12 Dâm Nữ – Chương 32: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 32:

Chương 30: Cầu viện binh
Sau một hồi đứng hình, quái nhân liền chợt giật mình, gã dường như phát hiện ra gì đó, rồi tức tốc ngự kiếm bay đi. Cảnh tượng này khiến cho A Ngố một hồi kinh ngạc. Nhưng thương thế quá nặng, khiến hắn chao đão một phen, rồi ngất đi.
Nhưng từ xa xa, bốn cỗ ngự kiếm đang vùn vụt bay đến. Đứng đầu là Lý Cung, tiếp theo là Trần Văn cùng với vị hộ pháp mập mạp tên là Trương Chung, và cuối cùng là Lâm Ngọc Khuê hộ pháp. Bọn họ vốn dĩ truy tìm ra được manh mối của Lưu Minh, nhưng vừa đến đây đã mất dấu.
“Hả, là Thiên Vũ đệ!” Tiếng Trần Văn reo lên.
“Mau qua xem thử.” Lý Cung thúc giục.
Cả bốn người nhìn thấy bộ dạng A Ngố liền hốt hoảng, vội vàng ngự kiếm bay đến. Rồi tức tốc đem A Ngố trở về Sài Thành dưỡng thương.
******
Tại một khoảng không gian tối tăm, dưới chân Vu Sơn.
“ Hừ, đệ đệ ngươi bị người ta sát hại thì liên quan gì đến ta? Chuyện này ngươi tự mình giải quyết đi, đừng làm phiền ta. Cút…” Âm thanh từ trong một hang động, đang ầm ầm truyền ra.
Đứng trước cửa động là gã quái nhân đã truy sát A Ngố. Gã đang cầu cứu viện binh cho mình, nhưng vừa nghe xong câu chuyện, viện binh của hắn đã nhất quyết từ chối. Không can tâm, hắn lại tiếp tục cầu khẩn:
“ Tông chủ thần thông quãng đại, không lẽ đi sợ cái bọn Ngưng Nguyên tu sĩ kia sao? Huống hồ cái tên giữ linh thú khủng khiếp kia, chỉ là một tên Trúc Cơ trung kỳ tép riu. Chỉ cần người chịu ra tay, thì chuyện chẳng phải đơn giản vô cùng sao? Vừa đoạt được linh thú kinh khủng kia, lại còn giúp đệ tử báo thù cho đệ đệ. Mong tông chủ suy xét.”
Âm thanh từ trong động lại ầm ầm truyền đến:
“ Hừ, tên Trúc Cơ kia, ta chỉ búng tay là hắn biến mất. Còn lũ Ngưng Nguyên kỳ, chỉ là lũ sâu bọ trong mắt ta. Nhưng nếu ta ra tay, bọn chánh đạo lại một lần nữa dậy sóng. Lấy cớ tiêu diệt lão phu, hủy diệt cơ đồ hàng trăm năm nay của Âm Ma tông.
Huống hồ ta không rõ lai lịch con linh thú kia, nó lại có khả năng khắc chế công pháp Ma đạo. Việc ngu xuẩn như vậy ngươi nghĩ ta sẽ đi làm sao? Ta thấy ngươi tự mình lo liệu đi, đừng làm phiền lão phu tu luyện, cút ngay cho ta.”
Gã quái nhân nghe vậy liền thở dài một phen, nhưng vẫn không cam chịu, vội vàng nói tiếp:
“Tông chủ khi xưa ngày thu nhận đệ tử, không lẽ chỉ vì Huyền Anh Kính? Giờ đệ tử bị truy sát, người lại không ra tay tương cứu, đệ đệ của ta bị người ta sát hại người cũng chẳng ngó ngàng. Những việc của người hôm nay, làm cho đệ tử muôn phần đau đớn.”
Lão quái trong hang động nghe vậy, liền trầm tư một phen. Đích thực lão thu nhận gã quái nhân kia chỉ vì Huyền Anh Kính. Nhưng hôm nay làm vậy coi như quá tàn nhẫn, việc này đồn đại ra ngoài, không biết chừng danh vọng của gã tụt đến mức nào. Tôn nghiêm của lão một đời gây dựng sẽ dần tan biến, liệu những bộ hạ dưới trướng có còn nghe lệnh lão không?
Nghĩ đến đây thôi cũng khiến lão quái phải nhăn mặt. Nhưng đương không ra giết hàng đống tu sĩ ngoài kia. Làm như vậy sẽ khiến cho những tu sĩ cao tầng của chánh đạo dòm ngó. Bọn họ sẽ viện cớ này mà hợp lực tiêu diệt lão. Một việc ngu ngốc như vậy không phải là việc lão thường làm.
Nghĩ tới nghĩ lui, lão mới chịu buông lời:

“ Thôi được rồi, ta cho ngươi mượn lệnh bài này. Chỉ cần thấy lệnh bài, Tu La Tứ Sát sẽ do ngươi điều khiển. Nhưng nhớ một điều rằng, chỉ được phép tiêu diệt gã Trúc Cơ đó, rồi đem con linh thú kia về đây. Mọi việc phải vô vàng cẩn trọng, không được phép lỗ mãng hành sự, cũng không được phép tiết lộ việc này cho bất cứ ai. Mau đi đi, ta đang luyện công pháp đến thời điểm then chốt, không tiện cho người khác quấy rầy.”
Nói xong một luồng khí đen mang theo tấm lệnh bài có khắc hình đầu lâu, cùng hai ba văn tự khó hiểu, quăng trước mặt gã quái nhân ngoài động. Gã quái nhân gương mặt mừng thầm, vội vàng nhặt tấm lệnh bài lên, rồi nói vài câu đa tạ sau đó bỏ đi. Gã quái nhân không ai khác chính là Lưu Minh, kẻ đã phản bội Thất Sơn phái và trộm đi Huyền Anh Kính.
Thật ra lão cũng chẳng tốt lành gì, lần này là lão nhắm đến một thứ khác. Sau khi nghe Lưu Minh kể lại, thì lão càng tò mò hơn về con linh thú kia. Nên lão mới để cho Lưu Minh thêm chút tự tin, mà đi cướp đoạt thứ lão muốn. Nếu Lưu Minh thất bại, cũng chẳng sao cả, lão càng danh chính ngôn thuận hơn.
Sau đó viện cái cớ trả thù cho đồ đệ, tự mình xuất kích sẽ an tâm hơn. Như vậy sẽ khiến cho bọn người chánh đạo không làm khó dễ được lão. Mà còn khiến cho lũ đệ tử một phen kính phục, tăng thêm uy tín cho lão. Bởi vì lũ đồ đệ của lão chỉ là những kẻ lang thang, lão ra tay thu nhận vì vô số lý do, chứ lão hoàn toàn không bồi dưỡng.
Trong một quán trọ tại Sài Thành
Đã qua một tuần lễ, nhưng A Ngố vẫn nằm bất tỉnh trên giường. Bên cạnh hắn là vị tỷ tỷ xinh đẹp, đang ngày đêm chăm sóc. Chút tiều tụy cũng dần hiển hiện trên gương mặt nàng.
Còn đám người Lý Cung vì nôn nóng, muốn nghe ngóng tin tức về Lưu Minh. Nên cũng sốt ruột, đi lại không yên. Mặc dù các vị cao tầng trong môn phái hạn định một năm thời gian. Nhưng càng ở đây lâu, bọn họ càng nôn nóng. Nhất là một chút gì đó lo lắng vẫn loe lói trong tâm họ.
Trần Văn vì lo lắng cho thương thế A Ngố nên cũng đi đi, lại lại suốt ngày. A Ngố tuy không phải là chí cốt thâm giao, nhưng cũng là một vị huynh đệ thân tín của gã. Bằng vào tính cách hiệp nghĩa của gã, gã chỉ hận không thể đem kẻ làm huynh đệ mình tổn thương, mà băm nhuyễn cho chó ăn.
“Đã một tuần rồi mà hắn vẫn chưa tỉnh, xem ra thương thế thật trầm trọng.” Lý Cung khẽ chau mài nói.
Một vị y sư trong đoàn vừa bắt mạch cho A Ngố xong, liền vội vàng trả lời Lý Cung:
“Cung hộ pháp an tâm, ba ngày sau tiểu tử này sẽ tỉnh lại. Thương thế của hắn rất nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thật là ta cũng không tin nổi, tên tiểu tử này hồi phục cực kỳ nhanh. Chỉ mấy ngày mà thương thế đã hồi phục hơn bảy phần. Quả thật là một kỳ tích trong ngành y dược, hiếm thấy vô cùng.”
Lý Cung khẽ chau mài, hiển lộ một chút kinh ngạc. Rồi hốt hoảng hỏi:
“ Ngươi không nói bừa chứ? Mấy ngày trước ta còn tưởng phải lo tang sự cho hắn. Sao hôm nay lại như vậy?”
Vị y sư nghe vậy, liền bật cười một phen, rồi mới đáp lời:
“Y thuật của ta, tuy không thể sánh Hoa Đà. Nhưng nông sâu thế nào, Cung Hộ Pháp cũng phải rõ chứ? Ta cũng không có nhiều thời gian, cần phải về tư phòng luyện chế y dược. Cáo từ!”
Nói xong vị Y sư một mạch đi ra, bỏ lại sự ngơ ngác của đám người Lý Cung. Nhưng không ai dám cản trở vị thần tiên Y sư này cả. Phải nói rằng ở Xích Quỷ quốc, không một ai mà không biết đến cái tên Già Lam. Một thân y thuật cao thâm khó lường, thậm chí cả những tu sĩ bậc Kết Đan kỳ còn phải năn nĩ ông ta trị thương nữa là.
Lần này họ xin xỏ được gã Già Lam này tháp tùng. Đều là nhờ công cán của Lâm Ngọc Khuê, người mà Già Lam yêu thích. Quả thật anh hùng thiên hạ bao đời, đều khó lòng qua được ải mỹ nhân. Huống hồ Lâm Ngọc Khuê kia một thân đài các, xinh đẹp như tiên nga, làm cho lắm kẻ phải điêu đứng vì nàng.
Trong khi đó tại một đường mòn hướng tới Sài Thành. Hai nữ nhân dáng vẻ tiều tụy, trông vô cùng mệt mỏi. Nhưng thoát ẩn trong bộ y phục rách rưới kia, là dung mạo mỹ miều. Hai người đó chính là Đỗ Ngọc Nhi và muội muội của nàng ta Đỗ Quyên. “ Tỷ tỷ à, muội đói quá.” Đỗ Quyên gương mặt méo mó nói.
Ngọc Nhi dù gương mặt có vẻ tiều tụy, nhưng vẫn toát ra một nét kiêu sa huyền bí. Nàng vội vàng đáp lời:
“ Nhị muội gáng đợi một chút, tới Sài Thành là có đồ ăn rồi.”
Nhưng bộ dạng mệt mỏi của Đỗ Quyên vẫn không chút hứng khởi. Liền nhàn nhạt nói:
“ Tại sao lại đến Sài Thành, lỡ đâu tên thần bí kia phát hiện ra thì sao?”
Ngọc Nhi chỉ mỉm cười, trên gương mặt nàng vẫn hiện ra một chút tin tưởng, vội vàng nói:
“ Không đâu, tỷ nghĩ người thần bí đó nhất định có ý định giúp chúng ta. Dù tỷ không biết chắc quái nhân gì đó có đến không. Nhưng tỷ vẫn tin người thần bí đó không có gạt chúng ta. Huống hồ người thần bí đó cũng đưa muội thuốc giải độc rồi. Muội còn lo lắng điều gì nữa?”
Đỗ Quyên có chút chần chờ, rồi cũng nói:
“ Tỷ không thấy cảnh hắn giết người nên nói vậy. Muội thấy hắn giết ba mạng người, mà không chớp mắt lấy một cái. Rồi còn cắt đầu họ bỏ vào trong túi…ui…nghĩ tới thôi muội sỡn cả da gà.”
Ngọc Nhi gương mặt có chút dao động, nhưng vẫn đinh ninh nói:
“Mặc dù người thần bí đó có chút cổ quái, lại có chút tàn nhẫn. Nhưng dù sao hắn cũng đã giúp chúng ta báo được thù gia tộc. Tỷ muội chúng ta dù sao vẫn nợ người ta một chút ân tình.”
Nói đến đây gương mặt nàng có chút ửng đỏ. Một chút thẹn thùng cũng hiển lộ trên đấy.
Đỗ Quyên tinh mắt nhận ra, liền bật một tràng cười giễu cợt. Rồi vội vàng nói:
“ Không lẽ tỷ…đã thích hắn?”
Ngọc Nhi nghe vậy liền vội vàng né tránh ánh mắt dò xét của Đỗ Quyên. Sau đó ấp a, ấp úng nói:
“ Tỷ…tỷ, cũng vì tỷ thấy chúng ta nợ người ta quá nhiều. Nên cũng có một chút mến mộ với người ta.”
Đỗ Quyên liền dùng ngón tay chỉ chỉ vào gương mặt thẹn thùng của Ngọc Nhi, rồi mỉm cười nói:
“Hey da, tỷ đỏ mặt hết rồi, còn nói không thích người ta nữa đồ. Cái gì mà mến mến, mộ mộ, muội thấy tỷ nhắc đến người ta là mặt cứ đỏ lên. Haha, không qua khỏi mắt muội đâu nà.”
Ngọc Nhi liền nghiêm nghị, cố chuyển chủ đề, nói:
“Trời cũng gần tối rồi, mau nhập thành tìm một chỗ trú chân. Tỷ thấy không nên ở ngoài này quá lâu, vào thành sẽ an toàn hơn.”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.