Chương 16: Trúc Cơ kỳ
Một tháng sau
A ngố ngồi xếp bằng với vẻ mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào viên tẩy tủy đan trên tay. Trong lòng hắn giờ đây cơ hồ bị ám ảnh bởi lần trước. Nên giờ đây một chút do dự hiển hiện trên gương mặt hắn.
Hít một hơi thật sâu, hắn lấy hết can đảm bỏ viên đan vào miệng. Rồi nhanh chóng nhắm mắt lại thiền định.
Chỉ một thoáng sau, dược lực liền phát tán. Cơ thể hắn cơ hồ như bị ngàn mũi kim chi chích khắp nơi, đau đớn đến tột cùng, Gân cốt hắn cũng co giãn một cách dị thường. Tiếp theo đó là xương tủy dường như bị thứ gì đó rút sạch.
Trên khuôn mặt hắn giờ đây lấm tấm những giọt mồ hôi nhễ nhãi. Hàm răng cắn chặt như muốn kiềm chế sự đau khổ phải thốt ra. Từng cơ thịt trên cơ thể hắn co giật liên hồi, huyết mạch trong cơ thể liên tục bị xáo động. Mạch máu in hằn trên cơ thể như sắp bị vỡ ra.
Ngày hôm sau
Ánh bình minh vừa ló dạng, một thanh niên với gương mặt hồng hào đang đứng trước một cửa hang động đầy ẩm ướt. Trên khuôn mặt đó biểu lộ một chút thống khoái vô cùng cực. Hắn liền thét lên một tiếng vang khắp trời đất:
“Ta làm được rồi, ta làm được rồi…haha…hahaha.”
Sau khi trải qua vô vàn sự thống khổ và đau đớn vô cùng cực. Cuối cùng thì thì hắn cũng đã bước một chân vào tu tiên giới, trở thành một tu sĩ chân chính. Trở thành một tu tiên giả đích thực.
Sau khi phục dục viên tẩy tủy đan thứ hai, a ngố đã phải chịu muôn vàn sự thống khổ. Nhưng cho dù đau đớn đến đâu, hắn vẫn kiên trì chịu đựng. Nhưng may mắn, sự thống khổ ấy không trãi qua dài đăng đẳng như lần trước. Mà lần này chỉ là liên tiếp trong suốt 2 giờ đồng hồ. Sau đó bên ngoài cơ thê hắn chợt loé sáng, da thịt cơ hồ phát ra luồng kim quang chói mắt. Hắn mở mắt ra và nở một nụ cười tươi tắn đầy mãn nguyện.
Hai giờ sau
Mặt trời đã gần lên tới đỉnh đầu, nhưng a ngố vẫn còn đứng giữa cái nắng chói chan. Hắn giờ đây đang tập thích nghi với một cơ thể gần như mới mẻ. Cơ thể hắn giờ tựa hồ nhẹ nhàng như một chiếc lá khô trong gió. Chỉ một cái nhấc chân, hắn cũng nhảy ra xa hơn 3 trượng.
Ngoài ra cơ thể cũng dồi dào khí lực hơn trước. Một phiến đá hơn trăm cân hắn cũng nhẹ nhàng một tay nhấc bổng lên không trung. Cứ như đang cầm một bát cơm vậy. Ngũ quan của hắn giờ càng tinh xảo hơn lúc trước rất nhiều. Hai con ruồi bay ngang, chỉ một cái phất tay hắn cũng nhẹ nhàng bắt được.
Vài ngày sau đó, hắn vùi đầu vào nghiên cứu các văn thư, điển tịch của vị Độc Cô kia để lại. Lần này hắn lại phát hiện thêm một chuyển biến mới. Tốc độ đọc sách, cũng như tiêu hoá từng câu chữ của hắn nhanh đến không tưởng. Những quyển sách đơn giản, hắn chỉ cần liếc mắt ngang, cơ hồ chữ đã như in trong não hắn rồì.
Ngoài ra một đột biến thú vị khác cũng làm hắn hài lòng không kém. Chuyện là có lúc hắn say mê đọc sách, tới mức 3 ngày, 3 đêm. Nhưng khi sực nhớ lại thì hắn mới giật mình, hắn chưa từng ăn uống bất cứ thứ gì, nhưng tựa hồ không còn cảm giác đói khát nữa. Hắn cố nhịn thêm vài ngày kế tiếp, kết quả là suốt 27 ngày hắn mới biết đói. Điều này cũng khiến hắn vô cùng vui sướng, càng thêm hăng say tu luyện.
Lại nói về kho tàng văn tự của vị Độc Cô kia. Trong đó có muôn vàn các loại văn thư điển tịch. Cũng như là các loại pháp quyết sơ cấp, nhập môn. Cũng như là các loại phương pháp luyện đan, luyện phù, luyện khí sơ cấp. Nhưng cũng khiến cho kẻ “ mù đi đêm” như hắn muôn vàn sáng mắt vô cùng.
Sau nhiều ngày tham khảo và nghiên cứu. Cuối cùng hắn cũng chọn ra được 5 loại pháp quyết phù hợp nhất với hắn để tu luyện. Đó bao gồm:
Lôi thuật sơ cấp, Khống vật thuật, Định nhãn thuật, Độn phong thuật, Ngự kiếm quyết
Năm loại này cũng chẳng phải bí kíp kinh điển gì, cũng chỉ là những loại pháp thuật nhập môn. Là hạng chót bét bảng trong các loại pháp thuật. Nhưng nó lại khiến cho hắn mừng rỡ như điên.
Đầu tiên là hắn tâm đắc nhất là Ngự kiếm quyết. Vì khi luyện thành, hắn dễ dàng điều khiển phi kiếm bay trên không trung ngàn dặm. Miễn là linh lực hắn còn đủ để duy trì.
Nhưng nói thì dễ dàng, nhưng tập luyện lại là một chuyện khác. Hắn lấy đại một kiện pháp bảo sơ cấp phi kiếm của Độc Cô lưu lại. Rồi vận hành pháp quyết điều khiển phi kiếm bay lên không trung.
Nhưng vừa bay lên, hắn đã ngã nhào xuống đất. Vì không thể nào điều khiển được phi kiếm theo ý mình. Cứ như thế mà hắn ăn hành suốt 7-8 ngày liền. Mà vẫn chưa thể bay lên được quá 3 trượng.
Không thể nào tiến triển thêm một chút, hắn mới buồn bực xem xét kỹ lại toàn bộ văn thư liên quan đến nó. Thì mới phát hiện một sự thiếu hụt chí mạng mà hắn đã không hề hay biết. Là hắn chưa thể nào điều khiển phi kiếm, thì đã vội vàng học cách bay trên nó…
Lúc phát hiện ra điều này, hắn chỉ biết thốt lên rằng:
“ Không thầy đố mày làm nên là có thật…”
Tiếp theo đó, hắn lại phải học lại pháp quyết Khống vật thuật. Đây mới là pháp thuật cơ bản nhất, đầu tiên nhất của người tu tiên, học đạo.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng về Khống vật thuật. Hắn liền bật ra một tiếng đầy ngạc nhiên:
“ Ồ, vậy chẳng khác nào mình có siêu năng lực rồi…”
Khống vật thuật, tức là dùng linh lực bản thân để chế ngự pháp bảo. Sau đó dùng thần thức để điều khiển nó làm theo những gì mình suy nghĩ. Một loại pháp thuật nghe như bá đạo như vậy, nhưng lại là một bí kíp nhập môn, không ai không biết. Vậy thì thử hỏi những thứ khác còn bá đạo đến nhường nào.
Ôm loại suy nghĩ như vậy hắn liền lao đầu vào tu luyện và tu luyện.
Hai năm sau
Xoay đi một vòng, giờ đây cũng tròn 2 năm kể từ khi hắn bước lên đảo này. Hắn giờ đây đã trở thành một chàng trai anh tuấn, dáng vẻ bất phàm. Trên gương mặt toát ra sự uy nghiêm của một trang quân tử.
Thời gian hai năm thấm thoát trôi đi, hắn cũng học được khá nhiều điều. Nào là phi hành trên phi kiếm bay lơ lửng trên trời. Nào là vung tay một đạo điện quang từ trong tay phóng về phía trước với sức công phá kinh khủng của lôi thuật sơ cấp. Nào là di chuyển trên mặt đất với tốc độ cực cao của Độn phong thuật. Nào là nhìn được Linh khí ba động di chuyển trong cơ thể. Hay chỉ với một ý niệm, hắn có thể nhấc một món đồ tùy thích bay lơ lửng trên không trung.
Những thứ đó cũng làm cho hắn vui sướng điên cuồng. Nhưng nhìn lại thời gian 2 năm chật vật cũng không khỏi khiến vô số người ngán ngẫm.
Đương nhiên trong đó là những tai nạn hy hữu. Như có lần hắn đang tập tành bay vèo vèo trên trời. Bỗng nhiên sơ ý mất điều khiển, cũng may chỉ đâm đầu xuống biển. Hay lần cao hứng vì điều khiển được đồ vật, hắn mừng như điên liền thử điều khiển mọi vật trong phòng. Trong lòng vui sướng quá hắn không ngần ngại điều khiển bình đan dược quý giá. Kết quả hắn điều khiển bình đan dược đi quá xa, vượt quá giới hạn thần thức. Làm cho bình đan dược rơi vỡ không còn một mảnh. Khiến hắn buồn bã suốt tháng trời.
Còn một tai nạn chẳng kém khác, là trong lúc hắn luyện độn phong thuật. Do đang di chuyển với tốc độ quá nhanh. Hắn vô tình dẫm phải phân bò, rồi mất tập trung lao đầu vào tảng đá. Làm cho hắn cả tháng không ngốc đầu dậy nỗi.
Đó chỉ là một vài lần trong vô số lần tai nạn của hắn. Nhưng hắn vẫn cố gắng vượt qua tất cả. Để giờ đây hắn miễn cưỡng hơi thành thục các loại pháp quyết trên.
Ngoài thời gian ban ngày tu luyện pháp thuật ra. Ban đêm hắn còn tranh thủ đọc tất cả văn thư mà Độc Cô lưu lại. Hay tập làm quen với vô số pháp bảo ngộ nghĩnh mà công dụng lại cực kỳ hiểu quả. Như phi kiếm để ngự hành, hay túi trữ vật chỉ to bằng cái bát, nhưng lại chứa đựng được vô số đồ vật. Làm cho hắn ngày càng tiện nghi hơn nữa.
Tại một khu chợ đông đúc của Quần đảo Cam Sa tên là Lem Bang. Lem Bang nỗi tiếng là khu hội chợ to lớn nhất của Quần đảo Cam Sa. Nơi này là nơi tập trung giao dịch của tất cả các bộ lạc lớn nhỏ của Cam Sa. Điều đó khiến cho vô số thương nhân từ trong các lục địa đổ xô ra buôn bán, trao đổi.
Tại một con phố giao thương của thương nhân lục địa. Một chàng trai trẻ thân mặc hắc y, đầu đội nón che phủ kín mặt đang thương lượng với một vị lão giả tầm 60 tuổi.
“Tôi cần trở về lục địa, không biết chi phí là bao nhiêu cho một người?” Chàng trai trẻ giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
Vị lão giả thân mặc lam bào, mỉm cười một chút rồi đáp lời:
“Hey da, công tử tìm đúng người rồi. Thông Minh hội chúng tôi ngoài buôn bán các loại vãi vóc. Còn cho thuê truyền tống trận trở về lục địa. Về giá cả thì công tử cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ lấy giá hữu nghị nhất cho công tử. Hè hè”
Nói xong lão già còn mở miệng cười tươi tắn. Tỏ ra vẻ cực kỳ hiếu khách.
Chàng trai trẻ liền gằn giọng hỏi:
“ Hừ, ta muốn về Đại Việt quốc, giá cả bao nhiêu cứ nói thẳng ra. Đừng dài vòng…”
Lão giả liền cười vang một tiếng đầy phấn khích. Sao đó trố mắt nhìn chằm chằm vào a ngố rồi đáp lời:
“Hey, thương hội của chúng tôi chỉ có truyền tống trận đến Xích Quỷ quốc. Giá một lần là 500 đồng.”
Chàng trai liền hừ lạnh một tiếng, rồi quay đi. Nhưng vẫn thốt lên vài lời:
“ Hừ, đã không đến được Đại Việt quốc, còn dài vòng. Lại đưa ra cái giá trên trời, 500 đồng ít lắm sao?”
Ngay khi chàng trai quay đầu đi, lão già liền tỏ ra hốt hoảng. Vội vàng chạy nhanh chặn đầu chàng trai trẻ lại. Mà chàng trai trẻ này tuyệt nhiên là a ngố chứ còn ai nữa.
A ngố chau màì, liền lên tiếng quát:
“Hừ, đây là ý gì?”
Lão giả liền gương mặt ngưng trọng, hai tay xua xua, rồi phân bua:
“Công tử bớt giận, thật ra lão phu chỉ có ý nhắc nhở công tử thôi. Cho dù công tử đi khắp các thương hội trong Lem Bang. Cũng không có ai đưa công tử đến Đại Việt cả. Vì bổn quốc nghiêm lệnh cấm di chuyển trên cương thổ. Với lại đường xá quá xa xôi. Chẳng ai nguyện ý làm ăn với Đại Việt cả. Chỉ còn cách đến Xích Quỷ quốc rồi đi đến Đại Việt quốc.”