Chương 26: Gặp lại cố nhân
Mụ quán chủ thấy vậy liền trố mắt kinh ngạc hồi lâu, rồi mới mở lời:
“Được, khá lắm, đây là khế ước bán thân. Người này ngươi có thể dẫn đi rồi. Cút hết cho ta.”
Nói xong mụ đưa cho A Ngố một tờ giấy được lấy từ trong túi vải. A Ngố liền cẩn thận xem xét, rồi xé tan tành mảnh giấy. Sau đó một mực dẫn Linh Nhi đi ra khỏi quán.
Trần Văn thấy vậy liền liếc mắt tỏ vẻ khinh thường mụ, rồi hùng hổ nói:
“Mụ già, hôm nay coi như mụ lời to rồi đấy. Hừ.”
Nói xong Trần Văn hung hăng đá vào cái ghế, rồi bước đi theo sau đám người Lý Cung.
Cả đám bước đi được chừng một khoản dài, thì A Ngố chợt quay đầu lại nhìn vào Lý Cung. Rồi nhẹ nhàng nói:
“Cung hộ pháp, đệ tử muốn xin hộ pháp cho đệ tử vài ngày để xử lý chút việc riêng, mong hộ pháp thành toàn.”
Linh Nhi nghe vậy liền sững người, vội vàng hấp tấp nói:
“ Chẳng lẽ đệ muốn đi đến đó?”
A Ngố khẽ cười nhạt, rồi đáp lời:
“Đệ tự có sự sắp xếp của mình, xin tỷ tỷ yên tâm.”
Trần Văn cũng một phen kinh ngạc, liền tra hỏi:
“ Sư đệ không lẽ muốn đến nơi hung hiểm nào? Tuy rằng là việc riêng tư của đệ, nhưng nếu đệ muốn, huynh sẽ sẵn sàng giúp đỡ.”
A Ngố liền mỉm cười, gật đầu rồi đáp lời:
“ Đa tạ sư huynh, nhưng việc này đệ muốn tự mình ra tay.”
Lý Cung nghe vậy khẽ thở dài, rồi nói:
“Ngươi cứ việc đi, ta cho ngươi 10 ngày thời gian. Sau mười ngày, ngươi phải quay lại Sài Thành tụ hợp ở quán trọ.”
A Ngố đưa tay cung kính, rồi đáp lời:
“Đa tạ Cung Hộ Pháp, đệ tử sẽ về đúng hẹn, còn về phần tỷ tỷ, đệ tử muốn nhờ mấy vị chăm sóc mấy ngày. Khi nào về, đệ tử sẽ báo đáp ân tình.”
Lý Cung trầm ngâm hồi lâu, rồi trả lời:
“Được, ngươi cứ đi đi.”
Sau đó A Ngố liền chào mọi người một tiếng, rồi liền ngự kiếm bay đi.
******
Ba ngày sau, tại một con đường hoang vắng, hai bên là lùm trúc um tùm.
“Haha, Lý huynh hôm nay hớn hở vậy không biết có gì giới thiệu cho bọn đệ?” Người mặc áo vàng vừa nói, vừa cười cợt.
Bên cạnh là hai gã áo lam và áo trắng. Cả ba đang trong dáng vẻ hứng tình, dường như rất thân thiết với nhau. Không ai xa lạ, gã áo lam là Lý Thông, còn gã áo trắng là Trần Đô, còn gã áo vàng vừa nói là Nguyễn Hữu.
Lý Thông nghe vậy liền khẽ phì cười, rồi từ từ đáp lời:
“Haha, hôm nay Bách Xuân kỹ viện vừa mở, Lý Thông ta đây được họ gửi cho một thư mời. Nên hứng tình rũ hai ngươi theo cùng cho vui thôi mà!”
Nguyễn Hữu nghe vậy liền bật cười rõ to, rồi thốt lên:
“Lý huynh thật là danh tiếng vang trời, phàm là kỹ viện, thanh lâu đều mong muốn huynh một lần lui tới. Xem ra bọn đệ phải còn học hỏi nhiều ở huynh.”
Bọn họ vừa đi vừa cười nói vui vẻ, chỉ toàn những lời 'mèo khen mèo dài đuôi'. Nhưng vừa đi đến một đoạn, thì một bóng đen xuất hiện ra trước mặt. Người này dáng vẻ bất phàm, anh tú, nhưng lại đội nón che bít mặt. Mơ hồ phảng phất mùi sát khí lành lạnh, mà ai thấy cũng phải lạnh người, kinh ngạc.
Trần Đô liền hung hăn quát:
“ Ngươi muốn làm gì? Sao lại chặn đường bọn ta?”
Một âm thanh lạnh lùng vang lên:
“Ta muốn mượn ba ngươi một món đồ?”
Lý Thông nhận thấy sự nguy hiểm phảng phất, liền không dám chậm trễ, vội vàng nói:
“ Không biết thứ ngươi muốn là thứ gì?”
Người đội nón che liền bật ra một tràng cười khoái trá, rồi hung hăng nhìn chằm chằm vào Lý Thông. Trong giây lát sát ý của hắn trở nên cuồng bạo, lạnh lùng nói:
“Ta muốn mượn cái đầu của các ngươi.”
Cả ba nghe vậy liền khẽ rùng mình kinh ngạc. Nhưng gã đội nón che đã rút ra một thanh thương loé sáng. Hung hăng tung bộ pháp quỷ dị áp sát họ. Thanh thương kia lôi điện chớp nhoáng, chỉ nháy mắt đã cắt phăng đầu của Trần Đô.
Lý Thông thấy vậy liền nhanh chóng rút thanh trường kiếm ra. Với hy vọng sẽ đỡ được ít nhất một kích của tên quái vật này. Nhưng tên quái vật kia cơ bản quá nhanh, sau khi cắt phăng đầu của Trần Đô, trong nháy mắt đã nhanh chóng áp sát được Lý Thông.
Lý Thông hai mắt mở to đầy kinh ngạc xen lẫn sự sợ hãi. Đây là đối thủ nguy hiểm nhất mà hắn từng đối đầu, một con quái vật nhanh đến không tưởng. Nhưng Lý Thông kiếm pháp cũng cực kỳ nhanh nhạy, đã quơ kiếm nhanh chóng ngăn chặn một kích của tên quái vật.
Trong nháy mắt kiếm pháp tinh diệu của hắn đã nhanh chóng chống đỡ được một kích. Nhưng hắn còn chưa kịp vui vẻ, đã nhăn nhó mặt kinh ngạc. Từng dòng lôi điện đang ầm ầm phóng vào thanh kiếm trên tay hắn. Chỉ một cái chớp mắt nó đã lan tỏa ra khắp cơ thể hắn.
Cảm giác bị lôi điện oanh tạc trên cơ thể quả thật rất kinh hồn. Từng dòng lôi điện xoáy vào cơ thể hắn, tiếng 'xoè xoè', 'lụp bụp' vang lên. Đem cơ thể hắn biến thành khô héo, biến dị ghê rợn. Ngay cả gương mặt hắn cũng bị biến thành nám đem, thịt thủng lỗ chỗ.
Trong lúc đó một thương khác đã kịp thời quét ngang cổ hắn. Từng dòng máu huyết bắn lên trời tung tóe, trong khi thân hình hắn đang rung lên bần bật.
Nhìn thấy vậy, Nguyễn Hữu liền chỉ biết co giò, vắt cổ lên mà chạy. Nhưng gã áo đen kia chính là A Ngố, liền mở miệng cười nhạt, rồi nhẹ nhàng nói:
“Muốn chạy? Hừ”
Vừa nói xong, A Ngố liền thi triển Độn Phong thuật, khiến cho tốc độ của hắn nhanh đến không tưởng. Chưa đầy một phút, hắn đã nhanh chóng áp sát được tên còn lại. Một kích xuyên thủng yết hầu của hắn, khiến hắn chỉ kịp kêu lên một tiếng:
“Tha mạng…”
Rồi từ từ giãy giụa, mà phát ra những âm thanh ' khèn khẹt' và gục ngã xuống đất. A Ngố vung thêm một kích, cắt phăng đầu tên đó. Sau đó nhoẽn một nụ cười, rồi từ từ nói:
“ Muốn tự ra đây, hay để ta tự đến.”
Bất ngờ, từ trong một lùm trúc, một bóng người đang từ từ bước ra. Là một thiếu nữ, dáng người mảnh khảnh, da dẻ mịn màng, dáng đi uyển chuyển. Nhìn kỹ lại thì thấy trông rất quen thuộc. Nàng ta bước ra với gương mặt rụt rè, nhút nhát, sợ sệt. Liền vội mở lời:
“Ngươi không định giết người diệt khẩu chứ?”
A Ngố chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi đáp lời:
“ Ngươi đoán xem?”
Gương mặt nàng ta càng thêm phần lo lắng, liền đáp lời:
“Ta…ta có nhiều thứ có giá trị, ngươi có thể tha mạng cho ta không? Ta sẽ dẫn ngươi đi lấy nó?”
A Ngố liền bật cười một hồi, rồi mới thốt lên:
“ Cô xem ta là một đứa trẻ lên ba à? Dễ dàng tin cô vậy sao?”
Nàng ta liền gương mặt như cầu khẩn nói:
“Ta…ta chân yếu tay mềm, ta đâu dám dối lừa ngươi. Với lại ngươi võ công thâm hậu như thế, việc giết ta không phải đơn giản lắm sao? Ta sao dám có ý nghĩ ‘vẽ hổ thêm cánh'.”
A Ngố liền bật thêm một tràng cười khoái trá, rồi nhẹ nhàng nói:
“ Không phải cô lừa ta đến tư gia của cô, rồi mượn sức một vị cao thủ khác giết ta sao? Hừ, nhìn cách ăn mặc của cô, ta cũng đoán được vài phần, không lẽ ở tư phủ không có một hai cao thủ thị vệ sao? Cho dù cô có nhiều tài vật, nhưng e ta khó còn mạng mà dùng.”
Nghe thấy vậy, nàng ta liền lộ ra vẻ bối rối, liền vội vàng phân bua:
“ Ở nhà ta chỉ còn ta và tỷ tỷ, ta không dám gạt người đâu. Ngươi tha cho ta mạng này, ta thề sẽ không dám nói ra chuyện gì. Huống hồ, ngươi ăn mặc kín đáo, ta cũng đâu rõ lai lịch của ngươi.”
A Ngố liền thở dài một phen, tỏ ra vẻ suy tư hồi lâu, rồi mới nói:
“Ta có một viên độc dược, trước tiên cô hãy uống nó trước. Sau khi ta nhận được tài vật, tự sẽ cho cô thuốc giải. Còn cô nếu muốn si tâm vọng tưởng, ta sẽ không ngần ngại mà đồng quy vu tận cùng cô.”
Nàng ta ra vẻ lưỡng lự hồi lâu, rồi mới đáp lời:
“Được, ta sẽ đồng ý.”
Nói xong A Ngố liền đưa cho nàng một viên đan dược, nàng do dự hồi lâu rồi cũng nuốt vào. Sau đó nàng liền dẫn A Ngố đến tư gia của mình.
******
Khác hẳn với những gì A Ngố dự đoán, nhà của nàng nằm sâu trong rừng trúc. Ngôi nhà vô cùng đơn sơ giản dị, được làm bằng tre trúc kết thành. Bên cạnh ngôi nhà là một cái hồ nước rộng lớn. Nhưng tuyệt nhiên cảnh sắc nơi này cực kỳ hiu quạnh.
Bước vào trong căn nhà, là một nữ nhân xinh đẹp lộng lẫy đang ngồi may áo. Nàng đang thêu đôi long phụng lên một chiếc cẩm bào. Nhìn kỹ nàng có dáng vẻ cao sang, quyền quý. Tóc đen dài, má anh đào, lông mài như ngọn núi mùa xuân, mắt long lanh uyển chuyển. Khiến cho ai nhìn thấy cũng phải động lòng người.
Vừa bước vào, nàng ta liền lên tiếng:
“Muội muội, hôm nay sao lại dẫn vị cao nhân nào đến đây?”
Người con gái đi cùng A Ngố liền nói:
“ Tỷ tỷ cứu muội, muội bị người này khống chế, giờ không giao tiền cho hắn, hắn sẽ giết muội.”
Nghe đến đây, gương mặt nàng ta liền tỏ ra kinh hãi, rồi từ từ quan sát A Ngố hồi lâu mới mở lời:
“Tiểu nữ là Đỗ Ngọc Nhi, không biết tôn tính đại danh của công tử là gì đây?”
A Ngố liền lạnh lùng đáp lời:
“ Ngọc Nhi cô nương, thứ cho ta thất kính, ta không thể nói rõ tên được.”
Ngọc Nhi nghe vậy liền chẳng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nói:
“ Nếu công tử có phần khó xử, vậy Ngọc Nhi cũng không dám làm khó người. Chỉ xin công tử có thể thủ hạ lưu tình, mà tha cho nhị muội một con đường sống. Từ ngày Đỗ gia bị người ta sát hại, tiểu nữ chỉ còn lại một mình nhị muội mà nương tựa lẫn nhau, sống lay lắt qua ngày.”
A Ngố nghe vậy, liền một hồi trầm tư, rồi mới thở dài đáp lời:
“Ta cũng chỉ là kẻ qua đường, vì chút sự cố phải làm khó hai vị tiểu thư đây. Nhưng ta cũng thấy thương cảm cho sự tình của hai vị, không biết có thể kể rõ ràng cho ta nghe được không?”