Chương 9: Thần Bảo xuất thế
7 ngày sau trong một hẻm núi dưới chân Thái Bình sơn. Một toán các học viên của Cửu Long viện gồm 7 người đã tụ hợp tại một quán trà ven đường. Xa xa là một toán các tăng sư của Linh Bảo tự cũng đang đi tới. Cả hai toán người này như đã hẹn trước đều hướng thẳng đến quán trà này.
Cầm đầu nhóm người Cửu Long viện là Lăng Phong. Dáng vẻ thư sinh, tuấn tú nho nhã, tay cầm trường kiếm. Kẻ này là đệ tử chân truyền của Từ Thiên Hải. Là thế hệ trụ cột trong tương lai của Cửu Long viện.
Lăng Phong khi thấy nhóm tăng sư bước vào liền vội vã hành lễ mở lời:
“Đệ tử Lăng Phong, Cửu Long viện tham kiến Thích trụ trì cùng các vị tăng sư!”
Dẫn đầu nhóm tăng nhân là Thích Từ Thiện trụ trì của Linh Bảo tự. Thích Từ Thiện sau khi thấy Lăng Phong hành lễ liền vội vàng buông lời đáp lễ:
“ Mô phật! Thí trụ xa xôi ngàn dặm ra sức cho võ lâm chính đạo đã là phúc phần của bần tăng rồi. Xin thí chủ chớ có đa lễ.”
Lăng Phong gãi đầu ngượng ngùng trả lời:
“Các vị tăng sư xa xôi đến đây, hay là chúng ta cùng vào trong bàn kế hoạch.”
Sau đó hai nhóm người cùng vào trong quán trà bàn luận chuyện đại sự.
Phong cảnh trong quán trà lúc này vô cùng náo nhiệt. Trong quán chật kín chỗ ngồi, người đến sau phải bưng trà ra gốc cây ngồi hóng mát. Hai tên bồi bàn lúc nào cũng ước đẫm mồ hôi, tựa như hai người bọn họ sáng giờ đôi chân không ngừng nghỉ. Ông chủ quán thì miệng luôn tươi cười, tay cầm cái bàn tính bằng gỗ liên tục tính tiền. Cơ hồ mấy hôm nay là cơ hội phát tài của gã.
Xa xa trên con đường nhỏ vẫn vô cùng náo nhiệt, dòng người mỗi lúc một đông hướng về quán trà này. Nhìn bọn họ vui vẻ bàn luận vô số chuyện trên đời. Trong quán cũng náo nhiệt hơn hẳn, khắp các bàn đều liên tục xì xào về thanh Thuận Thiên Kiếm một thứ bảo kiếm được xếp hàng Thần Bảo.
Theo như bọn họ biết, thì đây là một trong số 10 Thần Bảo trên đời. Uy lực của nó cũng kinh thiên, động địa. Tương truyền rằng, 300 trăm năm trước một vị quân chủ của nước Đại Việt trong lúc hành quân ngăn chặn đại địch. Đã cầu xin Thần ban cho bảo kiếm cứu quốc. Bất ngờ một con rùa vàng hiển linh mang theo Thần Bảo cho vị vua này mượn dùng tạm. Nhờ vào thanh kiếm này, vị vua đã quét sạch đại địch khãi hoàn về nước. Sau đó vị vua về nước đi ngang cái hồ, thì rùa vàng hiển linh đòi lại thanh kiếm. Vị vua sau khi hoàn trả lại thanh bảo kiếm liền lập miếu thờ Thần Rùa.
Những năm sau này không ai còn nhớ tới Thuận Thiên Kiếm nữa. Thì bất ngờ nó lại xuất hiện trong giới giang hồ. Tin đồn Thuận Thiên Kiếm xuất thế được lan truyền khắp giang hồ. Tin đồn đó nói rằng phong ấn Thuận Thiên Kiếm sẽ bị hủy bỏ và cửa động dưới chân núi Thái Bình sẽ mở ra. Hàng trăm môn phái không ngại xa xôi đến đây để cầu may vào vận số. Trong thâm tâm bọn họ nghĩ rằng, nếu kiếm lọt vào tay ai, thì người đó sẽ xưng bá võ lâm, oai hùng một cõi.
Những người đi đến đây nhiều không đếm xuể, liên tiếp bảy ngày đêm mà dòng người có vẻ vẫn chưa ngớt. Những quán trọ, quán trà ven đường đều đông chặt khách, luôn trong tình trạng quá tải. Trong số đó có một vị thiếu niên tuổi chừng 16, dáng vẻ khờ khạo, đậm chất thôn quê. Nhưng đôi mắt tuyệt nhiên toát ra vẻ xuất thần: A ngố.
A ngố đến đây trong tâm trạng đầy háo hức, hắn kể từ lúc trọng sinh đến nay. Chưa từng một lần thấy qua tranh đấu võ lâm, mọi thứ hắn thấy qua phim ảnh thì rất nhiều, nhưng hắn không hề lưu tâm cho lắm. Cái hắn tò mò đó là thực tế nó sẽ ra thế nào, có giống như hắn vẫn luôn tưởng tượng không. Nghĩ đến đây thôi hắn đã muôn phần vui sướng, những vẫn phảng phất chút gì đó lo lắng trong thâm tâm…
Phía xa cách Thái Bình sơn hai mươi dặm trên một ngọn đồi. Hai người, một thư sinh nho nhã, một trọng giáp oai về đang giương mắt về phía Thái Bình sơn. Người mặc giáp phục chính là đội trưởng vệ quân Sài Thành Mạc Phủ. Còn thư sinh nho nhã kia không ai khác chính là Lưu Duệ.
Cơn gió lành lạnh thổi nhẹ về phía gương mặt thư sinh, làm cho mái tóc hắn bồng bềnh trong gió. Toát lên vẻ mặt lạnh lùng như băng của hắn, nhưng trong đôi mắt sáng lên một tia lửa nhiệt huyết.
Mạc Phủ thở dài một hồi rồi mở lời:
“ Quân sư vì sao chúng ta phải lui binh ra 30 dặm. Không phải xông vào tranh đoạt cùng bọn họ, có phải hay hơn không? Chỉ là bọn nhân sĩ giang hồ, chúng ta sao có thể để bọn họ vào mắt!”
Lưu Duệ chỉ mĩm cười một thoáng, rồi nhẹ nhàng đáp lời:
“Tướng quân chớ có chủ quan, bọn người này tuy thực lực không thể so sánh với vệ quân. Nhưng bọn họ lần này chính là liều mạng mà đến, sao có thể dễ dàng dâng Thuận Thiên Kiếm cho chúng ta. Thay vì ra sức cưỡng đoạt, chúng ta sao không để bọn họ ngêu sò tranh đấu, chúng ta thì ngư ông đắc lợi. Đợi bọn họ tranh đấu đến hơi cùng lực kiệt, chúng ta lúc đó cường công đánh vào, một kích đánh gục bọn họ.”
Mạc Phủ nghe vậy liền tỏ ra vẻ bối rối, vội vàng trầm giọng:
“Quân sư đúng là vi diệu trong vi diệu, ta thật đúng là hữu dũng vô mưu.”
Lưu Duệ nghe vậy đắc ý liền ngữa mặt lên trời cười to.
Ngày hôm sau
Hàng chục ngàn nhân sĩ võ lâm giờ đây tụ tập dưới chân núi Thái Bình. Bọn họ đều đang chờ đợi mặt trời lên đỉnh đầu. Chiếu theo lời đồn đại, thì trưa hôm nay mật thất dẫn vào trong động sẽ được mở ra.
Thật ra nếu như lời đồn đại thông thường thì bọn họ hà tất gì phải nhọc lòng. Nhưng gần đây, một môn phái nho nhỏ trong lúc khai thác quặng sắt đã vô tình nhặt được một tấm bảng bằng vàng thật. Trên bảng đó đó ghi lại thời gian, địa điểm mà Thuận Thiên Kiếm sẽ bị hủy phong ấn xuất thế. Tin tức nhanh chóng được lan rộng, làm cho cả võ lâm dậy sóng một phen.
A ngố cùng các huynh đệ trong Cửu Long viện lúc này đang tụ tập cùng với nhóm tăng sư của Linh Bảo tự vào một góc nhỏ. Bỗng xa xa một nhóm nữ nhân áo xanh, tay cầm trường kiếm. Gương mặt mỗi người đều đậm chất thanh xuân, tựa hồ như bọn họ chỉ mới vừa 18. Bọn họ vừa xuất hiện liền thu hút hàng trăm ánh đổ dồn về họ. Những nam thanh niên cứ như mèo gặp mở, miệng không ngớt lời khen. Người dẫn đầu là một người phụ nữ ước chừng 40, gương mặt nghiệm nghị, bước đi nhẹ nhàng. Nhìn cử chỉ bọn họ có vẻ đang tiến về phía nhóm người của a ngố.
A ngố đang ngây dại ngắm nhìn những nữ nhân xinh đẹp này, thì một cái vỗ vai làm cho hắn giật mình choàng tỉnh:
“ Nhìn cái gì mà nhìn, làm như chưa từng thấy gái hông bằng. Uống nước không?”
Người nói với a ngố là Đỗ Quyên, đồng môn của gã.
“ Hừm, người ta là tuyệt thế giai nhân, còn ai như ngươi, gái không ra gái, trai không ra trai. Thật là mất nhã hứng.” A ngố bỉu môi lầu bầu.
“ Ngươi, ngươi…Có tin ta giết ngươi không?” Đỗ Quyên gương mặt giận dữ, vung quyền vung cước về phía a ngố.
Làm cho a ngố bỏ chạy thục mạng, những gã vẫn chưa hề ngừng trêu chọc, liên tục ngoái đầu lè lưỡi trêu chọc Đỗ Quyên. Làm cho Đỗ Quyên tức giận ra mặt, liên tục quát mắng:
“ Có ngon thì đứng lại, cái tên ngốc nghếch nhà ngươi…Thiệt là tức chết đi mà…”
Cả đám nữ nhân nhìn thấy hai gã thiếu niên, chạy đuổi thục mạng, một gã thì như khỉ đột xuống đất, một gã thì ẻo lã như con gái. Làm cho cả bọn phải một phen cười khoái trá.
Lúc này nhóm nữ nhân xinh đẹp cũng tiến đến nơi Linh Bảo tự đang tập trung. Vị dẫn đầu liền thi lễ chào hỏi Thích trụ trì:
“ Bần Ni vô ý đến muộn, mong Thích trụ trì thông cảm bỏ qua cho.”
Thích trụ trì vội vàng đáp lễ rồi mở lời:
“ Mô phật, Diệu Tâm Sư thái đa lễ rồi, Bần Tăng nào dám trách cứ sư thái. Sư thái đến đây đã là phúc của võ lâm chính đạo rồi.”
Nhóm nữ nhân này thực là người của Huyền Âm tự, bọn họ vốn là một môn phái toàn nữ nhân. Còn Diêu Tâm sư thái kia cũng là trưởng môn của bọn họ.
“ Huyền Âm tự này chỉ đóng cửa tu luyện, ngoại trừ xảy ra biến cố lớn trên võ lâm họ mới xuất hiện. Nhưng lần này xuất hiện, e rằng võ lâm sẽ một phen mưa tanh máu huyết.” Hai người khác xa xa thì thầm với nhau.
Trong lúc mọi người đang nháo nhào chờ đợi. Thì một tiếng nổ vang trời. Mặt đất cũng dần rung chuyển, dưới chân núi bất ngờ một vết nức dài chừng 20 mươi thước hiện ra rõ rệt.
Mặt đất càng lúc càng rung động mạnh, vết nứt cũng dần hiện ra to lớn hơn…