12 Dâm Nữ – Chương 15: – Botruyen

12 Dâm Nữ - Chương 15:

Chương 14: Phá trận
Đứng trên một con thuyền buồm, đang xuôi theo dòng hãi lưu về phía tây hòn đảo. A ngố thầm nghĩ:
“Cảnh tượng nơi đây thật hùng vĩ…”
Trên thuyền hơn 30 thủy thủ đang tất bật công việc, phía mũi thuyền chỉ có a ngố và Lưu Quý đang đứng nhìn về phía xa xăm. Phía dưới, nhưng đợt sóng vỗ nhè nhẹ vào con thuyền rồi lặng lẽ cuốn ra xa tít. Con thuyền dài hơn 30 trượng nên cũng dễ dàng đạp sóng ra xa.
Mặt trời cũng đang dần buông xuống, ánh hoàng hôn đang chiếu rọi trên mặt nước biễn. Hực lên một màu đỏ vàng rực rỡ. Khiến cho nơi đây dần trở nên huyền ảo.
Những cơn gió, cũng nhẹ nhàng thổi qua, nhưng cũng đủ để cho con thuyền băng băng vào sâu trong lòng biển cả.
Trước mặt họ giờ đây là một vùng sương mù phủ kính, âm khí nơi đây dần toả ra nồng nặc. Cảnh vật nơi đây cũng âm u lạ thường. Nhưng lẫn trong đám sương mù dày đặc đó, là một hòn đảo mơ hồ hiển hiện ra.
Thấy cảnh vật âm u ghê rợn, gương mặt Lưu Quý khẽ biến, mơ hồ như đang sợ sệt điều gì đó. Sau đó nhàn nhạt thốt lên lời:
“ Không biết tiên nhân vì sao phải đi đến đây? Nơi đây là một trong hiểm địa nguy hiểm vô cùng. Từ xưa đã nghiêm cấm người trong bộ lạc đến đây.”
A ngố chỉ nhoẽn cười rồi đáp lại:
“Ta biết chứ, chỉ là thứ ta cần phải ở đây. Các ngươi yên tâm, có ta ở đây không có gì nguy hiểm lắm đâu.”
Nghe lời nói này của a ngố, Lưu Quý cũng bớt phần nào vẻ lo sợ. Vì xưa nay họ luôn tin tưởng tuyệt đối vào những vị thần tiên sống này. Dù là đi vào nơi hiểm cảnh, hay địa ngục diêm la gì, miễn là đi cùng với những vị thần tiên sống này, tuyệt nhiên nguy hiểm của họ cũng nhẹ nhàng hơn muôn phần.
Về phần a ngố thì, mặc dù hắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Nhưng hắn cũng không quá dám chắc vào chuyến đi này. Chỉ vì khổ nỗi, Trích Tinh Thảo mà hắn tìm, lại sinh ra ở nơi âm khí cực thịnh. Cho nên sau nhiều ngày cân nhắc, mới dám mạo hiểm cho chuyến đi này.
Lại nói về nơi này, vốn là một trong những hiểm địa của Đông Hãi. Tuy không bằng với những hiểm địa khác. Nhưng cũng có những truyền thuyết kinh dị ở đây. Tuyên truyền suốt đời này qua đời nọ, rằng nơi đây có một con quỷ dữ. Chuyên ăn thịt, hút máu người, ngoài ra còn vô số oan hồn tụ tập tại đây. Càng khiến cho nơi này trở nên muôn phần hung hiểm.
Nhưng những điều đó không khiến cho kẻ luôn đánh bạc với số phận như hắn. Một kẻ đã vô số lần đánh bạc trên thương trường phải lùi bước. Bỡi vì Trích Tinh Thảo đó là một trong những chủ liệu chế tạo ra Tẩy tủy đan.
Có lẽ sức hút của Trúc Cơ kỳ quá lớn, làm cho hắn trăm hiểm, ngàn nguy cũng phải đạt được. Nói cũng phải, một người bình thường, bỗng nhiên được tăng thêm trăm năm tuổi thọ. Còn được mạnh khoẻ vô cùng, gân cốt sung mãn. Ai mà không động tâm cho được?
Thoáng chốc sau, con thuyền cũng đã dần dần chui vào trong đám sương mù dày đặc. Khung cảnh hòn đảo dần hiện rõ ra mồng một. Cây cối trên đảo có vẻ như chẳng xanh tốt cho lắm. Chỉ vài mảng rừng xanh rậm rạp, còn lại gần như hoang vu hẻo lánh. Đất đai cằn cỗi, phía dưới chỉ là những mảng cát vàng óng ánh.
Tệ hơn nữa, những xác động vật chết nằm la liệt khắp nơi trên đó. Cùng với vô số những bộ hài cốt của người, thú khắp nơi. Mang theo mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, càng tô thêm vẻ âm u quỷ dị cho nơi này.
Con thuyền cũng dần dừng lại, đám thủy thủ cũng đang tất bật thu buồm, bỏ neo. Một nhóm khác thì thả những chiếc thuyền nhỏ xuống dưới biển.
Tất cả đã chuẩn bị xong hoàn hảo, a ngố cùng Lưu Quý bước xuống một con thuyền nhỏ có 3 tên thủy thủ ở trên đó. Đoàn thuyền nhỏ gồm 5 chiếc, mỗi chiếc khoảng 5 người đang băng băng vào bờ. Chỉ lưu lại vài người ở trên thuyền.
Phía dưới biển, một màu nước đen huyền bí đang lăn tăn vỗ vào bờ cát. Kèm theo đó là những xác cá chết sình trôi theo nó. Mùi hôi thối dần trở nên ngột ngạt, một số thủy thủ không chịu nỗi phải nôn oẹ ra khắp nơi.
Thoáng sau 5 chiếc thuyền cũng lẵng lặng nằm trên bãi cát. Nhóm thủy thủ cũng móc ra những thanh kiếm bén nhọn. Phút chốc họ đã biến đổi từ những thủy thủ cần cù, giờ trở thành những chiến binh oai vệ.
Đoàn người theo san sát nhau, đang dần dần bước vào sâu trong lòng hoang đảo. Màn đêm cũng dần buông xuống, cảnh vật giờ trở nên âm u hơn bao giờ hết. Những cơn gió nhè nhẹ, thổi qua sau gáy của họ. Kèm theo đó là những âm thanh quái dị khó tả đến tột cùng.
Một giờ sau, họ cũng đã dần đi vào sâu phía trong lòng đão. Một hoang mạc bao la dần hiện ra trước mắt họ. Những ngọn đồi uốn lượn khắp nơi, những mảng cát nhấp nhô khắp hoang mạc. Kèm theo đó là những cơn gió chỉ lành lạnh thổi qua gáy, chứ chưa từng có cơn gió mạnh nào thổi qua đây.
Khoảng nữa giờ sau, họ cũng nhìn thấy những mảng cỏ xanh tươi tốt. Điều đó khiến cho a ngố thêm phần hoan hỉ. Đôi chân hắn dần nhanh hơn, hắn đang băng băng hướng về phía một mảng cỏ xanh mướt. Đoàn người cũng vội vàng đi theo hắn, không ai dám tách ra khỏi đám người.
Ánh mắt a ngố bổng chợt loé sáng lên, lộ ra một tia kinh ngạc. Hắn không ngờ được lại dễ dàng tìm thấy thứ đó. Nhoẽn một nụ cười tươi tắn, đôi tay khéo léo, tỉ mỉ nhổ hết những đám cỏ xanh mướt, rồi nhẹ nhàng bỏ vào trong cái hộp gỗ kỹ càng. Sau đó bỏ nó vào trong cái túi đồ vật.
Rồi hướng ánh mắt về phía đám người, nhẹ nhàng thốt ra một câu nhàn nhạt:
“Về thôi.”
Đám người vội vàng quay đầu trở lại, vội vã trở về. Không một ai còn muốn ở lại nơi quỷ quái này thêm phút giây nào nữa.
Hai giờ sau
Khuôn mặt bọn họ bỗng nhiên trở nên hoảng sợ. Trong đó có cả Lưu Quý, gương mặt hắn rõ ràng đang lo lắng gì đó, hắn nhìn xung quanh một hồi rồi thốt lên:
“Rõ ràng chúng ta đã đi theo những ký hiệu khi vào, nhưng đã mất gấp đôi thời gian, lại chẳng thể nào thấy được bờ biển. Tiên nhân thấy có gì là lạ không?”
A ngố ngồi xổm xuống nhìn kỹ vào những dấu chân trên cát. Rõ ràng là những dấu chân của họ khi đi vào còn để lại. Nếu như nghĩ lại, thì họ chỉ phải mất hơn một giờ đồng hồ là phải ra khỏi hòn đảo mới phải. Nhưng không hiểu sao, đã suốt 2 giờ mà họ vẫn còn quanh quẩn nơi này.
Gương mặt a ngố bổng trở nên nghiêm trọng, hắn thò tay vào túi đồ lấy ra một cái lọ nhỏ. Sau đó nhiễu một giọt nhỏ chất lỏng màu đỏ xuống những dấu chân.
Kết quả làm cho hắn trở nên hốt hoảng, những vết chân tiếp xúc với máu chó mực mà hắn chuẩn bị từ trước. Bổng nhiên toả lên một làn khói trắng nghi ngút, kèm theo âm thanh “ xì xèo” rồi tan mất. Dấu chân đó cũng hoàn toàn biến mất.
Đám người thấy cảnh này cũng dần trở nên kinh ngạc. Trên gương mặt dần tỏ ra hoảng hốt, lẫn một chút gì đó sợ hãi.
Sau một hồi kinh ngạc, a ngố cũng dần dần lấy lại cân bằng. Gương mặt của gã cũng trở nên nghiêm nghị, sau đó liền lấy ra trong túi đồ cái bình to lớn hơn. Cùng vài chục cái túi có hai sợi chỉ đỏ đan vào nhau. Sau đó hướng về phía đám thủy thủ nói vài câu:
“Mỗi người đeo một cái này vào, vật này để khử tà, đuổi ma. Sau đó hớp một ngụm rượu máu chó do ta đặc chế này, rồi phun lên những thanh kiếm của các ngươi.”

Thật ra trong cái túi ấy chẳng có gì to tác, chỉ là hắn dùng 81 tép tỏi đâm nhuyễn rồi hoà vào ít phụ liệu. Bên ngoài túi hắn dùng bút lông ngỗng quẹt máu chó mực ghi vài ký tự ngoằng ngèo khó hiểu. Rồi sau đó hắn luồng hai sợi chỉ đỏ phát cho mỗi người một cái.
Khác với đám thuỷ thủ, hắn chỉ cầm một nhánh cây khô ráp. Nhánh cây này là hắn đã tốn hai tuần liên tiếp tìm kiếm mới có được. Nó là một nhánh cây dâu, mà hắn luôn luôn tâm đắc.
Chuẩn bị xong xuôi, hắn liền lầm thầm đọc vài câu chú ngữ khó hiểu, sau đó hớp một ngụm máu chó. Rồi trợn mắt nhìn xung quanh một lát, liền phun mạnh ra xung quanh một hồi.
Một cảnh tưởng kinh dị xảy ra ngay sau đó, những đám khói bốc lên ngun ngút khắp nơi. Âm thanh “ lèo xèo” cũng vang kèm theo đó.
Bất ngờ a ngố quát lên một tiếng:
“Theo sát ta đi ra ngoài.”
Đám thủy thủ cũng đồng dạng bám sát theo a ngố một bước không rời.
A ngố giờ đây tay cằm nhánh cây liên tục quất vào không trung, mắt nhắm nghiền lại, miệng thì hô vang:
“Om mani Padme Hum.”
Cảnh tượng càng trở nên kinh dị và quỷ mị. Những tiếng thét vang lên khắp không gian, mang theo sự đau đớn tột cùng. Kèm theo đó là sự thống khổ vô cùng cực.
Nhưng đám người thì vẫn bám sát theo a ngố, một khe hở cho ruồi lọt còn không có. Ánh mắt bọn họ liên tục đão ra khắp nơi, gương mặt càng trở nên sợ hãi tột cùng.
Chốc lát sau họ cũng thoát khỏi hoang mạc chết chóc. Đám người theo chỉ lệnh của a ngố ngồi dưới tán cây phục hồi. Giờ đây trên gương mặt bọn họ vẫn còn thoát ra vẻ trầm trọng. Trong thâm tâm bọn họ, chỉ muốn quay về nhà nhanh chóng mà thôi.
Lưu Quý sau một hồi định thần, liền dùng đôi mắt kính sợ nhìn về phía a ngố. Rung rẩy thốt lên vài câu:
“ Cũng nhờ tiên nhân pháp thuật cao minh. Giúp chúng tiểu nhân thoát khỏi tai kiếp này.”
A ngố gương mặt vẫn nghiêm nghị, rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Đây chỉ là một ít thủ thuật mà ta học ở thế giới bên kia. Không phải pháp thuật cao minh gì đâu. Với lại chúng nó không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu.”
Nghe đến đây gương mặt bọn họ bổng biến sắc. Liên tục dùng gương mặt trắng bệch mà nhìn khắp nơi. Tỏ ra vẻ sợ hãi vô cùng cực. Lưu Quý thì đôi môi lấp bấp khẻ thốt lên:
“ Còn…nữa sao?”
A ngố chỉ mĩm một nụ cười, rồi nhắm mắt dưỡng thần. Không hề trả lời câu hỏi của Lưu Quý.
Thật ra hắn nói không có gì là sai cả, những trò hắn vừa làm. Thật ra chỉ là kinh nghiệm hắn học được từ người cha đầy bùa chú ở bên kia thế giới. Xen lẫn là chút kinh nghiệm hắn tìm hiểu ở trong những kinh văn ở thế giới bên kia. Lần này hắn mạo hiểm đến đây, cũng như mạo hiểm đem nó ra sử dụng một lần…
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.