Chương 41: Định Nhan đan
Sau đó Linh Nhi liền một phen dong dài giải thích. Rồi cũng vội vã cáo từ A Ngố, mới rời đi. Mà lúc này A Ngố cũng đại khái hiểu được đôi chút về Hắc sắc thí luyện rồi.
Theo như lời Linh Nhi nói, thì Hắc sắc thí luyện cứ 20 năm tổ chức một lần. Và nó được ba đại môn phái tu tiên ở Xích Quỷ quốc chủ trì. Tất nhiên là Quỷ Dương tông, Thần Kiếm môn và Thất Sơn phái. Nhưng đại hội này chỉ dành cho những tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Nói là đại hội của những tu sĩ cấp thấp, nhưng quy mô cũng như tầm quan trọng không hề nhỏ. Mỗi lần đại hội có ít nhất là một ngàn tu sĩ tham gia, có khi vượt đến ba ngàn người. Đa phần các môn phái nhân dịp này để phô trương thanh thế, thị uy lẫn nhau. Vì vậy phần thưởng cũng không hề kém cạnh.
Điều đó khiến cho các tu sĩ cấp thấp như A Ngố vô cùng phấn khích. Ngoài mặt đến đây để giao lưu, cọ xát. Họ còn muốn thể hiện chính mình, hòng chiếm được thiện cảm của các vị trưởng bối. Biết đâu may mắn được trở thành một đệ tử chân truyền của một vị trưởng lão nào đó. Thì tiền đồ và danh vọng sau này của họ, sẽ vô cùng rộng mở.
Chính vì vậy, mà vô số kẻ phải lao tâm khổ tứ. Ngoài việc tích cực tu luyện, còn xuất ra vô số tiền đồng, để mua sắm những món đồ chơi đắt giá. Ai nấy, cũng đều vì lần này, mà chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.
Lại nói về đệ tử chân truyền, thường là những đệ tử có tư chất tốt, lai lịch xuất thân quyền quý. Hoặc những kẻ vô cùng may mắn, lọt vào mắt xanh của các vị trưởng lão. Trở thành đệ tử chân truyền, được mọi người kính trọng.
Làm đệ tử chân truyền, họ chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng. Mà lại được vị ân sư tận tình chỉ dạy, được cung cấp vô số đan dược cùng những món pháp khí, pháp bảo tốt nhất. Đặc biệt họ không giống như A Ngố: ‘những kẻ không phải là con ông cháu cha'. Mà phải suốt ngày đi đào đất trồng cây, vì việc của họ chỉ duy nhất là ăn rồi đi tu luyện.
Đang suy nghĩ bâng quơ, thì một âm thanh vang lên trong đầu hắn:
“ Tiểu tử, bản tôn thấy ngươi có tình cảm với người đó.”
A Ngố chợt giật mình, nhưng cũng âm thầm trả lời:
“Không lẽ tiền bối muốn xen vào chuyện riêng tư của ta? Trong hiệp định, đâu có điều khoản này?”
Bất chợt một âm thanh khàn khàn vang lên trong đầu hắn:
“ Hừ, bản tôn chỉ muốn nhắc nhở ngươi thôi. Muốn đi trên con đường tu tiên, thì phải chặt đứt tình cảm của người thường. Không thể nào để những chuyện tình cảm nam nữ lên hàng đầu.”
A Ngố chợt suy ngẫm hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta sẽ không để tình cảm lấn át tiền đồ sau này.”
Bật chợt âm thanh đó lại thở dài, rồi nói tiếp:
“ Hầy, huống hồ cô gái đó chỉ là một phàm nhân, không thể nào sống quá trăm năm. Còn ngươi là một người tu tiên, tuổi thọ còn rất dài. Ngươi không muốn nhìn thấy người mình yêu ngày càng già yếu, rồi chết đi chứ?”
Nghe đến đây, gương mặt A Ngố liền tỏ vẻ đăm chiêu, sau một hồi suy nghĩ, liền nói:
“ Thú thật với tiền bối, ta cũng từng nghĩ đến điều đó rồi. Nhưng nói gì đi nữa, ta cũng từng là một phàm nhân. Chuyện đoạn tuyệt phàm trần, không thể nào trong ngày một, ngày hai mà được.
Còn chuyện thọ nguyên của nàng, ta cũng từng nghĩ trăm phương, ngàn kế, chỉ hy vọng giữ được người mình yêu ngày nào, hay ngày đó.”
Một âm thanh thất vọng chợt vang lên trong đầu hắn:
“Xem ra ngươi đã vướng vào ải tình rồi!
Cách thì không phải là không có. Bản tôn cũng từng biết một loại đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, mà còn giữ được nguyên dạng dung nhan. Đó là cách mà bây giờ ngươi có thể làm được. Nhưng ta không dám chắc, ở nhân giới lại có thể sưu tầm đủ nguyên liệu để luyện đan.”
Nghe vậy, gương mặt A Ngố liền tỏ ra mừng rỡ, vội vàng hỏi:
“ Không biết là loại đan dược nào? Cho dù khó khăn cách mấy, ta cũng nguyện cam lòng.”
Bỗng dưng một tràng cười giễu cợt vang lên trong đầu hắn, tiếp theo là giọng nói khàn khàn vang lên:
“ Há há, xem bộ dạng ngươi chắc hẳn rất nóng lòng rồi. Thôi bản tôn cũng không dong dài, ta sẽ cho ngươi biết. Thật ra loại đan dược này tên là Định Nhan đan. Loại này người tu tiên dùng sẽ bảo trì được nhan sắc, ngoài ra còn có thể kéo dài trăm năm tuổi thọ. Nhưng một phàm nhân dùng, tuy rằng có thể bảo trì nguyên dạng nhan sắc, nhưng chỉ tăng thêm hai, ba mươi năm tuổi thọ.
Hiệu quả là vậy, nhưng nó cũng đòi hỏi những nguyên liệu kinh người. Bao gồm: Vạn niên nhân sâm, bồi cốt thảo, bồi nhan thảo…”
Nghe Thôn Lang nói vậy, A Ngố cũng muôn phần phấn khởi. Mặc dù số lượng nguyên liệu có phần kinh người, nhưng trong Lạc Viên cốc hắn cũng có gần đủ nguyên liệu rồi, chỉ còn ngoại trừ Bồi nhan thảo và Vạn niên nhân sâm ra.
Đang suy nghĩ đến đây, thì một âm thanh từ xa vang đến:
“ Tất cả tập trung.”
Nhìn kỹ lại, thì đó chính là Kim Tổng Quản, không biết đã lẳng lặng đến đây bao giờ.
Mà âm thanh này như đánh thức A Ngố, khiến cho hắn bỗng nhiên giật mình, quay đầu lại nhìn.
Các tu sĩ trong khoảng sân trước Chánh Nghị Điện, cũng đồng loạt xếp hàng thẳng thóm. Ai nấy giờ đây đều im lặng, chỉ chăm chú nhìn về phía Kim Tổng Quản.
Mắt thấy tất cả đều đông đủ, Kim Tổng Quản liền ho khan một tiếng, rồi nói:
“Hôm nay ta tập trung các ngươi ở đây, chính là muốn thông báo với tất cả một việc. Đó chính là ba tháng tới, đại hội Hắc sắc thí luyện sẽ diễn ra tại Mộc Sơn. Vì vậy, ta mong tất cả sẽ có sự chuẩn bị thật tốt, để làm rạng danh môn phái chúng ta. Ai muốn tham gia, hai tháng sau sẽ tập trung tại đây.”
Vừa nghe Kim Tổng Quản nói vậy, cả khoảng sân rộng bỗng nhiên nháo nhào, bàn tán xôn xao. Ai nấy đều có vẻ rạng rỡ, khuôn mặt tươi cười. Họ đều cho rằng, đây là một dịp may quý hiếm để trổ tài. Hy vọng trong lần đại hội này, sẽ thu hoạch được một ít.
Nhưng đối với một người, không quan tâm cho lắm. Hắn chỉ vội vã bỏ đi, trong ánh mắt không hề động chút tâm tình. Không ai khác, kẻ đó chính là A Ngố.
Thần Cơ Các
Sau khi nghe thông báo của Kim Tổng Quản, A Ngố liền một mạch ngự kiếm bay đến Thần Cơ Các. Vì đối với hắn giờ đây, có một việc còn quan trọng hơn.
Vừa bước vào cửa tầng ba, hắn đã gặp ngay người hắn tìm, Quế Dung. Nàng nhìn thấy hắn, liền khéo léo tươi cười, vội vàng nói:
“ Ây dui, hôm nay ngọn gió nào xuôi khiến công tử đến đây vậy?”
Hắn nghe vậy liền nhếch mép cười, rồi đáp lời:
“Dung tỷ khéo đùa, đệ đến đây có chuyện muốn nhờ tỷ.”
Quế Dung nghe vậy, liền vội vàng kéo hắn vào trong. Kéo ghế, rót trà ra cho hắn, rồi nhẹ nhàng nói:
“Chuyện gì mà công tử cần đến thiếp vậy, nói ra xem thiếp có thể giúp gì cho người không nào?”
A Ngố chợt thở dài, rồi nói:
“Chuyện này e có phần hơi khó, lần này đệ muốn tìm 2 loại thảo dược quý hiếm, là Vạn niên nhân sâm và bồi nhan thảo.”
Quế Dung nghe đến đây, gương mặt chợt khẽ biến, nàng liền lấy tay che miệng, tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc. Rồi hốt hoảng nói:
“Vạn niên nhân sâm? Công tử thật khéo đùa, đây chính là một loại nhân sâm cực kỳ quý hiếm, giúp kéo dài tuổi thọ. Loại này mà xuất hiện bao nhiêu, thì liền bị các lão quái vật Thành Anh kỳ mua hết. Chưa kể các đại môn phái, đại gia tộc cũng cạnh tranh khốc liệt. Làm gì mà có đến lượt thiếp ngắm nhìn, chứ huống hồ đem ra bán.”
A Ngố nghe vậy liền thở dài, rồi lắc đầu ngao ngán một hồi. Sau đó mới nói:
“Vậy xem như đệ làm khó tỷ rồi. Vậy xin phép tỷ, đệ còn có việc quan trọng khác.”
A Ngố nói xong, liền đứng bật dậy, tỏ vẻ muốn cáo từ. Nhưng Quế Dung liền nhanh nhảu nói:
“Khoan đã, tuy thiếp không có Vạn niên nhân sâm, nhưng bồi nhan thảo cũng có hai cây. Công tử nếu muốn dùng, vậy thiếp đành cắn răng nhượng lại.”
Quế Dung nói vậy, mơ hồ trong đó là sự tiếc nuối vô cùng. Có vẻ như nàng không nỡ đem một báu vật như vậy bán đi.
Nhưng A Ngố thì khác, hắn nghe vậy liền mỉm cười vui sướng, rồi vội vàng nói:
“Tốt lắm, tỷ đem ra cho đệ xem thử nào.”
Lúc này gương mặt Quế Dung có vài phần xuống sắc, nhưng nàng cũng khẽ mở miệng kêu một tiếng:
“ Thuý Lan à! Mau đem bồi nhan thảo ra cho công tử kiểm tra.”
Đứng cách xa nơi A Ngố chừng mười bước, một cô gái dáng người mảnh mai, tên là Thuý Lan. Nàng nghe Quế Dung nói vậy, gương mặt khẽ biến sắc, mơ hồ có một tia kinh ngạc hiển lộ trên gương mặt nàng.