12 Dâm Nữ – Chương 22: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 22:

Chương 21: Liệt Dương kiếm
Ngoài những người đó ra, trong môn phái còn có loại đệ tử khác, được gọi là : ngoại môn đệ tử.
Ngoại môn đệ tử là những người thuộc về Thất Sơn phái, nhưng lại chỉ được trú trong những phân đà của môn phái. Những người này hoàn toàn không được hưởng đãi ngộ, hoặc giã là thấp hơn rất nhiều so với nội môn đệ tử. Bởi vì những người ở đây chưa đủ tiêu chuẩn để vào trong tông nội, họ phải ở ngoài tu luyện cho đến khi đạt được chỉ tiêu thì mới được vào. Nhưng khi có mệnh lệnh từ tông nội phát ra, họ vẫn phải tuân thủ theo.
Còn nói về các Quản Sự trong môn phái, là những người nắm giữ quyền điều hành trong môn phái. Ví dụ như Diệp Quản Sự này đây, là một Quản Sự phụ trách thu nhận và an trí cho những tân đệ tử như a ngố chẳng hạn. Còn vị Kim Quản Sự kia là một Quản Sự cao cấp hơn. Ông ta là Tổng Quản Sự, chuyên nhận lệnh từ các trưởng lão sau đó phân phó cho các Quản Sự cấp thấp. Ngoài ra ông ta như thay mặt vị trưởng môn Thành Anh kỳ kia. Mọi việc lớn bé trong phái, đều phải thông qua lão ta.
Sau một hồi dong dài, Diệp Quản Sự cũng đưa A ngố đến một căn phòng ở phía tây nội điện. Nơi này có tên là Nhân Sự Phòng.
Vừa bước vào căn phòng, a ngố liền ngó nhìn xung quanh. Nơi này trông cũng vô cùng đơn giản, chỉ vài kệ sách nằm trên tường. Cùng vài ba cái bàn ghế thô sơ, đơn giản. Ngoài ra trên tường còn treo vài bức tranh phong cảnh, nhân ảnh. Phía trần phòng, một cái giá đèn những chỉ gắn vài ba viên ngọc phát sáng.
Vừa vào phòng, Diệp Quản Sự liền ngồi lên một cái ghế gỗ, rồi chỉ định cho a ngố ngồi cái ghế đối diện, chính giữa là cái bàn đá to lớn. Lão cũng chưa mở lời gì, chỉ vội vàng lục lọi trong túi trữ vật ra cái gì đó. Sau một hồi liền lèm bèm vài ba câu, không nghe rõ, rồi đứng dậy đi về phía một tủ đồ ở góc tường.
Sau một hồi lục lọi lung tung, lão đem ra một đống vật phẩm để lên bàn, rồi khàn khàn nói:
“Túi trữ vật trung cấp một cái, lệnh bài nội môn đệ tử một cái, Thất Sơn bạch y 3 bộ, Ngọc giản nội quy môn phái 1 cái, Thanh Diệp pháp khí một cái, pháp bảo sơ cấp Liệt Dương kiếm một kiện. Đây là những thứ mà môn phái cấp cho ngươi, thu vào túi trữ vật đi.”
A ngố vừa nhìn vào đống vật phẩm đó mà ngơ ngác. Thất Sơn bạch y thực chất là mấy bộ đồng phục, Túi trữ vật trung cấp thì lớn hơn cái túi trữ vật sơ cấp của hắn thôi. Còn lệnh bài nội môn thì quá dễ hiểu, Liệt Dương kiếm là pháp bảo sơ cấp nên hắn chẳng thèm ngó ngàng. Nhưng Thanh Diệp pháp khí và Ngọc giản nội quy là gì?
Đầu tiên là Thanh Diệp pháp khí, nó có hình chiếc lá, mà theo trong số sách ghi chép của Độc Cô kia, thì nó chỉ là loại pháp khí ngự hành. Như kiểu thanh kiếm ngự kiếm của hắn luyện tập hàng ngày. Còn về Ngọc giản nội quy kia, đích thực là một viên ngọc có màu trắng đục. Tròn và to chỉ bằng một cái bát, là thứ hắn chưa từng hiểu.
Thấy a ngố nhìn chằm chằm vào viên ngọc giản kia. Diệp Quản Sự liền trố mắt ngạc nhiên, rồi lắc đầu mỉm cười nói:
“ Chưa biết dùng thứ này à?”
A ngố liền lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng thất vọng.
Lão Diệp liền cầm viên ngọc giản lên rồi nói:
“Đây làm theo ta này, cầm viên ngọc lên để ngang tầm mắt, rồi truyền linh lực sang ngọc giản. Rồi tập trung ý niệm nhìn vào nó.”
Lão Diệp vừa nói, vừa cầm viên ngọc giản lên làm minh họa. Bất ngờ viên ngọc giản bỗng chiếu sáng lên, rồi truyền một luồng ánh sáng màu xanh vào trong mắt lão. A ngố thấy phen này liền trợn mắt, há mồm vì kinh ngạc.
Sau một hồi làm minh hoạ, Lão Diệp liền vội vàng đưa cho A ngố, rồi kêu hắn làm theo lão.
A ngố vừa cầm ngọc giản, tay hắn liền rung rung mà truyền linh lực vào trong nó. Rồi đôi mắt tựa như không hề chớp, liên tục chăm chú nhìn vào nó.

Bất ngờ một luồng ánh sáng xanh sọc thẳng vào mắt hắn. Hiển thị ra một khung cảnh đầy nhục dục, hai gã đàn ông đang quấn lấy cô gái, còn cô gái thì trong trạng thái loã lồ. Đang nằm mê man thoả mãn cái dục tính trong người.
Sau đó hắn đem dừng lại không xem tiếp nữa, rồi nhìn Diệp lão mà mỉm cười khó hiểu. Lão Diệp vội vàng đắc ý hỏi:
“Thế nào, nhìn được chứ?”
A ngố liền gật đầu, rồi mỉm cười đáp:
“Vâng ạ, hình ảnh thật sống động, rõ nét . Chất lượng phun hắc đê luôn á…”
Lão Diệp khuôn mặt bỗng chốc khẽ biến, lộ ra một tia kinh ngạc, rồi vội vàng tra hỏi:
“Cái gì mà hình ảnh, cái gì mà phun hắc đê. Đâu ngươi đưa ta xem?”
Lão Diệp vừa nói vừa vội vã chộp lấy khối ngọc giản từ trong tay A ngố. Rồi chậm rãi nhìn vào, sau đó gương mặt khẽ biến, lộ ra một chút xấu hổ trên đó.
“Ây da, sao lại lấy nhầm thế này, thiệt là già quá hoá hồ đồ mà.” Lão lèm bèm vài ba câu tức tửi.
Sau đó dời đôi mắt nhìn về phía A ngố, nghiêm nghị nói:
“Tiểu tử, việc này không được lẽo mép đấy nhé. Lão phu mà nghe thứ này nói ra ngoài là lão phu sẽ tìm ngươi tính sổ.”
A ngố nghe những lời hăm doạ này tự nhiên không có chút để trong lòng. Vì hắn biết lão đang cố che đậy sự xấu hổ trong thâm tâm. Cố rạn hỏi một lời đảm bảo từ hắn. Nên không để cho đối phương phải dao động thêm nữa. Hắn liền có lời giải đáp cho lão:
“Thiên địa vạn vật sinh ra không phải từ ‘dục' sao? Hà cớ chi phải hà khắc một cái chuyện thiêng liêng thế này. Đệ tử không hề có ý nghĩ bài xích những vấn đề như thế này, nên Diệp lão đừng có để bụng. Với lại đệ tử cũng là một thân một mã, vươn tới nơi này, còn phải nhờ vã nhiều vào Diệp Quản Sự. Đâu dám có cái ý định 'Vuốt râu hùm' chứ.”
A ngố luyên thuyên một tràng dài, làm cho Diệp lão một thân ngô nghê. Trên gương mặt giờ đây cũng đã hoà hoãn hơn nhiều. Trong đó một tia hài lòng hiển hiện trên gương mặt lão. Sau khi a ngố nói xong, lão liền chậm rãi thầm nghĩ:
“ Tiểu tử này quả thật khôn ngoan, giảo hoạt. Mới từng tuổi này đã tinh tế 'biến nguy hoá an'. Cơ hồ muốn đòi một chút lợi ích từ ta, nhưng lại uyển chuyển vỗ về trấn an ta. Xem ra không thể lấy rắn đối hắn, đành phải mềm dẻo với tên tiểu hồ ly này thôi.”
Diệp lão thâm trầm suy nghĩ một lèo, rồi mới nhẹ nhàng nỡ một nụ cười sảng khoái, liền nhìn về phía A ngố, rồi mới thốt nên lời:
“Ây da, tiểu tử nhà ngươi đúng thật là kẻ thức thời. Vậy mà lão phu cứ nghĩ ngợi lung tung cho thêm rối ren mọi chuyện à. Hay vậy đi, ta có một ít 'Hoàng linh đan', đan này sẽ giúp ngươi tăng thêm không ít tu vi. Tiếc là ta đã sang Ngưng Nguyên kỳ, nên công hiệu đối với ta mà nói, không còn nhiều cho lắm. Hôm nay coi như tiện nghi cho ngươi vậy. Hầy…”
Diệp lão vừa nói vừa mở túi trữ vật ra, sau đó lấy ra một cái lọ đan màu xanh biết, có hoa văn trong rất đẹp mắt. Lão Diệp cầm lọ đan dược mà trên mặt mơ hồ phảng phất chút gì đó tiếc nuối. Rồi mạnh dạn đặt nó xuống bàn, thở dài một hơi.
A ngố gương mặt giả vờ lộ ra vẻ khách sáo, khách sứa. Nhưng cũng nhẹ nhàng đưa nó vào trong túi trữ vật của mình. Vì thâm tâm hắn biết phải lấy cho được, không lấy Diệp lão sẽ sinh nghi. Đây cũng chẳng khác gì cái dây bịt miệng của lão đưa cho A ngố. Sau đó Diệp lão lấy cho hắn một cái ngọc giản khác đưa cho hắn. Nhưng lần này lão cực kỳ cẩn thận, phải nhìn kỹ lưỡng rất lâu mới dám đem lại đưa cho A Ngố.
Sau khi xong xuôi mọi việc, A Ngố cùng Diệp lão phi hành trên một thanh cự kiếm, đi đến các khu vực khác. Trên đường đi lão cũng hồ hởi luyên thuyên về những thứ ở đây, rồi những đạo tu luyện dài, ngắn. Làm cho A Ngố thêm phần hoan hỉ, mở rộng tầm mắt hơn nhiều.
Sau đó hai người đi đến nhiều nơi, Diệp lão cũng giới thiệu A Ngố cho một số Quản Sự trong phái. Rồi đưa đến một căn nhà đá to lớn, được xây dựng bằng đá xanh kiên cố vô cùng. Ngoài cửa ra vào có đặt một cái bảng to lớn đề 3 chữ to: ‘Nhận Sự Phòng'.
Bên ngoài cũng có vài người lát đát ra vào, tất cả điều có tu vi Trúc Cơ kỳ. Nên A Ngố cũng không có gì là kinh ngạc lắm, liền vội vã bước theo sau Diệp lão đi vào căn phòng.
Vừa bước vào phòng, A Ngố nhận thấy một gã to béo đang ve vẩy cái quạt trên tay, mắt thì nhắm nghiền, trên gương mặt biểu lộ chút thống khoái. Người này có đôi ria mép dài ngoằng, cùng cái mụt ruồi trên má phải đen xì, to bằng hạt đậu.
“ Diên Quản Sự, ta đem tân đệ tử mới đến cho ông đây. Xem có việc nào trống phân phó cho hắn làm không?” Giọng khàn khàn của Diệp lão vang lên.
Diên Quản Sự này sau khi nghe tiếng, liền từ từ mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào A Ngố hồi lâu mới đáp lời:
“Trẻ đến như vậy à? Xem ra sau này nhất định tiền đồ vô lượng rồi.”
Gã vừa nói vừa lắc đầu không thôi, rồi thở dài một hơi tỏ ra vẻ tiếc nuối. Rồi mới nhàn nhạt nói tiếp:
“Ngươi đã từng làm qua gì chưa?”
A Ngố liền hai tay cung kính, cúi đầu đáp:
“ Đệ tử từng học qua chút ít Luyện đan thuật. Lại có chút ít kinh nghiệm về thảo dược, nhưng cũng chỉ là tạm dùng được, chứ chưa được tinh thông.”
Gã béo liền nhếch mép cười giễu cợt, rồi mới đáp lời:
“ Luyện đan đường đã đủ người rồi. Chỉ có điều ở trong một thảo viên ngoại môn, còn đang thiếu người chăm sóc.”
Nghe đến đây gương mặt Diệp lão khẽ biến, liền vội vàng ngắt lời:
“ Không lẽ là Lạc Viên cốc? Không lẽ Diên Quản Sự muốn hắn đến nơi này?”
Diên Quản Sự nghe vậy liền nhếch mép mỉm cười, rồi chuyển sang gương mặt nghiêm nghị:
“Không sai, chính là Lạc Viên cốc.”
Chú giải:
Diên Quản Sự hay Vũ đệ, vũ huynh gì:
_Thường thì theo tàu họ gọi cái họ của người đó kèm theo: 'huynh, đệ, tỷ, lão'. Nhưng mình không muốn vậy, chỉ muốn cái gì đó khác biệt, hơi Việt xíu. Nhưng khổ nỗi viết Tiên Hiệp mà cứ: 'Anh Vũ, em Trâm' thì chắc nhà mình đầy cà chua. Nên phải đổi tý Hán-Việt cho nó màu mè hoa lá hẹ. Cứ theo kiểu Việt đi: 'Anh Vũ' đỗi thành 'Vũ huynh' chứ không phải là 'Hoàng huynh'. (Hoàng Thiên Vũ). Mong anh chị em thông cảm dùm mình vấn đề này.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.