Chương 34: Tàn Sát 4
Lúc này tâm tình A Ngố vô cùng buồn bực, hắn vừa bị một tên Ngưng Nguyên kỳ đả thương mới hồi phục. Giờ gặp phải hai lão quái vật Thành Anh kỳ, thật khiến cho hắn vô cùng căm phẫn cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Nhưng giờ cấp bách đối với hắn là phải chạy thật nhanh, cố gắng giữ lấy cái mạng nhỏ của mình.
Bất ngờ ở phía sau hắn một âm thanh ầm ầm vang động truyền đến:
“Tiểu tử, mau bỏ lại viên ngọc kia, lão phu sẽ tạm tha cho ngươi cái mạng nhỏ. Còn không ta sẽ băm nhuyễn cơ thể ngươi, đem hồn phách tế luyện suốt 49 ngày. Cho ngươi nếm mùi tế hồn, luyện phách hahaha.”
Thanh âm kia phát ra từ đám mây đen của Hoàng Lâm lão ma. Giờ phút này đây lão ma không còn dấu được tham vọng của mình. Liên tục gắt gao truy đuổi A Ngố không ngừng nghĩ.
Điều này làm cho A Ngố muôn phần sợ hãi, hắn vội vàng nhớ lại viên ngọc màu trắng. Rồi một phen kinh ngạc vô cùng, chỉ trách cái viên ngọc kia sao lại đem cho hắn xui xẻo thế này.
Hắn liền vội vàng móc ra viên ngọc, đối với hắn không gì quý giá hơn cái mạng nhỏ của mình. Nên không chút lưu luyến mà xuất ra bảo vật kỳ quái này.
Nhưng khi vừa chạm vào viên ngọc thì một luồng khí lạnh chạy thẳng lên não bộ của hắn. Những âm thanh quỷ dị truyền đến trong đầu hắn:
“Tiểu tử, không lẽ ngươi muốn vứt bỏ bản tôn?”
A Ngố nghe những lời này một phen kinh ngạc, vội vàng nhìn vào viên ngọc trắng. Chỉ một lúc sau hắn mới dám đinh ninh thanh âm kia phát ra từ trong viên ngọc. Liền vội vàng nói lại:
“ Tiền bối thứ lỗi, bây giờ cái mạng nhỏ của ta đang ngàn cân treo sợi tóc. Ta cũng vì vạn bất đắc dĩ thôi, nên mới nghĩ ra hạ sách này. Nếu tiền bối có thần thông quảng đại, xin người hãy ra tay cứu giúp ta, ta nguyện cả đời sẽ đội ơn người.”
Những âm thanh phát ra từ tận đáy lòng của A Ngố, hắn đang muôn phần cầu khẩn cái người xưng là 'bản tôn' kia.
Ngay sau đó một âm thanh khác lại truyền đến:
“Ta cũng không muốn cảm giác bị người ta luyện hồn đoạt phách. Nếu ngươi buông lỏng tinh thần, tiếp nhận thần hồn ta nhập vào, ta sẽ cứu ngươi một mạng.”
Nghe đến đây A Ngố liền vội vàng gật đầu, chỉ vái thầm mình sẽ gặp may mắn. Vì hắn giờ đây chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng, nên lần này phải bất đắc dĩ mà đánh cược. Sau đó gã nhẹ nhàng buông lỏng tinh thần, nhẹ nhàng nhắm chặt đôi mắt lại.
Thân hình A Ngố bắt đầu lảo đảo rồi từ từ rơi thẳng xuống đất. Khiến cho những người xung quanh một phen cực kỳ kinh ngạc. Lão ma đầu Hoàng Lâm phía sau thần tình vô cùng sung sướng, vội vàng bay đến. Cảm giác trong lòng lão giờ như sắp được trúng số đặc biệt vậy.
Hoàng Lâm lão ma liền bật lên một tràng cười khoái trá, vội vàng giễu cợt:
“Tiểu tử biết khôn đấy, tự xác để lão khỏi phải dơ tay. Để lão phu thu thập bạch ngọc rồi tiễn ngươi nhanh đến gặp diêm vương gia, khà khà.”
Ngay sau khi lão ma vừa dứt lời, thì dị biến chợt phát sinh. Bầu trời đang trong xanh, bỗng nhiên mây đen kéo đến trùng trùng điệp điệp, từng dòng lôi điện trên trời chớp động không ngừng. Những luồng linh khí khổng lồ đang ầm ầm kéo đến nhập vào cơ thể A Ngố. Kéo theo đó những âm thanh sói tru, quỷ khóc vang dội khắp tầng trời. Làm cho cả bầu trời một màu đen kịt, vô cùng quỷ dị và ghê rợn.
Ngay lúc đó lão ma chợt giật mình, như nhận thấy có gì đó không ổn, vội vàng dừng lại trố mắt ra nhìn. Thương Khung đạo nhân cũng vừa kịp bay đến, cũng một phen khiếp hồn bạt vía, khí huyết trên gương mặt giờ đây không còn một điểm. Thương Khung đạo nhân liền vội vàng hô hoán:
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
Trên bầu trời mây đen kéo đến càng lúc càng nhiều, nhiều đến nổi dầy đặc cả bầu trời. Từng hồi sấm chớp vang động khắp không gian âm u. Càng làm cho khung cảnh thêm phần âm u quỷ dị.
Bất chợt thân hình A Ngố bay thẳng lên trên. Trên cơ thể bắt đầu phát ra từng hồi linh khí đen kịt và dầy đặc. Phía sau hắn liền chớp động những tầng ánh sáng đủ màu sắc, phát ra tầng tầng lớp lớp hào quang chi chít. Đôi mắt hắn cũng từ từ mở ra, lộ ra một màu đỏ tươi ghê rợn, trông vô cùng hung tợn.
“ Không thể nào, hắn có pháp thân*, không lẽ là một vị Đại Thừa hạ phàm.” Thương Khung thấy vậy liền vội vàng hét lên.
Lời Thương Khung đạo nhân vừa dứt, trên bầu trời bỗng nhiên ầm ầm truyền đến những âm thanh làm vang động cả đất trời:
“ Đại Thừa chỉ là lũ nhãi nhép, chưa đủ tư cách để giữ cửa cho bản tôn. Đừng đem chúng so sánh với bản tôn. Còn các ngươi còn thua cả lũ sâu bọ trong mắt bản tôn, còn dám khinh thường vọng động. Đòi tế hồn luyện phách bản tôn à, hôm nay ta sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị tế hồn luyện phách.”
Lão ma đầu và Thương Khung đạo nhân nghe vậy sắc mặt chợt đại biến. Một Đại Thừa kỳ đã chỉ là truyền thuyết trong tâm trí họ rồi, còn không đủ tư cách xách dép cho tên kia thì quả thật kinh khủng đến nhường nào. Thương Khung đạo nhân vội vàng buông lời:
“Tiền bối tha mạng, tiểu bối chỉ là vô tình đi ngang qua, xin tiền bối muôn phần thương xót. Tiểu bối và lão ma đầu này vốn không quen biết.”
Lão ma đầu Hoàng Lâm nghe vậy liền vô cùng tức giận, vội vàng quát mắng:
“ Thương Khung, ngươi chính là một tên ham sống sợ chết. Hừ! Lão phu hôm nay không giết ngươi thề không làm người. Một tên bại hoại như ngươi, thật làm nhục nhã cho Đại Việt quốc này mà.”
Lời lão ma vừa dứt, trên bầu trời lại truyền đến một thanh âm vang động:
“ Các ngươi hôm nay ở đây, sẽ không có một kẻ nào được thoát. Dám truy sát bản tôn, gan các ngươi cũng thật là lớn, để ta tiễn các ngươi xuống âm tào địa phủ, đoàn tụ với ông bà.”
Sau khi thanh âm kia vừa dứt, trên bầu trời âm u bỗng nhiên phát ra một hồi đại biến. Trên bầu trời đen âm u kia bỗng chốc náo động liên hồi. Từng luồng linh khí xao động dữ dội, chúng kết lại thành một bàn tay khổng lồ che kín cả bầu trời.
Nhìn thấy cảnh này, lão ma đầu cùng Thương Khung đạo nhân sắc mặt đại biến. Hai lão già liền vội vàng quay đầu bay đi vội vàng. Nhưng làm sao mà chạy khỏi, bàn tay khổng lồ kia không hề chậm chạp. Từ trên bầu trời đen kịt, bàn tay đã nhanh chóng nện xuống đất.
Bàn tay khổng lồ vừa chạm xuống mặt đất, cả bầu trời như nghiêng ngả. Những âm thanh như cuồng phong bạo liệt ầm ầm nổ tung. Cả một vùng đất hơn ngàn trượng, đã bị càn quét không còn một thứ gì có thể sống xót. Cây cối, núi non, linh thú, hay thậm chí con người đều biến thành cát bụi. Thứ còn lại trên mặt đất, bây giờ chỉ là một vết hằn của một bàn tay khổng lồ trên đó.
Chúng đem theo Thương Khung đạo nhân và đại ma đầu Hoàng Lâm về cỏi vĩnh hằng. Những đám người theo sau hai lão già, dù đứng xa trăm trượng, nhưng kết quả cũng chẳng khác là bao. Thứ còn lại của hai lão già, là hai nguyên anh hình thù đứa trẻ, đang ngơ ngác nhìn nhau không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra.
Nguyên Anh hai lão già cũng không còn thời gian suy nghĩ, chỉ vội vàng thuấn di đi mất. Nhưng gương mặt A Ngố không hề ngạc nhiên, chỉ khẽ nhếch mép cười mĩm, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Hừ, muốn chạy à?”
Sau đó từ trên bầu trời xuất ra một tầng kim tơ loé mắt. Tầng kim tơ này kết lại với nhau như một mành lưới khổng lồ, bao phủ cả bầu trời. Trên thân hình nó linh khí ùn ùn phát ra ghê rợn, một màu vàng loé sáng cả trời đất. Rồi nó bao phủ khắp mặt đất, đem hai nguyên anh hai lão già nhốt vào trong đó.
Thân hình nguyên anh đau đớn tột cùng, liên tục phát ra những âm thanh rên rỉ thống khổ. Chúng đang bị mành lưới màu vàng xiết chặt, rồi là đà bay về chổ A Ngố. Hai nguyên anh nhìn thấy khuôn mặt A Ngố, vội vàng phát ra những âm thanh cầu khẩn:
“ Đại thánh, đại tiên nhân, đại tôn tha mạng.”
A Ngố trên miệng khẽ cười giễu cợt, rồi ầm ầm nói ra:
“Lâu rồi, ta không được hưởng cái tư vị chém giết thế này. Chỉ vì bản tôn muốn thưởng thức cái mùi vị Nguyên Anh trần thế, nên cho các ngươi sống thêm vài giây phút. Giờ thì ngoan ngoãn để bản tôn cắn nuốt, khà khà khà.”
Nói xong A Ngố liền phát ra những tràng cười khoái trá, ầm ầm như cuồng phong thịnh nộ. Sau đó gã hung hăng đưa tay bắt lấy hai nguyên anh. Rồi từng hồi cắn xé, không chừa lại chút nào hình dạng. Hai nguyên anh giờ đây chỉ biết phát ra những âm thanh rên rỉ, đau đớn và thống khổ đến tột cùng.
Sau khi cắn nuốt sạch sẽ hai nguyên anh, gã liếm mép trông cực kỳ ngon miệng. Rồi ầm ầm phát ra một trận cuồng tiếu:
“ Lâu rồi bản tôn không có một bữa ngon miệng đến vậy, xem ra tư vị nguyên anh trần thế cũng không đến nổi nào. Khà khà khà.”
Sau trận cuồng tiếu vang trời, gã liền đưa mắt nhìn về phía đám người Già Lam đã bay rất xa. Rồi ầm ầm nói vang:
“Nhân loại ở đây phải chết hết, những kẻ biết bản tôn đều phải chết.”
Sau đó A Ngố đưa mặt lên trời, hít một hồi linh khí dầy đặc. Rồi thân hình phiêu phù biến mất tại chỗ.
Chú giải:
Pháp thân: chính là khi đã thông hiểu trời đất, am hiểu vạn vật trên đời. Sau đó sẽ hiểu ra chân lý thiên đạo, hay gọi là ngộ đạo. Khi đó cơ thể sẽ sinh ra một tầng hào quang bao bọc ở phía sau, muôn màu vạn trạng, họ gọi đó chính là pháp thân. Mà trên tượng của các vị tiên thánh, thần phật ở phía sau hầu như đều có.
Khi một tu sĩ tu luyện đến cảnh giới tiểu thừa, ngộ ra thiên đạo của trời đất. Sẽ sinh ra một tầng hào quang nhàn nhạt, đó chính là pháp thân. Pháp thân sẽ lớn lần theo cảnh giới của những vị tu sĩ này.