12 Dâm Nữ – Chương 40: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 40:

Chương 38: Đạp Vân Phi Ngoa
Một ngày sau, dưới chân ngọn núi ngoại thành Sài Thành. Một nhóm hơn mười người đang đứng nhìn nhau nói cười. Đúng thật là Ngọc Nhi và Đỗ Quyên đang đưa tiễn A Ngố và Linh Nhi. Hai nàng dáng vẻ bịn rịn không muốn rời xa hắn, liên tục nói lời níu kéo. Nhưng hắn vẫn nhất quyết từ chối.

Đỗ Quyên biết không thể nào giữ được, nên liền xuất ra một đôi giày và một quyển sách củ nát, đưa cho A Ngố rồi nói:
“Đây là Đạp Vân Phi Ngoa và quyển sách cổ do ông cố của tiểu nữ lưu lại. Nhưng vì con cháu đời sau không ai hiểu được những gì trên đó. Nên hôm nay đem tặng cho công tử coi như là quà bồi đáp.”

A Ngố nhìn đôi giày chăm chú, một lát sau cũng phát hiện ra sự cổ quái trong nó, nhưng hắn không có nhiều thời gian để nghiên cứu, nên đành gác lại sau này tìm hiểu. Còn về phần quyển sách cổ kia, dù đã củ nát nhưng hiển nhiên không phải là một quyển sách bình thường. Chỉ có điều những ký tự trên nó tựa như một loại ký tự cổ xưa đã thất truyền.

A Ngố cũng không khách khí, liền thu hai món bảo vật này vào trong. Rồi nhẹ nhàng gật đầu nói một lời đa tạ. Ngọc Nhi nhìn thấy A Ngố đã thu hai món đồ vào trong, liền đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn lên vỗ nhẹ một cái. Từ phía sau, liền có hai cô tỳ nữ tay bưng hai mâm châu báu và vàng bạc bước đến.

Ngọc Nhi liền nhẹ nhàng mỉm cười, rồi nói khẽ:
“Đây là chút quà mọn, coi như tiểu nữ bày tỏ chút lòng thành với công tử, xin công tử nhận cho.”

A Ngố liền chần chừ một lát, rồi khẽ buông lời:
“Ta xin nhận ân tình của thành chủ, nhưng ta muốn dùng số tiền này lưu lại cho những người nghèo khó trong thành. Chỉ mong thành chủ thành toàn cho ta.”

Gương mặt Ngọc Nhi cũng khẽ hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng nàng cũng vui vẻ nhận lời. Rồi họ gật đầu chào nhau vào tiếng. Sau đó A Ngố liền xuất ra cỗ pháp khí ngự hành Thuyền Xa, mang theo Linh Nhi phóng đi.

Ngọc Nhi đứng đó nhìn bóng hình A Ngố khuất xa, mà hô to một tiếng:
“ Công tử, bao giờ tương phùng?”

A Ngố đứng trên Thuyền Xa, nhẹ nhàng mỉm cười rồi hô vang:
“Có duyên sẽ gặp.”

Sau khi bóng A Ngố dần biến mất, Ngọc Nhi vẫn lặng lẽ đừng đó, một bước không rời. Hai hàng lệ của nàng cũng dần buông xuống, chẳng biết bao giờ nàng mới được gặp chàng. Một chút vấn vương, một chút tiếc nuối động lại trong tâm trí nàng.

“ Người ta đi rồi, về thôi tỷ tỷ.” Âm thanh Đỗ Quyên như thúc giục.

Từ đó về sau, Sài Thành liền biến thành bộ mặt vô cùng mới mẻ. Với sự trị vì của Ngọc Nhi, Sài Thành đã tiến bộ dần theo năm tháng. Trái với vẻ ngoài phồn hoa tráng lệ, ẩn tàng bên trong Sài Thành là một đội quân hùng hậu, hiếu chiến. Sẵn sàng quét sạch những đối thủ ngáng đường. Không những thế, nàng còn liên tục dùng tài lực mua chuộc số thế lực môn phái tu tiên. Khiến cho họ vì tài vật mà mờ mắt, nhất nhất nghe lệnh nàng.

Trong đó không ít công lao của A Ngố, người đã tặng cho Sài Thành một nữ hoàng thật sự. Hắn đã không tiếc công lao ghi lại một kế hoạch tỉ mỉ và hoàn hảo cho nàng. Cũng như từng bước một biến nàng trở thành một con người mạnh mẽ, uy nghiêm hơn.

Ba tháng sau

Phiền Thành là một toà thành trì nằm ở phụ cận biên giới Xích Quỷ quốc. Nơi nay tuy không to lớn lắm, nhưng trong đó là những khu chợ 'đen' nổi tiếng tại Xích Quỷ quốc. Đã có một thời gian người ta đặt cho nó một cái tên mỹ miều 'Thành trì đen tối'.

Lẫn trong dòng người đông đúc náo nhiệt, là đôi nam nữ thanh tú. Nam thì khí thế bất phàm, lạnh lùng thần bí, nữ thì mỹ miều kiều diễm, mảnh mai. Họ không ai khác chính là A Ngố và Linh Nhi.

“ Vì sao đệ lại đem nhiều đồ thế bán đi? Không lẽ đệ đang kẹt tiền à?” Linh Nhi tỏ ra vẻ mặt khó hiểu, nhẹ nhàng hỏi A Ngố.

A Ngố nghe vậy chỉ phì cười, rồi đáp lời:
“ Chỉ là những món đồ đệ không dùng đến, nên muốn bán bớt đi.”

Thật ra những món đồ đó là do hắn nhặt được từ đám người Lý Cung và Già Lam. Tuy đều là những món pháp bảo, pháp khí cao cấp, nhưng hắn cũng không có gan mà dùng. Bỏ thì thương, mà vương thì tội, nên hắn quyết định đem tất cả bán đi, thu về cũng hơn 20 vạn tiền đồng.

Ba ngày sau

Một bóng người hớt hãi chạy vào trong nội điện, không ai khác chính là Diệp Quản Sự. Còn người ngồi xếp bằng tĩnh toạ ở phía trong nội điện, là Kim Tổng Quản hay cũng là Kim Quản Sự.
Vừa bước vào, Diệp Quản Sự liền hớt ha hới hãi nói vang:
“Kim Tổng Quản, đã tìm được Huyền Anh Kính rồi. Nhưng…nhưng…”

Vị Kim Tổng Quản liền chau mài nói:
“ Nhưng nhị cái gì? Nói mau.”

Diệp Quản Sự liền lắc đầu thở dài, rồi nói:
“60 người ra đi, chỉ còn đúng một người trở về.”

Vị Kim Tổng Quản nghe vậy sắc mặt liền biến động, hai mắt chăm chú nhìn về phía Diệp Quản Sự, rồi nói:
“ Chuyện này không nhỏ rồi, mau cho người cấp báo cho hai vị trưởng lão vừa xuất quan.”

Diệp Quản Sự liền cúi đầu nói vang:
“ Ta sẽ đi làm ngay.”

Nói xong Diệp Quản Sự liền vội vã quay đi. Bỏ lại vị Kim Tổng Quản một phen thở dài ngao ngán.

Một ngày sau tại chánh nghị điện, có hai vị lão nhân, một người gầy gò đen đúa, một người mập mạp trắng tinh. Lão gầy được gọi là Lý Do, còn lão mập thì tên là Trương Tấn. Hai vị này chểm trệ ngồi trên hai cái ghế làm bằng vàng ròng, được chạm khắc tinh xảo.

Ở phía dưới là mấy chục Quản Sự cao cấp trong phái, kể cả Kim Tổng Quản. Trông bộ dạng của họ cứ như chó nhà có tang, đang vô cùng đau khổ.

Lý Do gương mặt nghiêm nghị nói vang:
“ Gọi tên đó vào đây.”

Nghe Lý Do nói vậy, vị Diệp Quản Sự liền nhanh nhảu bước ra ngoài. Ở phía ngoài điện, A Ngố đã chờ từ lúc nào, vừa thấy Diệp Quản Sự bước ra, hắn liền vội vàng bước đến. Vị Diệp Quản Sự thấy vậy liền khẽ nói:
“Hai vị trưởng lão truyền ngươi vào điện. Nhanh chân lên.”

Nói xong Diệp Quản Sự liền quay lại bước đi trong bộ dạng gấp rút. A Ngố thấy vậy cũng không nói gì thêm, liền vội vàng bước theo lão.

Vừa bước vào trong điện, đập vào mắt A Ngố là khung cảnh đầy ngột ngạt. Mặc dù ít nhất phải có hơn 50 người trong này, nhưng bọn họ đều trong bộ dạng nghiêm nghị, không ai nói nữa lời.

Bỗng nhiên hai cỗ thần thức cường đại liền quét lên người A Ngố. Một dòng hàn khí lạnh như băng tuyết truyền lên não bộ của hắn. Khiến hắn phải một phen giật mình, khiếp sợ.

Đão mắt một phen, hắn liền thấy hai vị mập, gầy trưởng lão đang ngồi nghiêm chỉnh giữa điện. Nhìn sơ quá có thể thấy rõ linh khí trong hai người này tỏ ra nhàn nhạt. Dùng Định Nhãn thuật A Ngố có thể thấy rõ linh khí cô đặc trông người họ, tựa hồ trong đó còn có một viên châu to bằng quả trứng cúc.

Mơ hồ có thể khiến cho A Ngố đoán được hai người này chắc chắn là Kết Đan trung kỳ. Một loại cảnh giới mà người nghe cũng phải giật mình, khiếp sợ.

“Đệ tử Hoàng Thiên Vũ bái kiến hai vị trưởng lão.” A Ngố dù đang có phần lo lắng, nhưng vẫn cố gắng điềm tĩnh nói.

Lý Do nghe vậy liền nghiêm nghị nói:
“Mau kể lại tận tường sự việc cho lão phu.”

A Ngố liền cúi đầu, rồi dong dài một phen kể lại. Tất nhiên là hắn bịa một câu chuyện hoàn hảo. Rằng Lưu Minh cấu kết ngoại bang, giăng bẫy giết sạch toàn bộ tu sĩ đến Đại Việt quốc. Nhưng vì các vị Hộ Pháp đã anh dũng liều mình, nên đã lấy được Huyền Anh Kính trở về. Nhưng không may thọ thương quá nặng, nên đã dặn dò hắn đem về.

Còn mấy chuyện kia dù hắn có kể ra, thì ai mà tin cho được. Như thế nào hai tên tu sĩ Thành Anh kỳ lại truy sát bọn họ, mà còn để hắn sống nhe răng phè phỡn mà về đây. Nên hắn cũng không ngu xuẩn mà kể ra, để đổi lại sự nghi ngờ trong họ.

Sau đó hắn hai tay kính cẩn, đem Huyền Anh Kính ra giao nộp. Không phải vì hắn ngu ngốc không biết cướp làm của riêng, mà vì pháp bảo này có chút linh tính. Nếu như hắn không giao ra, không biết chừng hắn sẽ thành Lưu Minh thứ hai. Nên suy đi xét lại, hắn cảm thấy mất nhiều hơn được, nên hắn liền đem ra giao nộp, tỏ sự thành khẩn. Biết đâu sao này còn có nhiều chổ tốt khác.

Sau khi thu lại Huyền Anh Kính, vị Lý Do trưởng lão liền nói:
“ Thôi được rồi, xem như đã vất vả cho ngươi. Ta phận là trưởng bối, quyết không để ngươi chịu thiệt thòi. Ngươi có điều gì cần cứ nói ra.”

A Ngố nghe vậy liền tỏ vẻ hài lòng, vội vàng nói:
“Đệ tử có một yêu cầu nhỏ, xin trưởng lão chấp thuận.”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.