bình thường. Một tốc độ có thể nói là gợn người đối với tu sĩ đồng cấp.
Nhân Sự Phòng
“ Tiểu tử, ngươi nói gì cơ? Vạn niên nhân sâm? Ngươi có biết là vật đó trân quý như thế nào không? Một tên tiểu tử như ngươi mà đòi tìm kiếm vật đó. Quả thật đúng là mơ tưởng hão huyền.” Gương mặt Diệp Quản Sự tỏ ra vẻ vô cùng kinh ngạc, rồi ầm ầm quát lên.
Nghe vậy, gương mặt A Ngố liền trầm xuống, tỏ vẻ thất vọng vô cùng. Nhưng hồi sau cũng cung kính nói:
“ Thật là đệ tử có phần làm khó Diệp Quản Sự rồi. Xem ra đệ tử đúng là có phần mơ tưởng. Nếu như vậy thì, đệ tử xin cáo từ.”
Trở về Thất Sơn phái, hắn không vội vã quay về Lạc Viên cốc, mà liền tìm đến Diệp Quản Sự. Trong lòng hắn chỉ đơn giản là cứu vớt chút hy vọng, dù đã sớm biết rõ kết quả rồi. Nhưng biết làm sao được, số người hắn quen biết, ít đến đáng thương.
Nhưng ngay sau khi nghe hắn nói, Diệp Quản Sự liền trố mắt thất kinh hồn vía. Rồi quát ầm ầm lên, như tạt một gáo nước lạnh vào mặt hắn. Sau một hồi do dự vì đống tiền đồng mà A Ngố đặt trên bàn, gương mặt lão cũng có phần lắng xuống.
Sau đó thấy A Ngố định quay đi, lão liền nhàn nhạt nói:
“Thật ra cũng không phải là không có cách. Nhưng ngươi có làm được hay không mới là quan trọng.”
A Ngố nghe vậy, liền chợt quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tỏ ra vẻ tươi tắn. Rồi vội vàng nói:
“Không biết là cách gì? Chỉ cần làm được, đệ tử sẽ cố gắng hết sức mình.”
Sau đó Diệp Quản Sự liền một phen thở dài, lắc đầu ngao ngán. Rồi từ từ nói:
“Ta nghe các trưởng lão nói, lần đại hội Hắc sắc thí luyện sắp tới, phần thưởng sẽ có một cây Vạn niên nhân sâm. Nhưng chỉ dành cho người đứng đầu. Lấy trình độ của ngươi bây giờ, quả thật đúng là hái trăng trong nước.”
Nghe nói đến đây, A Ngố chợt biến sắc. Trên gương mặt hắn giờ đây hiển lộ một tia kinh ngạc. Quả thật đây đúng là một câu trả lời khiến cho hắn vô cùng bất ngờ. Cũng như hắn chưa bao giờ nghĩ đến.
Nhưng không bao lâu sau, hắn liền cáo từ vị Diệp Quản Sự, rồi một mạch trở về Lạc Viên cốc.
Lạc Viên cốc
Trong căn phòng nhỏ của mình, A Ngố đang ngồi xếp bằng tỏ vẻ đăm chiêu. Trong đầu hắn giờ đây đang liên tục suy diễn.
Quả thật, lấy trình độ hắn bây giờ, muốn đoạt lấy Vạn niên nhân sâm đúng là chuyện si tâm vọng tưởng. Cho dù là cuộc thi đấu của các tu sĩ đồng cấp, nhưng trong đó quá nữa là số tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Thậm chí là cả hậu kỳ đã viên mãn, chỉ còn đang chờ đợi đột phá bình cảnh bước vào Ngưng Nguyên kỳ.
Nhưng khó nhai nhất không phải chỉ có vậy. Mà khó khăn nằm ở số đệ tử chân truyền. Phải nói đây là những tay con ông cháu cha. Được bồi dưỡng và rèn luyện từ nhỏ, thậm chí sinh ra đã sở hữu tư chất hơn người. Những người này so sánh với A Ngố mà nói, cứ như mặt trời so với mặt trăng, một khoảng cách vô cùng to lớn.
Cho dù hắn tự tin với những món đồ chơi đắt đỏ của mình. Nhưng đó chỉ là so sánh với những tu sĩ đồng dạng với hắn. Còn so với các con ông cháu cha thì đúng là vô cùng khập khiễng. Vì một đệ tử chân truyền chính là một bộ mặt khác của cả một gia tộc, một tu sĩ danh tiếng.
Như thế nào mà họ không lo lắng cho bộ mặt của mình, thậm chí là họ còn trăm phương ngàn kế, để trang bị tận răng cho con em họ. Bởi vậy đem đồ chơi xịn ra so sánh, thì cũng đồng nghĩa với việc tự nhận lấy nhục nhã. Chứ còn so tới pháp thuật hay tư chất thì A Ngố còn nhục nhã hơn.
Tất nhiên tất cả những thứ đó, đều là do hắn suy nghĩ thôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cửa thắng dành cho hắn đúng là như một sợi chỉ mỏng manh, thấp đến đáng thương vô cùng. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc hắn chắc chắn phải thua. Nên ôm một chút hy vọng mỏng manh đó, hắn liền một mạch khẩn trương tu luyện.
Trong những ngày tiếp theo, hắn ngoài việc sưu tầm thêm nguyên liệu chế tạo Định Nhan đan. Hắn còn đem ra số vảy kỳ lân mà hắn nhờ Quế Dung mua lúc trước. Đem ra sửa chữa lại kiện Ô Lân giáp bị hư hỏng ngày nào. Thật ra nàng đã mua giùm cho hắn từ rất lâu, nhưng phần vì hắn không có thời gian nhàn rỗi, nên tạm gác lại đến nay.
Sau khi những thứ đó đã chuẩn bị xong xuôi, hắn liền tận dụng thời gian quý báu còn lại mà củng cố thêm các pháp thuật lúc trước. Chưa kể hắn còn lấy ra lọ Hoàng Linh đan mà lúc trước Diệp Quản Sự cho hắn, đem ra sử dụng. Trong đầu hắn hiện đang ôm hy vọng đột phá bình cảnh, bước vào Trúc Cơ hậu kỳ.