12 Dâm Nữ – Chương 25: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 25:

Chương 24: Đại Việt thư hùng 1
Một giờ sau, hắn lột từng miếng da trên người con rắn ra, rồi để nó gọn gàng vào trong túi trữ vật. Tiếp tục hắn đem thịt của nó vào một cái nồi to lớn. Còn phần mật rắn hắn cẩn thận bỏ vào trong cái bát. Mọi việc xong xuôi, hắn lại bắt đầu đem thịt rắn ra hầm. Nhưng cũng không quên bỏ chút gia vị và thảo dược vào trong đó.
Phải đến hai giờ sau, thịt rắn mới hoàn toàn mềm đi. Mùi hương bát ngát cả căn thạch ốc của hắn. Khiến cho hắn vui sướng mà thốt lên:
“Thật là thơm quá a!”
Sau đó hắn bắt đầu chén từng cục thịt rắn thơm lừng, rồi sảng khoái húp từng muỗng nước hầm, trông rất ngon lành. Cái miệng hắn chép chép trong rất thích thú, rồi ngữa cái mặt ra tỏ vẻ sảng khoái, mà thốt lên:
“Thịt rắn này ngon quá a!”
Xong xuôi hắn đem cái mật rắn nuốt vào bụng, rồi bắt đầu thiền định. Tuy hắn không rõ gì về con rắn này, nhưng hắn biết những loại mật rắn cực kỳ bổ dưỡng. Nếu là mật của con rắn yêu thú thì khỏi phải nói cũng rõ, nó tuyệt nhiên đem lại sự bổ ích đến nhường nào.
Hắn đã phán đoán chính xác, đích thực thịt con rắn kia cực kỳ bổ dưỡng. Những người tu tiên thậm chí bỏ ra hàng vạn tiền đồng, chỉ để mua được loại rắn này. Vì mật của rắn này khi nuốt vào sẽ gia tăng khả năng miễn dịch cho cơ thể. Thịt và mật còn giúp cho họ tăng tiến tu vi nhanh chóng. Nhưng để kiếm một con Tam Xà Lâu thì e, chẳng phải việc dễ dàng gì.
Sáng hôm sau, hắn bước ra ngoài với vẻ mặt sảng khoái. Trên gương mặt hắn biểu lộ chút hứng thú lẫn hài lòng. Chỉ vì sau một đêm, hắn đã tăng tiến tu vi, bước vào cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Điều này khiến hắn vô cùng kinh ngạc, lẫn vui mừng.
Sau khi phần nào giảm được nỗi lo về lũ Lang Thử. Hắn bắt đầu lao vào công cuộc nâng cấp Lạc Viên cốc. Hắn đem những gốc linh dược đem chiết ra, rồi cẩn thận phân bố khắp trong Lạc Viên. Sau đó hắn chế tạo ra một loại phân bón cho linh dược, thúc dục nó phát triển nhanh chóng. Những kỹ thuật này kỳ thực, ở đây hoàn toàn không biết đến.
Vậy là chỉ sau một năm, Lạc Viên cốc của hắn bắt đầu xum xuê, nảy nở. Lúc trước hắn đến đây, Lạc Viên cốc này chỉ trồng linh dược có 3 phần cốc. Bây giờ đã là hơn 7 phần đất hắn đem dùng vào việc trồng linh dược. Khiến cho sản lượng linh dược nơi này tiến triển mạnh mẽ. Làm cho nỗi lo về giao nộp linh dược bị hắn mạnh mẽ xoá đi mất.
Ngoài ra, Lạc Viên cốc này còn cung cấp cho hắn một lượng đan dược khổng lồ. Đủ để sau này hắn có thể nhàn hạ bước vào cảnh giới Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng hắn vẫn còn rất nhiều việc để làm, nên tạm thời gác nó lại.
Chuyện cũng là trong tông nội, vừa phát hiện ra tên phản đồ Lưu Minh, kẻ mà đã sát hại đồng môn, còn thuận tay trộm đi Huyền Anh Kính. Khiến cho các vị cao tầng trong môn phái phải tức đến thổ huyết, ghi hận trong lòng. Liền phái ra hàng trăm đệ tử để dò la tin tức. Nhưng đã mấy năm rồi hắn vẫn bạt vô âm tín, không hề có chút tin tức nào.
Nhưng gần đây, bọn họ đã phát hiện ra tin tức của gã. Đại khái là gã trốn sang Đại Việt quốc, thay tên đổi họ. Tình cờ một số thương nhân làm ăn ở Đại Việt quốc, vô tình bắt gặp hắn ở trong Sài Thành. Nên khi tin tức vừa về, tầng lớp cao cấp trong môn phái, đã mở ra một hội nghị cấp cao, lên kế hoạch truy sát tên phản đồ này.
Sau khi hội nghị kết thúc, họ quyết định chọn ra 50 đệ tử có tu vi Trúc Cơ trung kỳ trở lên, cùng 10 gã Ngưng Nguyên kỳ. Nhưng không may, A Ngố cũng nằm trong danh sách đó. Cho dù hắn không thích thú chút nào, nhưng mệnh lệnh không thể nào kháng lại.
Tại chánh nghị sảnh, tất cả các đệ tử được tuyển chọn đều tập hợp lại đây. Một gã Ngưng Nguyên trung kỳ với vẻ ngoài mập mạp, đang đi đi lại lại trong đại sảnh. Sau đó hắn quét cặp mắt nhìn ra xung quanh, tỏ ra vẻ hài lòng, rồi hô vang một tiếng:
“ Xuất phát.”
60 cỗ ngự kiếm vùn vụt bay lên trời, tầng tầng, lớp lớp kéo dài không thôi. Bọn họ người nhanh, kẻ chậm kéo hàng dài, nhắm thẳng hướng Đại Việt quốc mà bay đi.
Một gã trung niên, với vẻ ngoài gầy gò đang bay sát với A Ngố, liền cất tiếng:
“Vũ sư đệ, cảnh sắc Đại Việt quốc đệ có biết không? Sư huynh chỉ ở trong phái khổ tu, chưa bao giờ đến đó. Chắc cảnh sắc đẹp lắm ha!” A Ngố chỉ mỉm cười nhàn nhạt, rồi cất tiếng nói:
“ Đệ chưa bao giờ đến đó, vì sao sư huynh hứng thú đến như vậy?”
Vị sư huynh này của A Ngố tên là Trần Văn, là một gã Trúc Cơ hậu kỳ. Người thường xuyên lui tới trò chuyện với hắn, cũng khá thân thiết.
Trần Văn nghe vậy liền bật cười sảng khoái, rồi đáp lời:
“Haha, sư huynh cũng chỉ nghe một số sư huynh đệ kể lại. Xét về mỹ nhân thì Sài Thành của Đại Việt quốc là số một. Còn xét về cảnh sắc thì Hà thành đứng nhất rồi haha…”
A Ngố mỉm cười nhàn nhạt đáp lời:
“ Vậy chứ sư huynh sẽ đi tìm mỹ nhân, hay là đi thưởng thức cảnh đẹp?”
Trần Văn tỏ vẻ khó xử, gương mặt đăm chiêu dường như suy nghĩ gì đó. Rồi bật cười trả lời:
“Haha mỹ nhân và cảnh sắc huynh đều thích. Nhưng lần này chỉ được chọn một. Vậy theo đệ, nếu được chọn đệ sẽ chọn cái gì?”
A Ngố liền mỉm cười lạnh lẽo, rồi nhàn nhạt nói:
“ Đệ không chọn gì cả!”
Trần Văn liền tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì. Vì họ đã bị đoàn người bỏ lại phía sau, nên cố gắng rượt đuổi.
Lấy vận tốc của họ mà nói, muốn đến Đại Việt quốc cũng mất ít nhất là 3 tháng thời gian. Vì linh lực của những tu sĩ Trúc Cơ kỳ, không thể nào đủ duy trì trong một thời gian dài. Họ phải đi 2_3 ngày là dừng chân hồi phục nữa ngày. Cứ như vậy mà thời gian càng kéo dài thêm ra.
Ba tháng thời gian cuối cùng cũng đã qua, họ cũng đã được đặt chân đến Sài Thành của Đại Việt quốc. Bọn đệ tử Trúc Cơ kỳ tỏ vẻ hứng khởi vô cùng, vì đó giờ họ chỉ quanh quẩn trong Xích Quỷ quốc, chưa bao giờ đi xa đến thế. Hôm nay khi vừa đến đây, họ đã liếc ngang, liếc dọc nhìn mãi không thôi. Sau đó cả đám bước đến thuê luôn một quán trọ, trú chân một đêm.
Tờ mờ sáng, họ bắt đầu triển khai kế hoạch. Họ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm tầm 4_5 người bắt đầu tìm kiếm. A Ngố cùng nhóm với Trần Văn đi ra ngoài phía đông ngoại thành khám xét. Còn những nhóm khác đều phân chia ra theo những hướng khác mà hành động.
Trên đường Trần Văn liên tục líu lo, dong dài nói chuyện không ngớt. Làm cho A Ngố phải bái phục tài tám chuyện của gã này. Dù quen biết đã lâu, nhưng họ có rất ít thời gian gặp gỡ.
Đi suốt hai giờ liền, bọn họ cũng đến một cái thôn nhỏ. Trần Văn cơ hồ đã không còn khẩu lực, nên đài Radio của hắn đã tắt từ lúc nào rồi.
Trong nhóm người của A Ngố, Lý Cung là gã tu sĩ Ngưng Nguyên trung kỳ, thủ lĩnh của nhóm bốn người A Ngố và Trần Văn. Còn một người khác là thanh niên tuổi chừng 25, lạnh lùng, ít nói, tu vi cũng là Trúc Cơ trung kỳ như A Ngố.
Nhìn thấy cái thôn nhỏ bên đường, cả nhóm liền khẽ vui mừng. Trần Văn nhanh nhảu mở lời:
“Haha, lại có chổ nghĩ chân rồi, bụng của ta đói meo rồi. Các sư huynh đệ hay là tìm chỗ nào ăn một bữa no nê, rồi hẵng tìm kiếm.”

Lý Cung nghe vậy liền thở dài, rồi khẽ nói:
“Ừm, cứ theo lời ngươi đi.”
Trần Văn nghe Lý Cung nói vậy, liền tỏ ra vẻ tươi tắn, vội vàng nói:
“ Đa tạ Cung Hộ Pháp, ha há.”
Nhóm người bước vào trong một quán nhỏ ven đường, quán này được bày trí thô lậu. Chỉ vài ba cái bàn ghế gỗ cũ kỹ, trong một cái khuôn viên nhỏ hẹp.
Thấy đám người A Ngố bước vào, một nữ nhân nhân trung niên liền bước ra, thân hình mụ mập mạp, trên gương mặt còn có nốt ruồi mọc ở trên mép. Mụ ra vẻ hiếu khách, vội vàng nói:
“ Bốn vị khách quan xin mời ngồi, các vị ghé đây không biết định dùng món gì ạ?”
Lý Cung liền nhẹ nhàng đáp lời:
“Cho chúng tôi bốn phần cơm đạm bạc là được. Ngoài ra chúng tôi cần ít hoa quả, xin làm phiền bổn quán vậy.”
Trần Văn nghe vậy liền xụ mặt, nhưng gã nào dám ý kiến gì với vị Hộ Pháp này.
Mụ già nghe vậy cũng có chút không hài lòng, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:
“ Bốn vị chờ một lát, để ta sai nha hoàn làm liền. Mời bốn vị dùng trà, trà này bổn quán hoàn toàn miễn phí.”
Nói xong mụ liền quay đầu vào trong hét lớn:
“Lam Nhi, làm bốn phần cơm thịt bò. Cùng hai cân hoa quả hỗn hợp. Nhanh lên bốn vị khách quan đang chờ.”
Lý Cung nghe mụ ta nói vậy, liền trố mắt kinh ngạc nhìn mụ. Còn Trần Văn thì vui vẻ ra mặt, miệng không ngớt cười.
Lý Cung liền nói:
“Phu nhân có nghe lầm không, chúng tôi chỉ kêu cơm dưa đạm bạc, sao lại có thịt Bò?”
Mụ già liền mĩm cười nhàn nhạt, rồi thốt lên:
“Khách quan không biết rồi, ở quán chúng tôi, thịt bò là đạm bạc nhất.”
Lý Cung nghe vậy liền lắc đầu thở dài một hơi. Còn Trần Văn thì cái miệng không ngớt cười. Duy chỉ có A Ngố cùng thanh niên nọ là mặt không biến sắc, chỉ ngồi thưởng thức vị trà.
Thoáng sau, một cô gái thân hình nhỏ nhắn, làn da mịn màng, cùng gương mặt diễm lệ. Nhưng đôi mắt ấy mơ hồ toả ra nét u uất, đau buồn. Cô gái đang chậm rãi bưng mâm cơm ra, thì bỗng nhiên khựng lại. Gương mặt khẽ đại biến, lộ ra một tia kinh ngạc. Kinh ngạc đến nỗi cô ta làm rơi cả mâm cơm xuống đất.
Nghe mâm cơm rớt xuống, đám người A Ngố bỗng giật mình nhìn lại. Thì…
“Linh Nhi tỷ, sao tỷ lại ở đây?” A Ngố hét lên một câu đầy kinh ngạc.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.