Chương 36: Tân thành chủ 1
Hai ngày sau, A Ngố từ từ mở mắt ra, hắn cảm nhận được linh khí trong người cực kỳ dồi dào. Cảm giác mãn nguyện hiển thị trên gương mặt hắn, hắn liền mở một nụ cười. Rồi nhìn lại ba nàng đang ngồi co cụm bên bếp lửa hồng.
“Không biết hai vị cô nương có ý định về đâu?” A Ngố nói.
Ngọc Nhi liền trầm tư suy nghĩ một hồi, mới mở lời:
“Tiểu nữ cũng không dấu gì công tử, tiểu nữ muốn quay về nhà, nhưng nhà cũng đã bị phá rồi. Còn cơ nghiệp do phụ thân để lại, đã bị tên ác ôn Lưu Duệ chiếm đoạt. Giờ không biết ra làm sao nữa.”
A Ngố liền thở dài, thầm thương hại cho cảnh ngộ của hai nàng. Rồi mở lời nói:
“ Không giấu gì cô nương, ta vốn định quay về Xích Quỷ quốc. Đem một món đồ của môn phái về giao nộp, nên không thể ở đây được lâu. Nếu hai vị có dự định gì cứ nói ra, ta sẽ nguyện ý nghe theo.”
Đỗ Quyên chỉ khẽ thở dài trong tuyệt vọng, rồi nhàn nhạt nói:
“ Giờ tỷ muội bọn ta biết về đâu, không lẽ đi tìm nơi thâm sơn cùng cốc mà ẩn cư tiếp nữa.”
A Ngố liền một phen trầm tư suy nghĩ, rồi nhẹ nhàng nói:
“Hay là như vậy đi, ta cũng giúp hai vị một lần rồi. Thôi thì tiễn phật phải đến tây thiên, ta sẽ giúp hai vị thêm một lần nữa. Nhưng nếu ngộ nhỡ có gì bất trắc, ta sẽ không mạo hiểm mà liều mạng. Như vậy hai vị tiểu thư xin đừng trách cứ ta.”
Ngọc Nhi nghe vậy mặt mài liền tươi tắn, vội vàng đáp lời:
“ Như vậy thì hay quá, bọn tiểu nữ cầu còn không được. Nếu công tử nguyện ý giúp đỡ, đời này Ngọc Nhi thề sẽ ghi nhớ ân tình này.”
A Ngố không trả lời nàng, liền xuất ra cỗ pháp khí Thuyền Xa của Già Lam. Mà hắn đã thuận tay bỏ vào túi, giờ đem ra sử dụng. Sau đó hắn đem cả ba nàng lên đó, rồi thúc giục Thuyền Xa bay về phía Sài Thành.
Sài Thành
Khung cảnh Sài Thành lúc này rất là náo nhiệt. Từng dòng người vẫn tấp nập ra vào, những đám đông vẫn tập trung buôn bán. Những quầy hàng vẫn đông đúc người lui tới. Những quán trà vẫn rôm rả người bàn tán xôn xao. Như tô điểm thêm vẻ phồn hoa tráng lệ của Sài Thành. Một vẻ đẹp bất tử, mà không có bất kỳ giấy mực nào có thể tả xiết.
Lúc này A Ngố và ba nàng đang thong thả đi vào thành, vì họ muốn trách khỏi tai mắt của những người khác, nên không dùng Thuyền Xa. Nhưng vừa đến cổng thành, đã bị tốp vệ binh chặn lại.
“ Đứng lại! Ngươi là ai? Vào đây làm gì? Thành chủ có lệnh ai ra vào cũng phải khai báo.” Một tên binh sĩ đứng ra chặn A Ngố nói.
A Ngố sắc mặt kinh ngạc, vì chỉ sao mấy ngày, mà đã có người trở thành 'thành chủ' mới. Nhưng hắn cũng vội vàng đáp lời:
“ Tiểu nhân là Hàn Lập*, có bà con xa ở trong Sài Thành, nên đã dẫn theo ba vị tỷ muội đến đây thăm viếng. Xin quân gia cho chúng tiểu nhân được nhập thành.”
*Hắn cố tình dùng tên giả để dễ dàng che giấu hành tung.
Sau khi nghe vậy, tên quân gia liền đanh giọng quát:
“ Không được, mau cho bọn ta xét hành lý, rồi mới được nhập thành.”
A Ngố nghe vậy liền thở dài ngao ngán, sau đó đứng ngay ngắn cho tên quân sĩ lục xét. Nhưng tên quân sĩ vừa khám xét một hồi, bỗng nhìn thấy túi trữ vật của A Ngố. Vội vàng cầm lấy, trút trút xuống đất, nhưng cơ hồ không có món gì rơi xuống.
Sau đó hắn nhìn lên A Ngố nói:
“ Thứ này là thứ gì, sao ta chưa thấy bao giờ?”
A Ngố liền vội vàng trả lời:
“Đây là cái túi ba gang do mẫu thân lưu lại. Dùng để đeo trang trí bên người.”
Sau đó hắn cũng không chú ý đến A Ngố nữa, liền dời cặp mắt đến ba vị cô nương xinh đẹp. Rồi dùng cặp mắt dâm dật nhìn chằm chằm vào họ, và nói:
“Hề hề, ba cô em, cho bổn quân gia khám xét nào.”
Sau đó hai tay hắn quờ quạng đi đến ba người nàng, làm cho ba nàng vội vàng lùi lại. Đỗ Quyên thấy vậy, liền tức giận nói:
“Ngươi làm gì vậy? Muốn chết à?”
Tên quân sĩ đó liền nói:
“Ta muốn chơi đùa với các nàng một chút không được sao? Há há!”
Nói xong hắn bật một tràng cười dâm đãng, đám binh sĩ ở phía sau cũng vội vàng cười hùa theo. Trông khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Tên binh sĩ liền vội vàng nhào tới các nàng, bộ dạng như muốn xé toạc những mảnh y phục trên người các nàng ra. Hắn điên cuồng rượt đuổi ba người nàng.
Bỗng nhiên một luồng lôi điện chớp động, trong nháy mắt đã đánh tan tành cơ thể hắn. Đám quân sĩ thấy vậy, liền nháo nhào hỗn loạn, rồi hô hoán:
“ Ngươi…ngươi làm gì vậy? Dám giết vệ binh à?”
Trong lời nói ấy mơ hồ có chút sợ sệt, nói đúng hơn chúng đang run rẫy. Cả bọn đang dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía A Ngố.
A Ngố sau khi dùng lôi thuật sơ cấp nháy mắt giết tên kia. Nhưng cơ hồ đôi mắt gã không chớp lấy một cái, gương mặt gã lúc này lạnh lùng đến đáng sợ. Gã dùng đôi mắt ngập tràn sát ý nhìn về phía lũ vệ binh, đôi mắt gã liếc đến đâu tên đó liền run lên từng đợt.
“Chạy, chạy hắn là quỷ…” Đám vệ binh hô hoán bỏ chạy tán loạn.
Nhưng lôi điện trên tay A Ngố bỗng chớp động từng hồi. Một dòng lôi điện oanh liệt bắn thẳng vào đám vệ binh. Lôi điện đi đến đâu, oành đùng nổ đến đó. Những tiếng la hét chói tai, cùng những tiếng kêu la thảm thiết, đang vang vọng cả một góc Sài Thành.
Chỉ trong nháy mắt, lôi điện bạo phát đem hơn chục tên vệ binh đánh cho không còn xương cốt. Máu thịt của chúng cũng văng tung tóe khắp nơi, từng dòng máu nóng quyện vào nhau chảy thành dòng. Những âm thanh đau đớn thảm thiết liên tục vang lên, tiếng bước chân cũng dần thưa thớt.
Nhưng gương mặt A Ngố vẫn điềm tĩnh dị thường. Bất ngờ gã túm lấy một tên vệ bí xấu số, rồi quát lên một tiếng:
“ Thành chủ đang ở đâu.”
Lúc này tên vệ binh run như cầy sấy, ở hạ bộ hắn đang phóng uế từng hồi. Một mùi hôi thối bốc lên khắp nơi, khiến cho ba nàng từ phía xa phải quay mặt bụm mũi, nôn oẹ khắp nơi.
Tên vệ binh bị tóm cổ lấp bấp nói:
“ Dạ…dạ bẩm tiên nhân, thành chủ…thành chủ đang ở trong biệt phủ….ở…ở thành đông…”
Hắn vừa nói xong, thì một dòng lôi điện bất chợt phóng vào cơ thể hắn. Hắn chỉ kịp hét lên một tiếng 'Á' đầy bi thảm, rồi thân hình hoá thành tro bụi.
Vốn dĩ A Ngố muốn từ từ tìm kiếm tên thành chủ kia, vì hắn không muốn kinh động đến dân chúng trong thành. Nhưng cơ hồ chúng càng lúc càng quá đáng, khiến cho hắn phải thay đổi kế hoạch.
Sau khi giải quyết đám vệ binh, hắn đưa mắt nhìn xung quanh. Cơ hồ lúc này không còn một bóng người, đa phần dân chúng đã bỏ chạy tán loạn, không một ai có dũng khí mà đứng lại. Sau đó hắn liền lấy ra Thuyền Xa, nhanh chóng đưa ba nàng đến phía đông thành.
Một khoảng thời gian sau
Cả ba người đã đứng trước cửa một biệt phủ to lớn. Lũ chuột nhắt vệ binh canh cổng nhìn thấy A Ngố từ trên trời đáp xuống, liền như gặp phải thần thánh phương nào, vội vàng quỳ lạy dưới đất, không dám ngẩng đầu lên. A Ngố liền quát:
“ Thành chủ các ngươi đâu?”
Một tên lấp bấp đáp lời:
“Dạ thưa tiên gia, thành chủ ở trong đang…đang…”
Nghe vậy A Ngố liền trừng mắt quát lớn:
“ Đang cái gì?”
Tên vệ binh liền run rẫy, rồi thốt lên một tiếng to:
“ Dạ đang hưởng lạc.”
A Ngố 'hừ' một tiếng, rồi vội vã đi vào trong. Vừa bước vào, đám nô tỳ và vệ binh liền cúi đầu quỳ lạy. Hắn cũng không thèm ngó ngàng, vội vàng đi tìm phòng tên thành chủ. Cũng có vài tên vệ binh không biết gì, xông ra cản đường, nhưng kết quả có chết. Số còn lại thì sợ hãi run rẩy, chỉ dám quỳ lạy không dám ngẫng cao đầu.
Trong lúc đó tại một gian phòng lộng lẫy, một gã nam nhân bắp thịt cuồn cuộn, đang từng hồi thúc giục côn thịt dã vào âm huyệt của một nữ nhân xinh đẹp. Thân hình nữ nhân đang từng hồi uốn éo không ngừng, ả bật lên những tiếng rên rỉ như mèo hoang ngây dại. Những âm thanh 'bạch bạch' liên hồi phát ra theo nhịp thúc côn thịt của gã nam nhân. Khiến cho khung cảnh căn phòng ngập tràn nhục dục.
Bất ngờ ở phía ngoài có một tiếng gõ cửa, gã nam nhân liền liếc mắt quát mắng:
“Tên khốn nạn nào vậy, không thấy bổn đại gia đang hành lạc à. Cút đi cho ta.”
Nói xong gã liên hồi thúc giục côn thịt dã vào âm huyệt của nữ nhân. Khiến cho nàng ta liên tục phát ra những âm thanh 'í ới'. Lúc sau gã nam nhân túm đầu nàng ta, đôi mắt gã trợn tròng nhìn lên trần nhà, rồi hét lên một tiếng 'A' rõ to. Sau đó gục xuống thân hình nữ nhân kia, nằm bất động. Nữ nhân kia cũng tê dại, nàng thiếp đi trong cơn khoái lạc dâng trào.