12 Dâm Nữ – Chương 20: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 20:

Chương 19: Ngân Tiêm Kích
A ngố bước vào trong cánh cửa, liền hốt hoảng trước cảnh vật nơi này. Nơi này chẳng khác gì một trung tâm thương mại nơi hắn từng sống cả. Cảnh vật bên trong phải nói rằng rất là hoành tráng vô cùng.
Trong khuôn viên của Thiên Cơ Các phải rộng gần trăm trượng. Hàng trăm gian hàng được bày biện gọn gàng, sắp xếp theo trình tự. Ở mỗi gian hàng đều có một cô gái xinh xắn đứng tươi cười, vui vẻ mời chào khách. Ở trong này, mỗi gian hàng đều bày trí các loại hàng khác nhau. Nào là phù chú, pháp khí, pháp bảo, đan dược, túi trữ vật,… Hay xa hơn là các lồng chứa các loại linh thú được thuần hóa khác nhau.
A ngố giờ đây cảm giác rất là choáng ngợp trước cảnh tượng nơi này. Nhất là dòng người đi đi, lại lại đông đến không tưởng. Tất cả bọn họ đều có linh khí toát ra ghê rợn. Người thấp nhất cũng là cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ như hắn. Hay như một tên đứng ở xa xa đang trò chuyện cùng với một cô gái bán hàng, tu vi cũng đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ rồi.
Điều này khiến cho a ngố phải một phen phát lạnh, cảm giác được mình nhỏ bé làm sao. Phải nói rằng từ khi hắn bước vào cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ, hắn đã chật vật tu luyện suốt hai năm không ngừng nghĩ, nhưng không thể nào bước vào nỗi cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng ở nơi đây, số tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ còn nhiều hơn cỏ mọc ven đường.
Đứng nhìn đám người qua lại hồi lâu, a ngố cũng bắt đầu ngắm nhìn các gian hàng xung quanh hắn. Hắn lần lượt đi qua từng gian hàng, ngắm nhìn kỹ lưỡng từng chút một các đồ vật trên đó. Như kiểu một đứa trẻ lần đầu tiên ra chợ huyện.
Đang say mê ngắm nhìn các kiện pháp bảo, thì một thanh âm phát ra sau lưng hắn:
“Không biết công tử muốn tìm gì? Hay để tiểu nữ giới thiệu cho công tử nhé!”
Một giọng nói ngọt ngào, êm dịu sau lưng hắn. Hắn vừa quay lại thì thấy một cô gái thân mặc bạch y, tóc cài trâm phượng. Da trắng, môi hồng, cùng đôi mắt to đen láy.
A ngố ngắm nhìn cô gái hồi lâu, rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Ta muốn mua vài kiện pháp bảo thượng cấp hoặc đỉnh cấp. Nhưng không biết nên mua ở đâu cả!”
Vừa nghe xong, đôi mắt cô gái bỗng nhiên lộ ra một tia hốt hoảng. Cái miệng hơi tròn ra, lộ vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phải nói rằng, pháp bảo đỉnh cấp là loại quý hiếm vô cùng, chỉ có ở trong tông phái do các vị trưởng lão sử dụng. Hoặc thậm chí là một trấn tông chi bảo của một tông phái nhỏ, quý hiếm vô cùng. Vì pháp bảo được phân ra nhiều đẳng cấp:
Sơ cấp
Trung cấp
Cao cấp
Thượng cấp
Đỉnh cấp
Khỏi phải nói cũng rõ, một nơi mua bán bình thường, cũng chưa chắc gì đã có một kiện đỉnh cấp, chứ đừng nói là đem ra bày bán nhan nhãn. Mà dù cho có đem bán, thì cái giá của nó cũng phải khiến nhiều tay phú hào phải lắc đầu ngán ngẫm, còn tu sĩ bình thường chỉ biết trợn mắt há mồm.
Điều này khiến cho cô gái nghe xong, phải lắc đầu thầm nghĩ:
“ Đúng là si tâm, vọng tưởng.”
Nhưng bên ngoài cô gái vẫn dịu dàng, ân cần đáp lại:
“ Công tử thật biết nói đùa, ở tầng một này, chỉ trưng bày các loại pháp bảo sơ cấp thông thường. Còn các loại pháp bảo cao cấp hơn thì sẽ được trưng bày ở những tầng cao hơn. Càng lên trên thì phẩm chất pháp bảo sẽ càng tăng dần. Nhưng nếu công tử muốn mua một kiện pháp bảo đỉnh cấp, e rằng phải tìm Các chủ rồi. Bọn tiểu nữ không dám quản loại buôn bán này.”

A ngố trầm ngâm hồi lâu liền do dự trả lời:
“ Vậy cô nương có thể cho tại hạ diện kiến Các chủ được không?”
Cô gái một hồi trầm ngâm, rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Tiếc quá, Các chủ đã bế quan tu luyện nhiều ngày rồi. Mong công tử thứ lỗi…”
A ngố thở dài hồi lâu, liền chào cô gái một câu, rồi lắc đầu quay đi.
A ngố bắt đầu bước lên tầng hai, với hy vọng sẽ tìm ra được món đồ mình mong muốn. Nhưng đáng tiếc, hắn dù đi mòn cả chân, những chẳng thu hoạch được gì. Ngán ngẫm hắn liền nhớ lại lời cô gái nói, liền đi vội qua tầng ba bước lên tầng bốn.
Khi vừa đến cửa vào tầng bốn, liền bị một người thân mặc giáp phục, ra tay ngăn chặn. Gã dùng cái giọng đanh thép nói với a ngố:
“Đứng lại, nơi này không dành cho tu sĩ dưới Ngưng Nguyên hậu kỳ. Mời các hạ xuống tầng ba.”
A ngố trố mắt nhìn gã, lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Rồi dùng Định Nhãn thuật nhìn vào người này, liền tỏ ra vẻ hoảng sợ trên gương mặt. Gã này linh khí cô đọng, đã như biến thành một dạng lõng dị thường. Linh khí ấy trong cơ thể hắn sung túc, dồi dào. Luồng linh khí trong cơ thể gã, cực kỳ hùng hậu, vượt xa một gã Trúc Cơ hậu kỳ mà hắn vừa thấy.
Lấy trình độ Đinh Nhãn thuật của hắn bây giờ, không thể nào nhận biết được tu vi của gã. Chỉ biết gần, gã này linh khí trong người cực kỳ kinh khủng mà thôi. Vậy mà gã chỉ là một tên gác cửa, trông nhà…
A ngố gật đầu chào gã, rồi vội vã quay trở xuống tầng ba. Khi hắn bước vào cửa, một tia kinh ngạc chợt hiển hiện trên gương mặt. Số lượng người ra vào ở đây phải ít hơn gấp ba lần so với tầng một. Nhưng ai nấy đều toát ra một luồng linh khí cực kỳ kinh hồn. Ai ai cũng là dạng linh khí cô đọng, hoàn toàn ở dạng lỏng. Ai ai cũng đều toát ra một luồng khí áp bức kinh người.
Đang dùng vẻ mặt kinh ngạc để quan sát, thì một thanh âm trong trẻo phát ra kế bên a ngố:
“ Ây dui, vị công tử này muốn tìm gì chăng, hay để thiếp tìm cho chàng.”
A ngố quay qua thì thấy một nữ nhân tầm 30 tuổi, gương mặt gợi tình, dáng vẻ mềm mại, cùng đôi mắt đầy mê hoặc.
A ngố nhận thấy linh khí cường đại trên người nàng, liền tỏ ra vẻ mặt kinh ngạc. Rồi vội vàng thi lễ* đáp lời:
“ Tại hạ muốn tìm một vài kiện pháp bảo hộ thân. Mong tiền bối chỉ điểm…”
Nữ nhân liền lấy tay che miệng cười “ khúc khích” rồi dùng đôi mắt đầy mê hoặc nhìn chằm chằm vào a ngố. Một lát sau mới nhẹ nhàng đáp lời:
“Gọi thiếp là Quế Dung được rồi. Cái gì mà tiền tiền bối bối, thiếp giận công tử luôn hà…”
A ngố nghe nàng ta nói xong, một thoáng bối rối liền hiện lên trên gương mặt hắn.
Quế Dung chỉ chần chờ một chút, rồi mĩm cười nói tiếp:
“Hay là để thiếp dẫn công tử ra xem một số bảo vật của thiếp nhé. Công tử ưng thứ nào, thiếp để giá sát cho công tử nha. Nè nè đi theo thiếp…”
Vừa nói Quế Dung vừa cầm tay dắt A ngố đi thẳng vào một gian hàng phía trong. Miệng thì líu lo liên tục giới thiệu các kiện pháp bảo đẹp mắt. Làm cho a ngố kinh ngạc liên hồi.
Hồi lâu sau, nàng liền mở cái miệng chu chu ra hỏi a ngố: “ Không biết công tử thuận mắt món nào của thiếp chưa? Đây toàn là pháp bảo cao cấp của thiếp, mà toàn là loại có đặc thù riêng không hà!”
A ngố gương mặt vẫn điềm nhiên, trầm tư hồi lâu rồi đáp lời:
“ Cây thương đó ra sao?”
A ngố vừa nói vừa chỉ tay vào một cây thương dài màu bạc phát ra chút linh khí nhợt nhạt, đang để trên cái giá đỡ cao nhất.
Quế Dung liền lấy cây thương xuống, vừa vuốt ve nó, vừa cười cợt, rồi nhanh nhảu đáp lời:
“ Hây da, công tử thiệt là khéo chọn. Đây là thanh Ngân Tiêm Kích, được làm từ xương của linh thú bậc ngũ linh, quý hiếm vô cùng. Tuy là kiện pháp bảo cao cấp, những cũng thuộc hàng mạnh nhất nhì trong này. Ngoài ra nó còn có đặc thù là tăng cường lôi thuộc tính, nếu người nào có thuộc tính hay công pháp hệ lôi, thì uy lực phát ra sẽ cực kỳ đáng sợ đó. Nếu công tử thích thì thiếp để lại giá cực rẽ cho công tử dùng, để mai này công tử còn lui tới chổ của thiếp nữa hà.”
A ngố nghe vậy liền thống khoái trong lòng, trong ánh mắt tỏ ra chút ít sự ưng ý. Nhưng chỉ một thoáng, liền giấu đi vẻ mặt thích thú, cố tỏ ra chút gì đó do dự. Sau một hồi a ngố liền thở dài, rồi từ tốn đáp:
“ Không biết giá của nó là bao nhiêu, tiền bối nói ra thử xem?”
Quế Dung liền chu chu cái miệng, tỏ ra vẻ dỗi hờn đáp:
“Đã nói kêu người ta là Quế Dung, mà cứ tiền bối, tiền bối hoài à, giận công tử luôn đó.”
A ngố liền mỉm cười một thoáng, rồi vội vã đáp lời:
“Được rồi, được rồi, Quế Dung tỷ, cho đệ biết đi?”
Quế Dung vừa nghe thấy vậy, trên khuôn mặt liền toát ra sự thích thú vô cùng. Rồi ỏng ẹo trả lời:
“ Thiếp lấy công tử 5500 đồng thôi, coi như thu lại chút vốn liếng. Công tử có chịu không hà?”
A ngố nghe thấy vậy liền trố mắt đầy kinh ngạc, rồi đứng hình mất vài giây. Phải nói rằng con số 5500 này là cực kỳ khủng bố đối với hắn. Số tiền này tuyệt đối một tu sĩ bình thường sẽ không bao giờ chịu nỗi. Thậm chí nghe xong phải phát hoảng, mà lắc đầu ngao ngán.
Nhưng suy tư hồi lâu, a ngố liền gật đầu. Một tay chung tiền, một tay nhận hàng. Điều này làm cho ả ta càng thêm thích thú. Trong gương mặt càng thêm lộ ra một chút ít kính trọng đối với hắn. Thường thì một kẻ tu sĩ bình thường đã không bao giờ dám bước lên đây. Còn xuất ra một lúc hơn 5000 tiền đồng, đã không còn là một kẻ tầm thường có thể làm được.
Sau khi thấy a ngố bỏ Ngân Tiêm Kích vào túi trữ vật, ả liền dùng cái giọng ỏng ẹo thốt ra mấy câu:
“Công tử không muốn mua thêm gì sao, hay để thiếp giới thiệu thêm cho công tử món này!”
Nói xong ả liền níu tay kéo a ngố sang một gian hàng khác. Rồi chỉ tay vào trong một cái giáp màu đen óng ánh linh khí tỏ ra vàng nhạt. Hoạ tiết và hoa văn trên đó cũng cực kỳ tinh xảo bắt mắt vô cùng.
“Đây là Ô Lân giáp, được làm gì vẩy và da của yêu thú bậc ngũ linh. Thủy hoả bất xâm, vạn độc khó xuyên. Ngoài ra nó có đặc thù là loại pháp bảo có linh tính, tự cảm nhận và thi triển khi mặc trên người. Là loại pháp bảo cao cấp phòng ngự mạnh nhất. Nếu công tử ưng thì thiếp lấy giá hữu nghị thôi. 8000 tiền đồng.”
A ngố nghe xong, liền tối tăm mài mặt, choáng váng không thôi. Tựa như chỉ phút chốc nữa hắn sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ. Một cái giá mà hắn không thể tưởng tượng nỗi…
Chú thích:
*Thi lễ:
1. Đưa hai tay ngang đầu, cúi đầu xuống.
2. Để tay trái trước ngực, rồi cúi đầu.
3. Gật đầu củng là loại thi lễ.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.