Chương 10: Hồ Nham Thạch
Những âm thanh chát chúa vang lên khắp nơi, cảnh tượng nháo nhào hỗn loạn ở khắp nơi. Những tiếng xì xào hoàn toàn biến mất. Thay vào đó vẻ mặt của bọn họ cơ hồ phảng phất chút gì đó lo lắng thậm chí là hoảng sợ.
Vết nứt dần to lớn, mặt đất cũng dần rung chuyển dữ dội. Một luồng ánh sáng dữ dội từ trong đó dần phát ra. Có vẻ như tia sáng ấy sau khi loé lên dữ dội cũng dần hạ xuống, mặt đất cũng vì thế mà giảm dần cơn thịnh nộ.
Một lúc sau mặt đất hoàn toàn yên ắng, ánh sáng đó cũng tắt lịm. Vết nứt khi nãy giờ đây đã biến thành một khe hở to lớn. Nhìn nó như một lối vào của một hang động nào đó.
Cảnh vật ở đây cũng dần trở nên huyên náo, người người hỗn loạn. Trên gương mặt bọn họ dường như toát lên nét vui mừng gì đó. Dòng người cũng không nói, không rằng, ùn ùn chen chúc nhau bước vào vết nứt. Thậm chí họ xô ngã nhau, dẫm đạp lên nhau đễ dành vị trí thuận lợi cho mình.
Trong khi đó trên đỉnh núi
Mây trắng bay lơ lửng trên đỉnh núi, gió cũng mang theo chút gì đó lạnh lẽo thổi không ngừng. Phía dưới là những gốc cỗ thụ to lớn cùng những thác nước hùng vĩ. Ở đâu đó dưới những tán cây có hai người, một người thì râu tóc bạc phơ, còn người kia thư sinh nho nhã, nhưng đôi mắt tựa hồ lạnh lẽo như băng. Hai người này điềm đạm ngồi trên 2 tảng đá, ở giữa là cái bàn đá to lớn cùng những quân cờ ở trên đó. Hai người không nói, không rằng liên tục dùng đôi mắt nhìn vào đó. Nhưng quái lạ thay, nhưng quân cờ tự nhiên mà dịch chuyển.
Chốc lát sau người thư sinh chợt lạnh lùng lên tiếng:
“ Không biết cơn gió nào xuôi Hãi Thượng Chân Nhân đến đây? Không lẽ chỉ vì xem huyên náo của đám phàm phu tục tử kia sao?”
Hãi Thượng Chân Nhân là người râu tóc bạc phơ. Sau khi nghe thư sinh nói vậy liền cười to một tràng rồi đáp lời:
“Lão phu bế quan đã suốt 69 năm qua, cũng phải xuất quan xem chút nhân tình thế thái chứ. Tiện đường ghé thăm lão huynh luôn. Còn việc của phàm nhân, lão phu đây thật không màn tới…”
Người thư sinh bỗng trầm tư một lát, rồi đáp lời:
“ Ta đây cũng vừa xuất quan không lâu, thiệt không dấu gì huynh, cũng muốn xem chút náo nhiệt. Hay là ta và huynh cá cược một chút cho không khí thêm phần náo nhiệt.”
Hãi Thượng Chân Nhân vuốt ve bộ râu bạc phơ, rồi phì cười một lát mới đáp lời:
“ Thiên La giáo chủ không biết có chút cao kiến gì? Hay là nói ra cho lão phu thông tuệ!”
Lúc sau hai người thì thầm nói gì đó, rồi cùng nhau bật cười thành tiếng.
Xa xa chân núi hơn 20 dặm, một đám người tay mang thương dài, thân mặc giáp phục. Nhìn bọn họ có vẽ rất chỉnh tề ngay ngắn. Trông gương mặt mỗi người đều toát lên vẻ nghiêm trang, hùng dũng. Trước đám người này là không ai khác chính là Lưu Duệ.
Một thân binh sĩ vội vàng chạy đến thi lễ mở lời:
“ Bẩm quân sư, mọi sự đã theo sắp xếp của quân sư. Trong vòng 50 dặm, tuyệt một con ruồi cũng khó thoát.”
Lưu Duệ vẻ mặt không biến động, vẫy tay ra dấu cho tên binh sĩ lui xuống. Tên binh sĩ vội vàng xếp vào hàng ngũ, ngay ngắn nghiêm chỉnh.
Trong khe nứt
Dòng người như thác lũ tuôn tào, ùn ùn kéo vào khe nứt như thủy triều bất tận. Trong khe nứt là lối thông đạo xuống dưới lòng đất, hai bên vách ẩm ướt vô cùng. Càng đi vào trong thông đạo, ánh sáng càng yếu dần tựa như cũng dần mất hẳn. Một nhóm người từ từ thắp lên những ngọn đuốc nhe nhói. Tuy không được lớn lắm, nhưng ở đây nó chính là mặt trời của bọn họ.
Liên tục không ngừng nghĩ, suốt hai giờ đồng hồ dòng người vẫn còn đi trên thông đạo không hồi kết này. Có những kẻ vì quá mệt mỏi trước áp lực của dòng người phải ngã gục xuống dưới, mặc cho kẻ khác dẫm lên đó mà đi. Nhưng không vì thế mà dòng người như thác lũ này dừng lại, nó vẫn cuồn cuộn tiến vào trong, bất kể sự nguy hiểm đang đến rất gần với họ. Nhưng thủy chung họ vẫn ngây thơ về một thanh Thuận Thiên Kiếm gì đó…
Một giờ sau không khí ngột ngạt dần tăng lớn, nhiệt độ trong này cũng dần tăng dữ dội. Thậm chí bao nhiêu túi đựng nước của bọn họ cũng dần khô cạn.
A ngố dốc ngược túi nước xuống ra vẻ mặt đăm chiêu rồi lẩm bẩm:
“Coi bộ sắp chết khát đến nơi còn hy vọng Thần Bảo cái gì nữa a.”
Đỗ Quyên kế bên càng thảm hơn, có vẻ đôi chân hắn từ nãy giờ đã không còn nhấc nỗi, giờ trở nên nghiêm trọng hơn. Gương mặt mịn màng, hồng hào mỗi ngày giờ thay vào đó là một màu đỏ tươi. Đôi mắt giờ đây cũng lộ ra vẻ thất thần mệt mỏi. Cơ hồ giờ đây tứ chi của hắn không còn chút khí lực chỉ còn một ý niệm thôi thúc hắn đi mà thôi.
“ Ta sắp chịu hết nỗi rồi ngốc ơi, còn bao lâu nữa mới tới đây?” Đỗ Quyên thốt lên vài câu thất vọng.
A ngố chỉ mỉm cười rồi ảm đạm đáp lời:
“Ta có biết nó ở đâu đâu, phải biết thì ta đi lấy nó từ lâu rồi. Mà ngươi con trai gì ẻo lả thế, một chút cực khổ cũng nuốt không trôi.”
Đỗ Quyên gương mặt đờ đẫn thì thào:
“Ta có bao giờ ra khỏi nhà đi bộ xa đến thế này đâu…”
Nói đến đây chợt Đỗ Quyên như bừng tỉnh, gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt. Nhưng trong thông đạo tối tăm, a ngố không thể nào nhận thấy. Mà a ngố có vẻ như chẳng bận tâm đến mấy lời của Đỗ Quyên lắm. Gã vẫn ung dung bước đi theo dòng người.
Một giờ sau thông đạo bắt đầu loe lói chút ánh sáng. Nhưng có vẻ như ánh sáng này màu đỏ đậm kéo theo những hơi nóng càng tăng dần. Suốt 4 giờ qua số người trong dòng người dần thưa thớt. Có những người chán nãn quay trở lại, có số kẻ vì quá mệt mỏi phải gục xuống nghĩ ở ven đường. Nhưng số khác không may mắn thì bị dòng người dẫm đạp lên mà chết…
Thoáng sau tia sáng dần lớn hơn, trong phút chốc cánh cửa khép hờ dần lộ ra trước mắt họ. Cảnh nháo nhào, náo loạn hẳn lên kéo theo đó là những bước chân dần tăng tốc.
Phía trước họ giờ đây là hai cái cửa đá to lớn cao chót vót. Nhưng có vẻ ai đó đã mở ra rồi khép hờ lại, nên nó mới phát ra một ít ánh sáng theo khe hở. Dòng người bỗng nhiên dừng lại, những ngọn đuốc giờ đây chiếu rọi vào cánh cửa như ánh sáng giữa ban ngày. Không khí cũng trở nên nóng đột ngột, tưởng chừng như ở cạnh cái chảo dầu khổng lồ không ngừng sôi sục.
Trên cánh cửa giờ đây hiện lên cái đầu lâu xương chéo to đùng trên đó, kèm theo mấy chữ mà ai đọc cũng rùng mình:
“ Muốn chết thì vào đây.”
Nhưng có mấy gã bặm trợn, chừng mắt quát mắng:
“Phỉ, ta khinh, Lỗ Nhị ta đây trăm trận chiến chưa từng rung lấy một cái. Dựa vào mấy chữ này mà đòi doạ ta sao? Nực cười…”
Những lời đắc ý này như cỗ vũ cho dòng người thêm hung tợn. Bọn họ chen chúc nhau cố gắng mở ra cái cửa đá khổng lồ này. Nhưng họ không ngờ rằng, cánh cửa này thật quá cứng ngắc. Mấy chục tên bặm trợn, to xác loay hoay mãi vẫn chưa hề nhúc nhích lấy một cái.
Loay hoay suốt nữa giờ, rốt cuộc cảnh cửa cũng hé ra một chút ít. Nhưng chỉ đủ cho một người chen vào. Dòng người thì quá đông cũng không ai chịu nhường ai, liên tục chen chúc vào khe hở. Những va chạm cơ hồ không thể nào thoát nổi, kẻ hạ cẳng người xuống tay dần náo loạn hơn.
A ngố cũng không chịu kém cạnh, thân hình gã nhỏ nhắn nên nhẹ nhàng luồn lách qua cánh cửa. Vừa bước vào gương mặt gã bỗng trở nên tái nhợt…
Trước mặt gã là cái hồ khổng lồ chứa đầy dung nham đang sôi sục. Không khí ở đây khủng khiếp đến mức không có nổi một sinh vật nào có thể sống sót. Phía giữa lòng hồ là là một thanh kiếm khổng lồ treo lơ lửng bằng những sợi xích sắt to lớn. 4 sợi xích dài ngoằng mắc trên sàn hang động khổng lồ này. Mỗi mắc xích lớn bằng một cái bánh xe bò to lớn.
Thanh kiếm đó phát ra những ánh lửa ngùn ngụt, kèm theo đó là những luồng ánh sáng quỷ dị đến đáng sợ. Trên đuôi kiếm được chạm khắc tỉ mỉ cái hoa văn long tranh hổ đấu cực kỳ bắt mắt. Còn lưỡi kiếm sáng loáng đến nỗi tựa như chiếc gương soi mặt.
Đám người “may mắn” lọt qua khe cửa liền thì thầm:
“To đến thế này ai mà cầm nỗi, đem về bán sắt vụn chắc ngon hơn…”
Tiếng xì xạo náo loạn khắp hang động. Họ đang bàn tán về thanh kiếm khổng lồ này. Tựa như muốn lấy nó là một vấn đề nan giải, hầu như không thể nào.
Nhưng trong lúc này, dung nham trong hồ bổng sôi sục dữ dội. Dường như có cái gì đó quấy động nó trở nên rung chuyển. Cả đám người bỗng nhiên im bật nhìn chằm chằm vào mặt hồ. Trên gương mặt họ tỏ ra vẻ hốt hoảng và ngạc nhiên vô cùng…