12 Dâm Nữ – Chương 27: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 27:

Ngoại truyện:
Ở đâu đó trong Đại Việt quốc
“Ông chủ, cho ta bộ công pháp tu tiên tung cựa.” Một thanh niên vẻ mặt hách dịch nói với ông chủ.
“Công tử muốn mua bộ công pháp này thật à? Giá 300.000 tiền đồng lận đấy. Sao công tử không xài công pháp tu luyện của Đại Việt. Bộ này miễn phí, nhưng có thua kém bao nhiêu.” Ông chủ quầy ôn tồn giảng giải.
Thanh niên này vốn dĩ tự xưng là Lãnh Khách Vô Tình. Là thành viên của ý ỳ hội, là một kẻ vung tiền có tiếng.
Thanh niên liền đưa vẻ mặt hách dịch quát:
“Hừ ba cái bọn tác gia Đại Việt, lũ rách rưới, viết ba cái thứ chả ra hồn. Bổn công tử đây chỉ thờ công pháp tung cựa, còn của lũ Đại Việt, bổn công tử không thèm nhìn.”
Ngay lúc đó, có một tác gia sáng tác ra bộ công pháp của Đại Việt quốc đứng kế bên. Gã liền trừng mắt quát:
“Rách cái con đĩ mẹ mày, không xem thì biến. Bố đây viết chùa cho tụi mày luyện, tụi mày không luyện còn nói nhăn, nói cụi. Đi đem tiền nhà ra mua công pháp của người ta à?”
Một số thành niên của ý ỳ hội đứng kế bên, vì bợ đỡ cho thanh niên Lãnh Khách Vô Tình này. Liền hùng hổ xông đến như muốn ăn thịt tên tác gia. Nhưng không may, tên tác gia này vốn dĩ là một tu sĩ Kết Đan kỳ, liền trợn mắt móc cây búa Thạch Sanh ra quát:
“Chó hùa à, lão tử cân hết tụi bây.”
Nói xong gã liền hung hăn vung búa đến tên Lãng Khách Vô Tình.
Xoẹt…Phụp…
Một búa đầu tên Lãng Khách Vô Tình rơi xuống mà không kịp hiểu ra điều gì. Búa pháp quá nhanh, nhanh đến mức lạnh người.
Lũ chó hùa ở phía sau liền rung rẫy sợ hãi, co giò định bỏ chạy.
Gã Kết Đan kỳ liền hung hăn trừng mắt, hô vang tiếng lớn:
“ Chạy à?”
Nhưng cũng có một vài thanh niên ở ngoài thấy vậy, liền hô vang sung sướng:
“Chém chết con mẹ nó đi, lũ bợ đít tung cựa. Chém chết con mẹ nó, lũ ngu loz.”
Gã Kết Đan kỳ liền hung hăn vơ búa chém đến hai tên còn lại. Một búa cực mạnh khiến cho tên đầu tiên bị rụng đầu. Cái đầu hắn giờ đây nằm lăn lóc như quả dưa hấu.
Tên còn lại biết mình không thể chạy kịp, liền rung rẫy nói:
“ Tác gia tha mạng, tiểu nhân biết lỗi rồi.”
Tên Kết Đan kỳ liền hung hăn trừng mắt quát:
“ Hừ, lão tử không chém cho ta, mà lão tử chém cho những tác gia của Đại Việt quốc. Lũ bây không thích thì đừng xem, đi đem tiền mua đồ tung cựa đi. Còn các tác gia Đại Việt, họ viết miễn phí cho người Việt. Chúng bây thấy không hay thì đừng dòm, cớ sao bôi nhọ bọn họ. Hôm nay lão tử thay trời hành đạo, lấy lại công bằng cho tác gia Đại Việt quốc. Cho dù sao này có xuống âm tào địa phủ, lão tử gặp chúng bây cũng chém ra thành trăm mảnh. Gruuuu”
Nói xong gã Kết Đan kia liền hung hăng chém một búa thật mạnh.
Ò ó o o
Gã tác gia giật mình tỉnh giấc, thì ra là gã chỉ nằm mơ. Gã buồn bã nhìn về đống tác phẩm của mình mà thầm nghĩ:
“Bao giờ mới đủ sức kéo lại người hâm mộ Đại Việt. Ta đây thiệt đúng là phường vô năng mà.”
Nói xong hắn liền đem đống tác phẩm đem đi đốt. Nhưng chợt hắn thầm nghĩ:
“Ơ, không phải thiên đia hội vẫn còn dùng sách ta sao? Hầy, ta thật là đáng trách, giận cá chém thớt mà. Thôi viết sách bán cho thiên địa hội tiếp, dù sao cũng là nơi ta từng làm ăn lâu rồi. Toàn những đồng dâm có tuổi, ăn nói lịch sự hơn…”
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.