Chương 33: Tàn Sát 3
Trong lúc đó trên một đỉnh núi
Một lão nhân râu tóc bạc phơ, toàn thân toả ra linh khí nhàn nhạt, đang chắp tay phía sau lưng, mắt nhìn về phía chân trời. Bất ngờ từ xa xa, có một luồng ánh sáng màu trắng to lớn, đang vội vàng bay đến. Luồng ánh sáng ấy vừa đến, liền lộ ra một nhân ảnh già dặn. Tay cầm phất trần, thân mặc đạo bào, đang nhìn về phía lão nhân kia.
“ Thương Khung đạo nhân quả thật giữ lời. Khiến cho lão phu vô cùng kính phục.” Thấy nhân ảnh kia vừa đáp xuống, lão nhân vội mở lời.
Đích thực nhân ảnh kia chính là Thương Khung đạo nhân, là một vị tu sĩ Thành Anh trung kỳ. Một thân thần thông thâm sâu khó lường, danh vọng trong tu tiên giới cũng không hề kém cạnh. Nghe lão nhân kia nói vậy, Thương Khung đạo nhân liền bật cười, rồi đáp lời:
“ Không biết Hoàng Lâm lão ma muốn nhờ cậy bần đạo điều gì?”
Còn lão nhân kia đích thực là tông chủ Âm Ma tông, trong tu tiên giới được gọi là Hoàng Lâm lão ma. Một tu sĩ ma đạo mà ai nấy nghe đến cũng khiếp sợ. Không phải vì lão là tu sĩ Thành Anh trung kỳ, mà vì lão là một đại ma đầu giết người không gớm tay. Già trẻ bé lớn, trai gái bê đê gì, lão thích là giết sạch, hiếp sạch.
“Mấy ngày trước, đệ tử yêu quý của ta bị người khác ám hại. Ta hận mình không thể nào báo thù, nên mới thất sách đi tìm đạo hữu.” Hoàng Lâm lão ma nhàn nhạt nói.
Nghe đến đây, gương mặt Thương Khung đạo nhân khẽ kinh ngạc. Liền gặng hỏi:
“ Lão huynh một thân thần thông cái thế, trong tu tiên giới còn e ngại kẻ nào?”
Hoàng Lâm lão ma khẽ thở dài, rồi nói:
“ Năm xưa ta bị ép phải ký vào thệ ước trong trăm năm không được sát sanh bừa bãi. Không lẽ lão huynh đã quên rồi.”
Thương Khung đạo nhân nghe vậy liền bật cười, rồi nói:
“Lão huynh thứ lỗi, lão phu đúng là già quá hoá hồ đồ mà.”
Hoàng Lâm lão ma cũng không dong dài, liền buông lời:
“ Lần này lão phu chỉ cần lão huynh đứng ra chủ trì công đạo. Việc báo thù rửa hận, sẽ do ta đích thân ra làm. Nếu việc này xong xuôi, lão phu nguyện ý đem 50 vạn tiền đồng, xem như quà bồi đáp.”
Thương Khung đạo nhân nghe đến 50 vạn tiền đồng, liền có chút động tâm. Phàm là việc báo thù rửa hận, ở tu tiên giới này vốn dĩ đã xảy ra như ăn cơm bữa, nên lão ta cũng không lấy gì làm lạ. Nên chỉ cần nhìn một chút có ngay 50 vạn tiền đồng, sao không khiến cho lão động tâm cho được.
Nghĩ vậy Thương Khung đạo nhân liền mỉm cười đáp lời:
“ Bần đạo vốn dĩ không nên tham gia vào tranh đấu thế tục. Nhưng nghĩ lại tình cảm tương giao với lão huynh, nên bần đạo không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ. Có thù ắt báo, có nợ phải trả, đó cũng là những chuyện thường tình.”
******
Một ngày sau, tại quán trọ trong Sài Thành
“Xem ra Lưu Minh chết, tung tích về Huyền Anh Kính cũng mất đi.” Trương Chung lắc đầu thở dài nói.
“Vấn đề cấp bách là phải tìm ra manh mối kẻ đứng đằng sau Lưu Minh. Theo ta nghĩ, chắc chắn phải là một thế lực nào đó rất mạnh mẽ. Bằng không dựa vào những ngày qua, sau một chút manh mối cũng không có.” Lý Cung chau mài nói.
Lâm Ngọc Khuê cũng chen vào tranh luận:
“ Muội cũng cho người điều tra hai kẻ lần trước, nhưng đến nay một chút tin tức cũng không có phản hồi. Đám người này thần thần bí bí, hành sự cổ quái, quỷ thần khó dò.”
Một lão già đứng cạnh cũng chen vào:
“Chúng ta ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối. Mọi hoạt động đều bị họ âm thầm giám sát. Xem ra lần này chúng ta vô pháp thực thi rồi.”
Lão già nói đến đây, bỗng có một người dáng vẻ vội vã, liền xông vào hô hoán:
“ Các vị hộ pháp không hay rồi, đám đông tu sĩ lạ mặt đang từ ngoài thành nhắm đến hướng chúng ta. Khi nhìn thấy đệ tử bổn phái liền ra tay sát hại, đệ tử may mắn đứng ở xa nên vội vàng trốn thoát về đây.”
Trương Chung nghe xong liền bật ngồi dậy, lộ ra bộ mặt vô cùng kinh ngạc. Gã hấp tấp hỏi:
“ Có bao nhiêu người?”
Người kia cũng vội vàng trả lời:
“ Tầm khoản 50 người, trong đó có 2 lão nhân, một ma, một đạo. Hai người này linh khí ngút trời, chắc chắn phải là Thành Anh kỳ tu sĩ.”
Nghe xong cả đám người trong phòng liền bật ra một tiếng kinh ngạc:
“ Thành Anh kỳ tu sĩ?”
Cả đám người giờ đây một tia khí huyết cũng không còn trên mặt. Nổi sợ hãi đang lan dần trong gian phòng nhỏ bé này. Tất cả đều đang rung rẫy, trố mắt há mồm khi nghe người kia nói.
Lý Cung sau hồi kinh ngạc, liền điềm tĩnh nói:
“Chỉ còn một cách.”
Cả đám người nghe vậy, liền như vớ phải phao cứu sinh. Vội vàng nhìn chằm chằm vào Lý Cung, hấp tấp hỏi:
“ Là cách gì, xin đạo hữu cứ nói!”
Lý Cung liền bật một tràng cười đầy giễu cợt, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Chạy.”
Ngay lúc này, một âm thanh như cuồng phong bạo vũ, đang ầm ầm truyền đến:
“Hahaha, muốn chạy à? Đã muộn rồi.”
Âm thanh như muốn rung chuyển đất trời, làm cho người nghe phải tâm thần bất định. Nhóm người trong quán trọ nghe vậy cũng trố mắt cả kinh. Toàn thân rung rẫy, tựa hồ họ đang vô cùng sợ hãi.
Trên bầu trời là hai đám mây đen, và mây trắng, đang đứng ngang hàng nhau. Trong hai đám mây đó, thoát ẩn thoát hiện là thân hình của Thương Khung và Hoàng Lâm lão ma. Cả hai đang nhìn chằm chằm vào trong quán trọ.
Hoàng Lâm lão ma bắt đầu thi triển thần uy, tay phất một cái là cuồng phong nổi lên. Cuồng phong cuồn cuộn lao đến, ầm ầm đánh vào quán trọ. Trong nháy mắt đã khiến cho quán trọ tan tành. Một số tu sĩ Trúc Cơ không chịu nổi cũng hộc máu mà chết.
Số tu sĩ còn lại vội vã xuất ngự kiếm bay đi, với hy vọng sẽ trốn thoát. Hoàng Lâm lão ma thấy vậy, liền bật ra một tràng cười sảng khoái vang động. Rồi hai tay kết quyết, miệng phun ra hàng trăm quả cầu ánh sáng màu đen kịch, ầm ầm đánh đến những tu sĩ còn lại.
Những tiếng la hét thất thanh, những âm thanh đau đớn vang lên khắp nơi. Làm cho khung cảnh Sài Thành càng thêm náo động, tăng thêm phần hoảng loạn.
Hoàng Lâm lão ma liên tục phát ra những tràng cười thống khoái. Gương mặt đanh ác nhìn chằm chằm về phía số tu sĩ còn xót lại. Lão ma sau hồi hả hê, liền thả thần thức quét qua một lần. Rồi lắc đầu thở dài, vội vàng kích động mây đen, hung hăng bay đến những người còn lại.
Sau đó lão xuất ra một chùm chỉ vàng, tay bắt quyết rồi phóng lên không trung. Từng sợ chỉ vàng bắt đầu toả ra khắp bầu trời, kết thành một mành lưới to lớn. Nó hung hăng chụp đến một tên tu sĩ xấu số, rồi xiết chặt thân hình hắn như cột đòn bánh tét.
Đám mây đen cũng từ từ hạ xuống đó, hiện ra thân hình của Hoàng Lâm lão ma. Lão liền vươn đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm tên tu sĩ xấu số, liền xuất ra một bức nhân ảnh. Sau đó đưa kề mặt người này hỏi:
“ Tên này đang ở đâu?”
Tên tu sĩ xấu số đang bị trói chặt, vô lực phản kháng. Gã chỉ biết rung rẫy kinh hô:
“Bẩm tiền bối, hắn…hắn là Hoàng Thiên Vũ, đang ở cạnh Già Lam trên một ngọn núi nhỏ gần đây. Tiền bối nếu tha cho tiểu bối một mạng, tiểu bối thề sẽ dẫn ngài đi gặp hắn.”
Trong khi đó Lý Cung là kẻ trong mười người may mắn trốn thoát, đã lập tức ngự kiếm đến hang động của Già Lam.
“Lam thần y, mau chống cùng ta chạy trốn. Chúng ta bị hai lão quái vật Thành Anh kỳ rượt đuổi.” Lý Cung ở phía ngoài hô vang.
Trong lúc này cả đám người trong động liền vội vàng hốt hoảng. Già Lam thần tình vô cùng kinh ngạc, nhưng chuyện chém giết trong tu tiên giới hắn cũng không lạ gì. Chỉ lạ một điều là vì sao hai lão quái vật Thành Anh kỳ lại phải đuổi cùng giết tận họ.
Nhưng không chờ đợi lâu, Già Lam liền xuất ra một cỗ phi xa tên là Thuyền Xa. Cỗ Thuyền Xa phi hành có khả năng chở được tầm 10 người. Nhưng tốc độ cũng không hề giảm đi. Sau đó Già Lam liền quay đầu về phía đám người trong động, rồi hô vang một tiếng:
“ Tất cả lên đi, còn chần chờ là chết cả đám.”
A Ngố thương thế cũng bình phục hơn bảy tám phần, nên không khó khăn điều khiển một cỗ ngự kiếm khác. Còn Ngọc Nhi, Đỗ Quyên, và Linh Nhi thì theo lời Già Lam bước lên cỗ Thuyền Xa kia. Không chờ đợi lâu, Già Lam liền thúc giục Thuyền Xa phóng lên bầu trời, vận tốc có thể nói là kinh người. A Ngố và Lý Cung cũng vội vàng theo sau, gắt gao theo sát.
Cách đó khoảng một dặm đường, Hoàng Lâm lão ma khẽ nhếch mép cười đắc ý, rồi nhẹ nhàng buông lời:
“Muốn chạy? Hừ”
Phía sau Hoàng Lâm là Thương Khung đạo nhân, lão đang phi hành trên đám mây trắng, cũng thần tình khó hiểu. Vị đạo nhân không ngờ rằng, lão ma đầu Hoàng Lâm này lại quyết tâm đuổi cùng giết tận đám hậu bối này, quả thật khiến lão có chút hối hận.